Edit: Lee
Beta: Sahara
Gần đây, Lục Tạ Quốc bởi vì gia đình quan hệ không hòa thuận, mà cảm thấy rất đau đầu. Ông nghĩ kỳ quái, rõ ràng con gái đã chấp nhận sự tồn tại của Lâm Mai trong nhà, vì sao còn có thể bất hòa với Trác Hàng như vậy? Từ khi bọn họ hưởng tuần trăng mật trở về, quan hệ hai đứa trẻ này còn có phần trầm trọng thêm, chẳng khác gì nước với lửa.
Từ một tuần nay, Lục Tiểu Nhạc vừa thấy Trác Hàng liền kết mối thâm thù đại hận, cái gì cũng tranh với hắn. Sáng sớm tranh đánh răng, buổi trưa tranh ăn, buổi tối tranh tắm, khoa trương nhất chính là, có một lần Trác Hàng nửa đêm rời giường, vậy mà đã thấy Lục Tiểu Nhạc tranh WC trước mình.
May mà Trác Hàng tương đối hiểu chuyện, không để ý tới em gái cố tình gây sự, nếu không, thật chẳng biết nhà này đã ồn ào thành dạng gì rồi? Xem ra, quan trọng là phải nghĩ biện pháp, cải thiện tình cảm anh em bọn họ một chút.
Biện pháp rất nhanh đã được Lục Tạ Quốc nghĩ tới: mắt thấy con gái sẽ đi Chí Đức học tập, tuy rằng ở đó môi trường học tập tốt, giáo dục chất lượng cũng cao, nhưng nền tảng của Tiểu Nhạc dù sao cũng không tốt cho lắm. Nếu như có thể thừa dịp nghỉ hè này, để Trác Hàng dạy Tiểu Nhạc một khóa bổ túc, không những có thể giúp con gái nâng cao thành tích, còn có thể làm tình cảm anh em bọn họ tăng tiến một chút, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Lục Tạ Quốc vừa nghĩ vậy, vội vàng tranh thủ cơ hội, tìm cách nói chuyện này với Trác Hàng. Nào ngờ, ông vừa nói xong không đợi Trác Hàng có phản ứng, Lục Tiểu Nhạc từ trên ghế đã đứng bật dậy.
“Con không cần đồ ếch bốn mắt dạy!”
Cô kiên quyết nói.
Không nghĩ tới con gái không nể mặt mình, còn dám nói Trác Hàng như vậy, Lục Tạ Quốc không khỏi có chút tức giận, nghiêm mặt nói: “Đứa trẻ này nói gì vậy? Cho con học bổ túc là vì nghĩ tốt cho con, không những không cảm kích lại dám nói như vậy a, còn không mau xin lỗi?”
Lục Tiểu Nhạc liền nổi giận, lần trước Trác Hàng nói vậy cũng đâu xin lỗi cô, hiện tại muốn cô tự mình xin lỗi hắn, nghĩ gì thế! “Ai cần ba nghĩ tốt cho con, con không xin lỗi đấy, anh ta chính là đồ ếch bốn mắt, ếch, ếch!” Cô nói một hồi, con mắt vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Trác Hàng, nói xong, không đợi cha cô tức giận, đã tự mình chạy về phòng, đóng chặt cửa lại.
Lục Tạ Quốc tức giận thiếu chút nữa quẳng bát cơm đi, Lâm Mai thấy thế, vội vàng khuyên ngăn ông, một mặt còn nháy mắt với con trai. Trác Hàng hiểu ý, chậm rãi đứng lên, đi về phía phòng Lục Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc vốn đang hờn dỗi trong phòng, nghe được ngoài cửa tiếng Lục Tạ Quốc lải nhải, tâm tình càng thêm buồn bực, liền nắm lấy một cái gối rồi ném khỏi giường. Kết quả, gối vừa tuột khỏi tay, phía sau đã truyền đến tiếng Trác Hàng trêu đùa: “Lần này không ném con thỏ sao?”
Tiểu Nhạcgiật mình, xoay người phát hiện Trác Hàng không biết từ bao giờ đã đứng ở cửa phòng. Tiểu Nhạc xám xịt mặt: “Thỏ giữ lại ném anh!” vừa nói cô vừa túm lấy con thỏ ở đầu giường, hướng về phía Trác Hàng mà ném.
Đáng tiếc Trác Hàng nhanh tay nhanh mắt, không những đỡ được vũ khí của Tiểu Nhạc mà còn tóm được tay cô.
“Anh buông tay ra!”
Bị Trác Hàng bắt được tay mình, trong mắt Tiểu Nhạc bắn ra lửa giận.
Trác Hàng ngược lại không hề tức giận, mà còn cười tủm tỉm nói: “Vẫn còn giận hả? Anh chẳng qua chỉ đùa em một chút, em lại coi là thật. Cùng lắm thì anh xin lỗi em, chịu không?”
Không nghĩ tới hắn xin lỗi dễ dàng như vậy, Lục Tiểu Nhạc nhất thời có chút luống cuống.
Lúc này, Trác Hàng lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Có điều cũng phải nói thật, bé cho dù tức giận cũng không thể không ăn cơm, vốn cũng đã hơi gầy rồi, bây giờ thì nhìn xem…”
Mâu thuẫn lần thứ hai thăng cấp, Lục Tiểu Nhạc vốn đã khó chịu rốt cục triệt để bùng phát, phút chốc trong lòng cô lập lời thề độc: đồ ếch chết dẫm, đời này có anh thì không có tôi, có tôi thì nhất định không có anh!
(hự thôi chết, lời nguyền này liệu có thành thật không?^^)
Lục Tạ Quốc không ngờ biện pháp mình cho rằng vẹn cả đôi đường lại không hề hiệu quả, hơn nữa còn khiến cho quan hệ giữa Trác Hàng và Tiểu Nhạc càng thêm tồi tệ.
Cũng may những ngày u ám như vậy nhanh chóng trôi qua, chính là lúc nghỉ hè kết thúc.
~Không cần biết Lục Tiểu Nhạc có nguyện ý hay không, bọn họ vẫn phải vác cặp sách trên lưng, tiến vào cổng trường Chí Đức, cô cùng con ếch chết dẫm kia bắt đầu bước vào những tháng đi học đầy bi thảm.
Nhưng mà, số phận Lục Tiểu Nhạc không chỉ dùng hai chữ “Bi thảm” mà hình dung ra được, kỳ kiểm tra khảo sát đầu năm khiến cuộc đời học sinh sơ trung của cô rơi xuống vực thẳm.
Không đạt, không đạt, không đạt, không đạt…. Đối mặt với phiếu điểm vô cùng thê thảm của Lục Tiểu Nhạc, thầy giáo Đường – chủ nhiệm lớp, phải sắp xếp Lục Tiểu Nhạc ngồi cạnh người có thành tích tốt nhất – Tôn Kỳ, mong muốn cô lấy bạn tốt làm gương, nỗ lực nâng cao thành tích học tập của mình.
Thế nhưng thầy giáo Đường nào biết rằng, Tôn Kỳ này từ nhỏ vốn đã hiếu thắng, tâm cao khí ngạo, lại coi thường người kém mình, càng đừng nói là người có thành tích tốt nhất từ dưới lên như Lục Tiểu Nhạc.
Khai giảng nửa tháng, có một số nam nữ cùng bàn đã có dấu hiệu của tình yêu bọ xít. Vậy mà Lục Tiểu Nhạc và Tôn Kỳ ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau!
Mãi đến tận một buổi trưa nào đấy…
“Các bạn thân mến, tôi xin thông báo một tin với các bạn!” Ủy viên thể dục Vương Đan kích động đi vào phòng học, “Tháng sau nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao Thú vị, hiệu trưởng nói toàn bộ học sinh đều phải tham gia, sau đây tôi sẽ phát ỗi người một danh sách các hạng mục thi đấu của đại hội lần này, mọi người điền tên sau đó đánh dấu phía sau hạng mục mình muốn tham gia, rất nhiều lựa chọn, nhưng không thể không chọn!”
Tin tức vừa ra, toàn bộ học sinh đều như nổ tung, ai nấy đều cầm danh sách hạng mục thi đấu lên nghiên cứu.
Nghiên cứu nửa ngày, rất nhiều bạn học đều phát hiện, đại hội thể thao Thú vị kia, kỳ thực chính là hạng mục vận động rồi thêm hai chữ “thú vị” ở sau. Ví dụ như bóng rổ thú vị, bóng bàn thú vị, bơi thú vị, …
Lúc ấy, rất nhiều bạn học đều do dự, dù sao khi trường học thông báo chỉ nói hình thức thi đấu giàu….lạc thú, chưa nói rốt cuộc thi như thế nào, ngộ nhỡ đến lúc đó mọi việc căn bản không phải như vậy, chẳng phải là có hại sao?
Vừa nghĩ vậy, rất nhiều bạn học đều tới tấp bỏ qua những hạng mục vận động có vẻ rất khó, lựa chọn mấy hạng mục tương đối đơn giản như nhảy dây thú vị chẳng hạn.
Chỉ có kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo, đối với bản thân tràn ngập tự tin như bạn Tôn Kỳ, không chút do dự đánh một dấu sau mục “Toàn năng thú vị”. Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, những gì người khác không dám làm, hắn đều phải làm, người khác nhất định không làm, hắn càng muốn làm!
Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, ngay khi hắn hạ bút đánh dấu mục “thi đấu Toàn năng thú vị”, Lục Tiểu Nhạc bị tiếng thảo luận ầm ĩ trong lớp đánh thức. Cô tỉnh lại, thấy trên bàn bày ra một tờ giấy, bạn học xung quanh cũng đang cầm một tờ như vậy thảo luận cái gì đó, nhất thời không hiểu tại sao.
Lúc này, ủy viên thể dục còn nói: “Mọi người chọn nhanh lên một chút, mỗi người nhất định phải chọn một, tôi thu ngay đây.”
Lục Tiểu Nhạc còn chưa tỉnh ngủ, nghe được người trên bục nói, nhất định phải chọn một gì gì đó, cô theo phản xạ mắt nhìn sang phía Tôn Kỳ.
Một…hai…ba bốn năm…thứ năm một dấu, cô sao chép y nguyên, chẳng phải thầy giáo Đường đã từng dạy qua, muốn cô học tập người ngồi cùng bàn, học theo, có thể không cần tự mình suy nghĩ, tuyệt đối không lãng phí tế bào não!
Cứ như vậy, lớp bọn họ bốn mươi lăm học sinh, chỉ có Tôn Kỳ và Lục Tiểu Nhạc chọn thi đấu toàn năng thú vị.
Không lâu sau đó, ủy viên thể dục lại cầm quy tắc thi đấu xuống lớp học công bố: “Thi đấu toàn năng thú vị, phải hai người hợp tác tham gia, vừa hay lớp chúng ta có đúng hai người tham gia thi đấu cái này, chính là Tôn Kỳ và…….. Lục Tiểu Nhạc?!”
“Cái gì?” Lục Tiểu Nhạc đang chăm chăm nhìn sách chợt nghe có người kêu tên mình, cũng như toàn bộ bạn học chăm chú ngẩng đầu, cô cảm nhận được bên cạnh phóng tới một ánh mắt cực kỳ khó chịu.