Ánh Trăng Đoạt Mạng

"Trời ơi, hai bạn thiệt tình, toàn là làm những chuyện gì đâu không à".

Tôi khẽ lên tiếng thở than, Từ Dĩ cùng với Tống Nhựt chỉ nhìn tôi mà cười.

"Nè, nhìn vào tấm hình này đi".

Tống Nhựt khều tôi và Từ Dĩ một cái, sau đó chỉ vào bên trong màn hình điện thoại.

Ánh mắt của tôi khi nhìn vào màn hình liền không rét mà run, một tấm hình vẽ lại cảnh một người đang chết trong nhà vệ sinh, với những bức hình kỳ lạ ở khắp xung quanh.

Tôi định la lên một tiếng, nhưng Từ Dĩ kịp thời bụm miệng tôi lại, nên âm thanh không thể thoát ra được.

"Tống Nhựt, bạn kéo cái hình đó xuống dưới đi, ghê quá".

Từ Dĩ hằn học la Tống Nhựt, rồi nói thêm "Tụi mình chủ yếu đọc thông tin thôi, còn hình ảnh sẽ nghiên cứu lại sao".


Nghe câu nói này của cậu ta, tôi cũng biết chắc Từ Dĩ cũng là một người sợ hãi những thứ kinh dị như vầy, nên mới nói ra những lời này.

Tống Nhựt nhìn hai người chúng tôi một cái, rồi ngay lập tức kéo kéo bức hình ở trên điện thoại di động đi.

Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân đang tiến tới gần chỗ của chúng tôi, tôi còn chưa kịp nhìn ra người đó là ai, thì liền có tiếng hỏi vang lên "Các bạn ở đây làm gì vậy?"

Tôi liếc nhìn sang, thì ra đó chính là Lý Hoành, nét mặt của cậu ta đầy vẻ nghi hoặc.

"Tụi này chỉ đang nói mấy chuyện liên quan tới game thôi mà, bạn Lý Hoành chắc không quan tâm tới đâu".

"Có chắc là game hay không?"

Giọng của Lý Hoành âm trầm một cách khác lạ, hình như lời nói kia của Từ Dĩ không thể thuyết phục được cậu ta.

"Không có".

Tôi nhìn chằm chằm về phía Lý Hoành, mà trả lời một câu chắc chắn, sau đó còn nói thêm "Đúng thiệt là tụi mình đang chơi game thôi, chẳng có gì đâu, bạn đừng nghi ngờ".

Tôi còn nhớ, có lần cậu ta cũng từng nói với tôi, về việc cậu ta đã đọc được bài viết liên quan tới vụ án mạng vừa rồi, nhưng có vẻ cậu ta đang sợ hãi với những gì xảy ra, nên tốt nhất đừng lôi kéo cậu ta vào, để thêm phần rắc rối.

Tống Nhựt ở bên cạnh nhìn thấy tôi đang bịa ra một câu chuyện, liền vội vàng tiếp lời "Đúng vậy, một đám con trai bàn luận với nhau, thì một là game, hai là con gái thôi".

Viết lời cậu ta còn cười vài tiếng lớn, ra vẻ mình chính là đàn ông con trai thứ thiệt.

Tuy nhiên, lúc này tôi cảm thấy Lý Hoành hình như không tin tưởng vào lời nói của chúng tôi, nét mặt của cậu ta có chung gì đó mơ hồ, ẩn chứa nhiều suy nghĩ trong lòng mình.

"Mà nè, còn bạn tại sao lại tới đây chứ? Hổng phải là có tiết học hay sao?"


Từ Dĩ từ nãy tới giờ im lặng đột nhiên lúc này lại lên tiếng, câu nói làm cho tôi giựt mình.

"Mình cũng đang đi tới".

Lý Hoành trả lời ngắn gọn như vậy, rồi rời đi, để lại cho chúng tôi sự khó hiểu lẩn quẩn ở trong đầu.

Tôi nhìn theo hướng đi của Lý Hoành, trông bộ dạng của cậu ta rất khác ngày thường.

Tống Nhựt chợt vỗ nhẹ lên vai của tôi cùng với Từ Dĩ một cái, rồi nói "Ê, mình chợt nhớ cũng có tiết học".

Từ Dĩ giựt mình một cái, nhìn sang Tống Nhựt, vội nói " Đúng rồi, mình cũng có một tiết học vào lúc này, hay là tụi mình cùng đi chung với nhau đi".

Hai người bọn họ không để cho tôi kịp phản ứng gì, đã ngay lập tức rời đi, hành động này có chút gì đó khác thường, không lẽ bọn họ đang muốn tự điều tra hay sao?

Tôi bước lặng lẽ một mình về khu ký túc xá, thì đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt mưa rơi xuống nền đất, vang lên âm thanh "lộp độp".

Vì cơn mưa tới quá đột ngột, nên tôi chỉ biến ba chân bốn cẳng, mà chạy vội vào trong khu nhà ký túc xá nam.

Có vẻ như hiện giờ mọi người đều có tiết học hay sao đó, mà không có một bóng người, làm cho toàn bộ dãy hành lang của khu ký túc xá đều im lặng, một sự im lặng đáng sợ.


"Lạch cạch... "

Tiếng bước chân của tôi, cũng vang vọng khá lớn trong bầu không gian này, tạo cho tôi cảm giác như đang là nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị, thường chiếu trên các đài truyền hình.

Vừa đi vừa suy nghĩ một cách vu vơ, thì đôi mắt tôi chợt nhìn thấy có thứ nước gì đó sền sệt, đang chảy trên nền gạch bông, loang ra thành một vũng nước rất lớn có màu đỏ như máu, nhìn nó lúc này y hệt như, hiện trường mới vừa xảy ra của một vụ án mạng khủng khiếp.

Trong lòng tôi cảm thấy bất an, đôi chân ngay lập tức lùi về sau vài bước, không biết có phải do tôi quá sợ hãi rồi hay không nữa? Hay đây chính là phản xạ tự nhiên.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng để lấy lại tinh thần, sau đó đưa ánh mắt nhìn kỹ càng hơn để coi thử, rốt cuộc đó là thứ gì.

Trong mắt của tôi, màu đỏ kia đang hòa quyện cùng với những hoa văn trên nền gạch bông, ẩn hiện ra một dòng chữ "ánh trăng" mờ nhạt, như có như không.

Đang mải mê chăm chú, thì từ trên trần nhà nhỏ xuống một giọt nước, khuấy động cả vũng nước bên dưới, biến nó thành một vùng nước mưa, không hơn không kém.

Thì ra chỉ là nước mưa, nhưng mà sao tôi cư nhiên lại có thể mơ hồ nhìn ra một vũng máu kia chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận