Edit: Lee
Beta: Sahara
Trải qua một thời gian lo lắng, có đôi khi mù quáng, tâm trạng Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng tốt lên. Ngày thi đại học ngày một tới gàn, thành tích của cô cũng từ từ ổn định lại. Khi cô đặt tảng đá lớn trong lòng xuống, chuẩn bị liều mạng một phen, lại xảy ra một chuyện ngoài dự kiến.
Một ngày, thầy chủ nhiêm bỗng nhiên gọi cô vào phòng làm việc, đưa cho cô một tờ giấy.
Đó là giấy gọi của đại học S, tuy rằng trường này không bằng mục tiêu đại học B của Lục Tiểu Nhạ , nhưng cũng là một trường trọng điểm trong vùng. Khi người khác phải tranh đấu kịch liệt để được vào đây, cô lại đột nhiên được tuyển thẳng, Lục Tiểu Nhạc nằm mơ cũng không ngờ tới.
Lúc này, tâm trạng của cô từ kinh ngạc, vui sướng đến do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối ý tốt của thầy chủ nhiệm.
“Xin lỗi thầy, em không muốn thi đại học S.”
Lục Tiểu Nhạc từ chối khiến chủ nhiệm Đường hết sức bất ngờ, ông kinh ngạc hồi lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần, mở miệng nói: “Tiểu Nhạc, trò không cần nghĩ kĩ sao? Đây không phải một trường đại học bình thường đâu.”
“Em biết trường này rất tốt, nhưng em không thích.” Cô rất nghiêm túc trả lời.
Thấy Lục Tiểu Nhạc kiên quyết từ chối, thầy giáo Đường cũng không tiếp tục ép buộc, chỉ nói cô nên suy nghĩ kĩ một chút, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có.
“Dạ, em sẽ nghĩ kỹ.” Lục Tiểu Nhạc tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm bỏ qua cơ hội lần này.
Nhưng cô không hề ngờ tới, việc cô từ chối rất nhanh đến tai Lâm Mai.
Buổi tối, cô vừa về đến nhà…
Lâm Mai đã lên tiếng, nói cho Lục Tiểu Nhạc một đống đạo lý, muốn cô hồi tâm chuyển ý. Đáng tiếc, ý Lục Tiểu Nhạc đã quyết, sao có thể dễ dàng lay chuyển như vậy?
Thấy con gái cố chấp như vậy, Lục Tạ Quốc không nhịn được tức giận, hung hăng đập tay lên bàn: “Con cho rằng đây là chuyện đùa hả? Thi đại học không phải trò đùa của con, người khác liều mạng cũng muốn thi vào trường tốt, sao con lại bỏ qua một cơ hội như thế, con tự tin quá như thế, có đáng hay không? Lục Tiểu Nhạc, rút cuộc con có lo lắng đến tương lai sau này không? Cho dù con không lo lắng cho tương lai thì cũng phải nghĩ đến bố mẹ một chút chứ? Như con không phải là tự tin, mà là ích kỷ!”
Bị ba trách mắng không thương tiếc, sắc mặt Lục Tiểu Nhạc trở nên tái mét: “Có phải con không thi đâu, chỉ là con muốn dựa vào chính mình mà thôi, con có khả năng thi trường đứng nhất, tại sao phải cần trường đứng nhì?”
“Tiểu Nhạc, trong lòng con nghĩ gì mẹ biết, thế nhưng con cũng nên biết thành tích của con không ổn định, ngộ nhỡ khi thi đại học không phát huy được thì sao? Trường thi như sòng bạc, thua chẳng khác nào thất bại thảm hại, có thể con nghĩ còn có thể học lại, nhưng con có biết học lại áp lực thế nào không? Mẹ thấy qua nhiều trường hợp, năm trước không qua, năm sau cũng không qua, con là con gái sao có thể chịu đựng được?” Lâm Mai dùng kinh nghiệm của mình ra thuyết phục.
Thế nhưng Lục Tiểu Nhạc lại coi như không: “Con mặc kệ, cho dù thực sự sẽ hối hận, con cũng không sợ! Con tự làm tự chịu, không cần ba mẹ lo!” Cô nói xong, mặc kệ tất cả chạy vào phòng.
“Tùy nó! Đến lúc chết mới biết!”
Nghe ngoài cửa có tiếng ba đạp chân vào bàn, tâm tình Lục Tiểu Nhạc suy sụp đến cực điểm.
Thật ra cô cũng không biết cha mẹ khổ tâm thế nào? Từ chối cơ hội lần này, chẳng khác nào cô đang đánh cược với tương lai. Giống như lời Lâm Mai nói “Trường thi như song bạc” , một khi vào cuộc, cho dù ai cũng phải đối mặt với khả năng thất bại, chỉ có thể dấn bước, không quay đầu lại được.
Lúc này, Lục Tiểu Nhạc thực sự mờ mịt, cô không biết lựa chọn của mình hôm nay rốt cuộc là đúng hay sai.
Vấn đề này khiến Lục Tiểu Nhạc buồn phiền suốt một đêm, hôm sau, không chỉ mang đôi mắt gấu trúc đến trường, mà còn ngơ ngơ ngác ngác, không để Quách Na vào mắt.
“Tiểu Nhạc, lẽ nào cậu lại lo lắng việc lớn cả đời giúp mình?” Nhân lúc nghỉ trưa, Quách Na hỏi Lục Tiểu Nhạc.
“Lo lắng cái đầu cậu! Đừng làm phiền mình!”
“Mẹ ơi, tuyệt tình thế sao, hu hu hu, tình cảm chúng ta tan vỡ từ đây!” Sau lần cãi nhau trước, Quách Na vẫn còn nhớ mãi câu “tình cảm tan vỡ”.
“Cậu nói thêm câu nữa, mình sẽ đem chuyện cậu lén sửa 69 điểm thành 89 điểm ẹ cậu biết.”
Hiển nhiên, lời uy hiếp của Lục Tiểu Nhạc rất có hiệu lực, Quách Na thu hồi bộ mặt đáng thương, chuyển sang lay lay cánh tay Lục Tiểu Nhạc nịnh nọt: “Hì hì, chị em tốt, có chuyện gì từ từ nói…”
Điệu bộ hì hì ấy của Quách Na lại khiến Lục Tiểu Nhạc vui vẻ, khi cô vừa bật cười, ai đó trong lớp đột nhiên hô to: “Lục Tiểu Nhạc, có người muốn gặp!”
Cô không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía cửa, lập tức bị người trước mắt làm cho ngạc nhiên đến cực độ.
Chỉ thấy Trác Hàng mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu vẫy tay gọi cô, trên mặt có nét mệt mỏi, nhưng nụ cười lại tràn ngập ôn nhu, ánh mặt trời ở sau lưng anh, rực rỡ khiến người khác không mở mắt ra được.
Mặc dù còn lâu nữa mới đến kì nghỉ hè, nhưng khi biết chuyện Lục Tiểu Nhạc, anh vội vã quyết định trở về.
Anh biết, lúc này Lục Tiểu Nhạc rất phiền não, cũng giống như anh hai năm trước khi phải đứng trước sự lựa chọn có nên thừa nhận tình cảm của mình hay không.
“Làm anh phải đi máy bay về, hóa ra em còn ngồi đây nói cười vui vẻ như vậy.” Thấy Lục Tiểu Nhạc chậm chạp đi ra, Trác Hàng trêu ghẹo nói.
“Em đâu có chứ?” Lục Tiểu Nhạc nói xong, thì thấy mình thật không có khí thế, vì vậy vội vàng bổ sung một câu, “Em đâu có cần anh trở về chứ, là anh nhiều chuyện thôi!”
“Được, vậy anh đi luôn.” Trác Hàng nói xong, xoay người rời đi.
Lục Tiểu Nhạc nóng lòng, vội vàng giữ tay anh lại: “Này, em nói đùa thôi mà!”
Trác Hàng dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng chan chứa ý cười.
Nhận thấy tự mình chui vào bẫy của anh, Lục Tiểu Nhạc đỏ mặt, vội vàng định buông tay, nhưng cũng chẳng kịp nữa.
“Đi thôi.” Trác Hàng nắm tay cô nói.
“Đi đâu?”
“Trốn học, mời anh ăn.”
Tung hoành ở Chí Đức nhiều năm như vậy, Trác Hàng nắm rất rõ các lối ra vào, thế nên hai người thuận lợi trèo qua đoạn tường thấp trốn khỏi trường.
“Nếu như em bị ghi tội, sẽ nói là anh uy hiếp em.” Trên đường, Lục Tiểu Nhạc trừng mắt nói.
“Em yên tâm, anh là con trai chủ nhiệm ban.”
“Chỉ biết dựa vào đặc quyền!”
“So với đặc quyền của em, không muốn là được sao?”
Lục Tiểu Nhạc nghe một lúc mới nghĩ ra Trác Hàng đang nói đến việc cô bỏ qua cơ hội tuyển thẳng, nhất thời nổi giận. Người này ở đây làm gì? Cô bỏ qua cơ hội tuyển thẳng, không phải là vì muốn cùng học với anh sao? Bây giờ lại chế giễu, chẳng lẽ ngay cả anh cũng không hiểu cô.
“Anh đừng nói là anh đến làm thuyết khách nha!” Cô xanh mặt nói, vậy mà lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Trác Hàng cốc đầu một cái.
“Đồ ngốc, là em nghĩ nhiều thôi!”
Thái độ của anh khiến Lục Tiểu Nhạc nhất thời như rơi vào sương mù, muốn hỏi tiếp, đã bị Trác Hàng kéo vào trong một quán nhỏ.
Quán này, Lục Tiểu Nhạc đã rất quen thuộc, nó là một quán cà phê đường phố nhỏ, là địa điểm thân quen của rất nhiều học sinh Chí Đức. Bình thường khi trường học không khóa cổng, hầu như lúc nào cũng kín chỗ, cũng may lúc này ở đây không có khách nào.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Trác Hàng hỏi: “Em ăn gì?”
“Gì cũng được.” Lục Tiểu Nhạc lơ đãng nói.
“Cho hai bát mì.” Trác Hàng hô to.
Không lâu sau, hai bát mỳ nóng hổi đã được bưng lên.
Đối mặt với những món ăn bình thường làm người ta phải chảy nước miếng, nhưng giờ phút này Lục Tiểu Nhạc thực sự nuốt không trôi, cô đặt đũa xuống một bên, nhìn chằm chằm Trác Hàng, chỉ thấy anh thản nhiên ăn, hoàn toàn không giống người vừa đi một quãng đường dài.
Rốt cuộc anh để làm gì? Nếu như không phải làm thuyết khách, vậy là vì cái gì? Không thể chỉ là cao hứng, bay về gặp mặt cô đấy chứ?
“Này, rốt cuộc anh về làm gì vậy?” Cô không nhịn được hỏi.
“Ăn rồi nói sau.” Anh nhàn nhạt trả lời.
“Ăn cái đầu anh!” Lục Tiểu Nhạc cầm bát mỳ trước mặt anh ra uy hiếp, nói, “Anh không nói cũng đừng hòng ăn!”
“Lục Tiểu Nhạc, sao em vô lương tâm vậy chứ? Hại anh chưa kịp ăn gì đã chạy đến ủng hộ em, em còn đối xử với anh như thế.”
Ủng… hộ? Trong nháy mắt, Lục Tiểu Nhạc thấy như mình đang nằm mơ, đầu óc trống rỗng.
“Anh ủng hộ em?” Cố khó tin nhìn anh.
“Thái độ của anh còn chưa rõ sao?” Trác Hàng hỏi lại.
Lục Tiểu Nhạc không biết nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh thực sự ủng hộ em sao? Ba mẹ đều phản đối rất gay gắt, em nghĩ họ gọi điện cho anh để anh thuyết phục em…”
“Là ba mẹ phản đối, hay là bản thân em do dự?”
Trác Hàng nói những lời này, đâm trúng điểm yếu của Lục Tiểu Nhạc, khiến cô lập tức biến sắc. Không sai, tuy cô tỏ ra rất kiên quyết nhưng trong lòng lại không phải như vậy. Thật ra cô rất do dự, chần chừ, không chắc chắn, cô không biết lựa chọn hôm nay của mình là đúng hay sai, cô cần một người chỉ cho con đường đúng, mà đối với cô người đó chỉ có thể là Trác Hàng.
Nhưng mà, Trác Hàng cũng không thay cô lựa chọn bất cứ điều gì, anh nhìn Lục Tiểu Nhạc, bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: “Anh về, không phải muốn thuyết phục em bỏ qua cơ hội này hay không, anh chỉ muốn em hiểu rõ chính mình, tự mình tìm cách, bất kể em quyết định như thế nào, anh đều tôn trọng, bởi vì… đó là tương lai của em, ngoài em ra, không ai có tư cách thay em làm chủ, kể cả anh. Nếu em muốn anh cho em ý kiến, anh chỉ có thể nói em nên thuận theo chính mình, không cần phải đắn đo nhiều, cho dù em học ở đâu, anh đều có thể quan tâm em, tuyệt đối không nuốt lời.”
Lục Tiểu Nhạc ngơ ngác nhìn Trác Hàng, cô không nghĩ tới anh từ ngàn dặm xa xôi trở về là để nói với cô những lời này, cô đột nhiên phát hiện ra đáp án của mình.
Trác Hàng nói không sai, chỉ cần đi theo trái tim mình, nhiều khi cân nhắc nhiều quá sẽ chỉ làm mọi việc thêm rắc rối, cô đã đi đến nước này, không có lý gì lại bỏ dở giữa chừng, cho dù thực sự thất bại thảm hại, cũng là bại trong vinh quang.
_______________________
Thông báo chính thức hết hàng nhé các tình yêu :3 Từ mai không còn nữa đâu, khi nào tác giả post tiếp mới có.