Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Tàu điện ngầm đến trạm, Lâm Ngữ chạy ra khỏi cửa nhà ga, cầm điện thoại đứng ở ven đường, vội vã lướt danh bạ.

Không có… Không có gì hết…

Giữa cậu và Lạc Tân Cổ không có điểm giao thoa.

Cậu không có cách nào tìm được một người biết được tình huống hiện tại bên phía Lạc Tân Cổ.

Tại sao bây giờ cậu mới phát hiện ra chuyện này? Đúng rồi… Bởi vì mỗi lần đều là Lạc Tân Cổ chủ động liên lạc với cậu.

Hình như từ khi cậu tiến vào biệt thự, anh đã chú ý đến cậu, mỗi thời mỗi khắc đều cẩn thận tỉ mỉ.

Lâm Ngữ bắt đầu hối hận.

Cậu tức giận mất khôn, chưa làm sáng tỏ mọi chuyện đã hưng sư vấn tội, kết quả chệch hướng mất rồi.

Lâm Ngữ c ắn môi dưới.

Cáu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Reng…” Là dãy số của Lạc Tân Cổ.

Lâm Ngữ lập tức ấn nhận: “Anh Lạc, anh…”

“Xin hỏi anh là Adeline đúng không?” Đầu dây bên kia vẫn ồn ào như cũ, đó là giọng một người đàn ông xa lạ.

“Adeline?”

“À, tôi không biết đọc thế có đúng không, là một tên tiếng Anh. Dù sao chúng tôi kiểm tra điện thoại của người bị thương thì thấy liên hệ gần nhất là với anh. Chủ nhân chiếc điện thoại này bị người ta đâm, hiện tại đang trên đường tới bệnh viện, hai người quen biết nhau đúng không?”

Lâm Ngữ căng thẳng: “Bị đâm? Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Quen biết là được rồi, anh mau liên hệ người nhà của anh ta tới bệnh viện đa khoa Hải Đô nhé.”

Người gọi điện hẳn là bác sĩ, không phí thời gian nói chi tiết với Lâm Ngữ, báo tên bệnh viện xong thì cúp máy.

“Tút… Tút…”

Mặt trời nhô lên từ phía đông, ánh nắng bao phủ con đường vắng vẻ.

Toàn thân Lâm Ngữ lạnh toát.

“Anh ấy bị đâm.” Lâm Ngữ đột nhiên nhận ra bác sĩ vừa mới nói bệnh viện đa khoa Hải Đô.

Lạc Tân Cổ không ở Hokkaido mà đã trở về Hải Đô!

Theo lịch trình thứ sáu mới về mà hiện tại đã ở Hải Đô, nghĩa là anh cố ý về sớm hơn dự kiến.

Cố ý…

Lâm Ngữ c ắn môi dưới.

Vào thời điểm này ở Hải Đô, một nơi vừa có nhiều người vừa ồn ào như vậy chỉ có ở sân bay.

Lâm Ngữ vội bắt taxi, đi thẳng tới bệnh viện đa khoa Hải Đô.

May không phải giờ cao điểm, cậu đi từ ga tàu điện ngầm tới bệnh viện chỉ mất gần ba mươi phút.

Lâm Ngữ chạy vào khoa cấp cứu, trình bày giản lược tình huống với hộ lý quầy tiếp đón.

“À, ý anh là người bệnh vừa được đưa tới bằng xe cứu thương đúng không?” Hộ lý đứng lên, chỉ về phía thang máy, “Anh ấy đã được đưa vào phòng cấp cứu. Nếu anh là người nhà, cảm phiền anh đăng ký và xuất trình giấy tờ tùy thân.”

Lâm Ngữ vội vàng điền thông tin, nhận phiếu rồi đi thẳng về phía tầng cấp cứu, thậm chí không chờ thang máy mà chạy cầu thang bộ lên tầng năm.

Cậu vừa chạy vừa hối hận.

Nếu lúc ấy mình không nhận điện thoại, không khiến Lạc Tân Cổ phân tâm, có phải anh có thể né tránh tập kích rồi hay không?

Cuối cùng đã đến nơi, bởi vì ngày thường ít tập luyện, chạy năm tầng đã tiêu gần hết sức, Lâm Ngữ vừa thở hổn hển vừa tiến về phía trước. Phòng cấp cứu đang bật đèn đỏ.

Có người ngồi bên ngoài, hơi cúi đầu nắm chặt điện thoại, nhìn dáng vẻ có thể thấy tâm trạng kém đến cực điểm.

Lâm Ngữ nhận ra người nọ, là trợ lý của Lạc Tân Cổ.

“Xin hỏi…”

Lâm Ngữ vừa mở miệng, Vương Hạo đã ngẩng phắt dậy, ánh mắt có thể nói là không có thiện cảm.

“Nơi này không phiền tiến sĩ Lâm nhọc lòng.” Giọng điệu Vương Hạo xa cách, “Tôi đã báo với người nhà ngài Lạc, mời tiến sĩ Lâm về cho.”

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn biết tình hình hiện tại anh ấy thế nào.” Ánh mắt Lâm Ngữ ảm đạm.

“Không ổn chút nào.” Vương Hạo đứng dậy đối diện với Lâm Ngữ, “Tôi hi vọng tiến sĩ Lâm có thể hiểu ngài Lạc rất bận, vô cùng bận rộn. Bởi vì tiến sĩ Lâm mà anh ấy đã phá vỡ hợp đồng để về nước rất nhiều lần, hiện tại một bộ phận ban tổ chức đã phê bình kín đáo. Tiến sĩ Lâm hẳn đã biết ngài Lạc có danh tiếng trong giới, trước giờ anh ấy luôn trọng chữ tín.”

Lâm Ngữ mở to mắt.

“Tối hôm qua cũng thế, ngài Lạc bất giờ báo với tôi mua vé máy bay về nước gấp.” Vương Hạo híp mắt, “Chuyến bay quá gấp, đến sân bay tôi mới kịp liên hệ gara lấy xe. Kết quả không biết tiến sĩ Lâm lại gửi gì khiến anh ấy bảo tôi đi trước, còn mình đứng lại trả lời điện thoại của tiến sĩ Lâm.”

Nói đến đây, Vương Hạo nghiêm mặt: “Tôi không nên để ngài Lạc ở đó một mình.”

Lâm Ngữ ngây người.

Lạc Tân Cổ chưa từng nói với cậu những điều này, thậm chí chưa từng “cố ý” thể hiện bất cứ điều gì trước mặt cậu.

Nhìn trình độ bất mãn của trợ lý Vương, Lạc Tân Cổ hẳn đã chỉnh sửa lịch trình tương đối nhiều lần.

Nếu không phải lần này xảy ra sự cố, liệu Lạc Tân Cổ có bâng quơ lấy lý do về nước cho xong chuyện như mọi lần không?

Cậu không biết, cậu không biết gì hết.

Cậu ngốc nghếch như một con lười, vậy mà còn không biết tự xấu hổ xem mình là người ngưỡng mộ anh.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ đi ra với sắc mặt nghiêm túc: “Hai người có ai nhóm máu AB không? Kho máu báo thiếu mà người bệnh cần truyền máu gấp.”

Trái tim Lâm Ngữ thắt lại, lập tức giơ tay: “Có tôi!”

“Mau đến phòng lấy máu! Điều dưỡng đâu?” Bác sĩ gọi điều dưỡng sau đó quay lại phòng cấp cứu.

Đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ, Lâm Ngữ liếc qua, không nói một lời mà đi theo điều dưỡng đến phòng lấy máu.

Khi kim tiêm đâm vào da, cảm giác đau đớn ập tới trong nháy mắt.

Dụng cụ lấy máu lắc lư khe khẽ, Lâm Ngữ nhìn chằm chằm túi máu, hỏi điều dưỡng: “Anh ấy bị thương có nghiêm trọng không?”

Điều dưỡng đang bận việc của mình, không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Mũi đao chỉ cách động mạch chủ mấy centimet, lệch một chút thôi là mất mạng rồi. May là hiện tại đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, truyền máu nữa là được.”

“Tôi rất khỏe mạnh, sức khỏe không có vấn đề, cô lấy nhiều một chút, lấy bao nhiêu cũng được.” Lâm Ngữ nói.

“Chúng tôi có nguyên tắc của mình, yên tâm đi, đã đủ rồi.” Điều dưỡng đáp lại một câu rồi kết thúc quá trình lấy máu sau đó mang túi máu tới phòng cấp cứu.

Lâm Ngữ giữ chặt vị trí lấy máu, lúc này mới nhớ chưa báo cho tổ hạng mục tình huống của mình.

Cậu nhắn tin cho Phương Tình.

“Sáng nay bên em có việc gấp, tạm thời không thể đến, nếu gặp giáo sư Giang chị nhớ nói đỡ em một tiếng.”

Nhắn tin xong Lâm Ngữ bỏ điện thoại vào túi, ấn cánh tay đứng lên đi ra ngoài.

Bên ngoài hành lang chỉ có một mình Vương Hạo ngồi trên ghế dựa, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Một lát sau Vương Hạo cúp máy, nhìn Lâm Ngữ.

Có lẽ Lâm Ngữ vừa hiến máu cho Lạc Tân Cổ nên sự bất mãn trong mắt anh ta giảm đi phần nào.

“Cảnh sát đã khống chế được tên côn đồ, có vẻ như gã không có ý muốn trốn chạy.” Vương Hạo nói, “Gã khai nguyên nhân tập kích rằng gã là người hâm mộ cuồng nhiệt của ngài Lạc, xem ngài Lạc là mục tiêu và lý tưởng hoàn nhất của mình, hơn nữa hắn căm ghét tình yêu đồng giới. Lần này ngài Lạc gặp tai tiếng, gã cảm thấy thế giới của mình sụp đổ nên hàng ngày đến sân bay canh giữ chờ cơ hội.”

Biểu cảm Lâm Ngữ vô cùng nghiêm túc.

“Tôi từng nghe truyền thuyết về tiến sĩ Lâm rồi, tiến sĩ Lâm là nhân tài ưu tú. Có lẽ về mặt học thuật, ngài Lạc không với tới tiến sĩ Lâm nhưng trong mắt chúng tôi anh ấy là hạc giữa bầy gà, trên con đường âm nhạc anh ấy cũng không thiếu danh hiệu đỉnh cao.” Vương Hạo đứng lên, nhìn thẳng Lâm Ngữ, “Tôi chỉ là trợ lý của ngài Lạc, chẳng có tư cách gì để chỉ trích, chỉ là tôi không thể trơ mắt mà nhìn được.”

Vương Hạo nói tiếp: “Ngài Lạc là người chú trọng tiểu tiết, tuy vươn tay giúp đỡ nhưng anh ấy vẫn cẩn thận giữ gìn tự tôn cho người ta để người ta không cảm thấy quá nan kham. Tôi dám cá nếu hôm nay tôi không nói mấy lời này thì sau khi tỉnh lại, ngài Lạc vẫn sẽ không đề cập tới những chuyện anh ấy làm vì tiến sĩ Lâm, một câu cũng không nói.”

Vương Hạo gằn giọng nói mấy từ cuối cùng.

Lâm Ngữ nhíu mày.

“Tít.” Đèn đỏ trước phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh lục.

Lâm Ngữ và Vương Hạo đồng thời quay đầu lại.

Cánh cửa bật mở, vài hộ lý đẩy Lạc Tân Cổ nằm trên giường bệnh ra.

Vương Hạo lập tức chạy tới: “Mọi người vất vả rồi, người bệnh thế nào rồi?”

Bác sĩ: “Tạm thời qua cơn nguy kịch, giờ chuyển sang phòng ICU theo dõi tiếp, qua được đêm nay xem như ổn định.”

Vương Hạo: “Thế thì tốt, tôi đi chuẩn bị trước.” Nói xong thì rời đi.

Lúc giường bệnh được đẩy qua, Lâm Ngữ thấy dáng vẻ của Lạc Tân Cổ.

Đôi mắt nhiễm ý cười ngày thường giờ nhắm nghiền, môi tái nhợt, gương mặt không có một chút huyết sắc, trán lấm tấm mồ hôi.

Đau đớn từ ngực tỏa ra, dọc theo kinh mạch lan tới tứ chi, yết hầu Lâm Ngữ khẽ nhúc nhích, bước theo sau giường bệnh.

“Anh Lâm Ngữ.” Có người gọi cậu lại.

Lâm Ngữ quay đầu, thấy thiếu niên đứng sau mình đúng là Lạc Thương An.

“Em đến rồi à.” Lâm Ngữ chào hỏi xong thì không biết nói gì nữa, đành im lặng.

“Mấy lời anh Hạo vừa nói em nghe được hết, anh đừng để trong lòng, chuyện này không liên quan đến anh đâu. Từ sau khi anh em tốt nghiệp, anh ấy đã theo anh em đi lưu diễn quốc tế, quan hệ với anh em rất tốt, nhất thời không khống chế được cảm xúc, mong anh thứ lỗi.” Lạc Thương An bình tĩnh.

“Cảm ơn.” Lâm Ngữ không vì mấy câu nói của Lạc Thương An mà trở nên vui vẻ hơn, ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ.

“Anh có vội đến viện nghiên cứu không? Nếu không thì đến phòng bệnh chờ cùng em nhé.” Giọng Lạc Thương An nhẹ nhàng, “Anh em tỉnh lại nhất định muốn gặp anh.”



“Tít tít!”

Phương Tình: “Bên thầy Lâm có cần hỗ trợ không?”

Phương Tình: “Có nghiêm trọng không?”

Phương Tình: “Chị làm thủ tục xin nghỉ cho em rồi.”

Lâm Ngữ ngồi trên ghế dài, tay cầm điện thoại gõ chữ: “Cảm ơn.”

Cậu không trả lời tin nhắn tiếp theo mà ngẩng đầu nhìn Lạc Tân Cổ nằm trên giường còn chưa tỉnh lại qua lớp cửa kính.

Bác sĩ nói còn khoảng một tiếng rưỡi nữa thuốc mê mới hết hiệu lực.

Nhân lúc này, Lâm Ngữ đeo tai nghe mở trình duyệt, tìm tài khoản mạng xã hội của Lạc Tân Cổ.

Bình luận về video kia đã giảm đi, có người phát một video mới.

Ngón đàn hoàn hảo: “Người ấy là dòng nước bao phủ lấy tôi, ngoại trừ tên họ, những gì tôi có đều thuộc về người ấy.” Chuyển tiếp video.

Lầu 1: “Không phải từng phát rồi à?”

Lầu 2: “Nhân vật là cùng một người mà.”

Lầu 3: “Nội dung hoàn toàn không giống nhau.”

Lầu 4: “Trời ơi, cái này cảm động quá, xem tôi khóc thành dạng gì rồi này!”

Video tên là “Có một không hai”.

Lâm Ngữ ấn vào.

~Hết chương 20~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui