Vào khoảnh khắc Dung Dật Thần lao tới, thằng hề thổi sáo bay dọc phát động tất cả chim Zombie, hướng anh đánh, sau đó một mình thừa dịp hỗn loạn thoát đi.
Đối phó với sự công kích của Zombie vương, thân thể phàm phu của thằng hề cũng không có phần thắng, bệnh độc tiến hóa đến dạng này thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ có thể dùng phương pháp lấy độc trị độc để chế trụ anh. . .
Dung Dật Thần xé nát đám chim Zombie đang nhào về phía anh, ở trong tầm nhìn không thấy bóng dáng của thằng hề, ngực xao động đem theo sự giết chóc kết thúc, rất nhanh liền biến mất hầu như không còn.
Dung Dật Thần đứng ở trên không trung xung quanh mây mù bao phủ, phía dưới tầm mắt là một khung cảnh thương di, vui mừng phát hiện trận chiến hỏa này cũng không lan đến vị trí của em gái. Nhớ tới lúc này Dung Ân Ân có khả năng đã tỉnh, Dung Dật Thần liền ở xung quanh tìm chút thức ăn cùng nước uống, mang về gần căn phòng của em gái.
Ngày hôm qua bị anh trai lật qua lật lại, hai chân Dung Ân Ân mềm nhũn, hạ thể có chút tê dại, nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Hình như nghe thấy phía ngoài có động tĩnh, Dung Ân Ân chợt mở hai mắt. Cửa sổ của gian phòng được dùng tấm ván gỗ che kín chỉ hơi lọt vào chút tia sáng từ khe hở, tia sáng chiếu tới một cái đầu người có mái tóc bạch kim dài tới ngang eo, phản xạ một màu bạc sáng lấp lánh, người nọ cao lớn đứng trong bóng tối, chậm rãi hướng Dung Ân Ân đi tới.
Dung Ân Ân bật người ngồi dậy lớn tiếng nói " Ngươi là ai, đừng tới đây"
Chờ người nọ đến gần, Dung Ân Ân nhìn thấy hai con ngươi tím nhạt, sâu thẳm dừng lại trên người cô, môi mỏng mấp máy phun ra giọng nói quen thuộc
" Là anh. . ."
Vẻ mặt Dung Ân Ân tràn đầy khiếp sợ quan sát anh " Anh hai, tại sao anh lại biến thành như vậy"
Dung Dật Thần không trả lời, thân thể cúi xuống dán sát vào cô "Có đói bụng không?"
Dung Ân Ân rõ ràng thấy rõ đôi tròng mắt kia từ màu đen biến thành tím nhạt, cùng một màu tóc bạch kim, đặc biệt tà mị mê người. Dung Ân Ân hít một hơi lãnh khí, có chút mất tự nhiên nói
" Hiện tại không đói bụng, có chút khát nước"
Sau khi Dung Dật Thần biến dị, ngôn ngữ cho tới bây giờ luôn ngắn gọn, hành động thẳng thắn lại rất dứt khoát, trong nháy mắt đem số lượng thức ăn khổng lồ cùng nước lọc đóng chai đổ ở trước mặt em gái như núi thức ăn nhỏ
Dung Ân Ân mở nắp chai nước lọc, đổ ra chén nhỏ uống một hớp, do uống quá quá nhanh nên khóe miệng rỉ ra ít nước, bọt nước chảy xuống giống như những bông hoa anh đào đỏ tươi đang nở rộ
Cổ họng Dung Dật Thần trở lên khô khốc, anh cúi người ngậm lấy hai cánh môi hồng, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm mút đi chất ngọt trong khoang miệng cô.
Dung Ân Ân bị hôn đến hô hấp hỗn loạn, ngửi thấy được mùi máu tươi cùng mùi thuốc nổ trên người anh trai thì không khỏi kinh ngạc, anh trai rốt cuộc đã đi tới nơi nào.
Qua một hồi lâu Dung Dật Thần mới chịu bỏ qua cho em gái, nhưng vẫn lưu luyến ôm cô vỗ về chơi đùa cùng hôn môi. Dung Ân Ân tựa người vào lồng ngực anh trai, nhíu nhíu mày
" Anh hai, trên người anh có mùi gì đó, rất khó ngửi."
Động tác của Dung Dật Thần dừng một chút, đây là bị chê sao. Anh mới từ chiến trường trở về, trên người tự nhiên dính mùi máu tanh nơi đó.
Dung Ân Ân là một cô bé thích sạch sẽ, đối với mùi lạ đặc biệt mẫn cảm, cho dù ở tận thế trong thời kì khó khăn nhất, cô bình thường vẫn dùng khăn mặt ẩm chà lau thân thể.
Dung Ân Ân nhích người thoát khỏi cái ôm của anh trai " Lau khô người rồi mới được đụng em. . ."
Lời vừa mới nói xong, hai gò má của cô bất giác đỏ lên. Mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được, thế nào đoạn đối thoại lại giống như giữa hai người yêu với nhau .
Dung Ân Ân nhanh lên tiếng chỉnh sửa lại " Lau khô người cũng không được chạm em!"
Dung Dật Thần xiết chặt tay cô, xoa lồng ngực của mình, một tay cởi quần áo cháy đen xuống, giống như chuyện thường tình, nói " Em lau giúp anh..."
" Đừng cởi, tự anh lau đi."
Dung Ân Ân hốt hoảng ngăn cản anh, nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, nên quần áo trên người anh đã được cởi sạch sẽ không còn cái nào.
Da thịt của Dung Dật Thần lộ ra bên ngoài, nhìn có vẻ trắng nõn mịn màng, thân thể cường tráng các đường cong bắp thịt rắn chắc, chỗ cần thịt có thịt, so với người mẫu nam Fashion Magazine cũng không thua kém gì.
Dung Ân Ân không thể làm gì khác hơn, cô tìm một cái khăn nhỏ, nhúng nước cho ướt rồi vắt khô, sau đó nhẹ nhàng lau dọc theo da thịt trên lồng ngực rắn chắc, không dám nhìn xuống phía hạ thể của anh, thật làm cho người ta lúng túng
" Giống như muỗi cắn vậy, không có một chút sức lực."
Dung Ân Ân có chút xấu hổ bàn tay dùng lực mạnh hơn, nhưng lại không có cách nào chà xát cho da thịt anh hồng lên. Chờ sau khi Dung Ân Ân lau sạch sẽ nửa người trên, Dung Dật Thần liền cầm chặt lấy tay cô, đưa đến nửa người dưới của mình. Dung Ân Ân bị ép cầm cây gậy th*t, cảm giác nó ở trong lòng bàn tay mình đang nhanh chóng to lên, truyền tới hơi nóng làm cho thần kinh của cô cũng nóng theo.
Dung Dật Thần ngậm lấy vành tai cô thì thào " Còn phía dưới chưa được lau. . ."