Lâm Ngữ ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc gặp Vương Hạo bưng đ ĩa trái cây đi vào.
“Trợ lý Vương.” Lâm Ngữ chào hỏi.
“Tiến sĩ Lâm.” Vương Hạo gật đầu, “Xin lỗi, hôm trước tâm trạng tôi không tốt nên nói hơi quá với cậu, mong cậu lượng thứ.”’
Lâm Ngữ xua tay: “Không sao, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh, tôi thật sự không biết anh Lạc đã vất vả như thế.”
Ánh bạc từ chiếc nhẫn nơi ngón áp út tay phải lóe lên.
Vương Hạo trông thấy, ánh mắt hơi bất ngờ: “Chiếc nhẫn này là ngài Lạc tặng cậu đúng không?”
Lâm Ngữ sờ mặt nhẫn: “Đúng vậy, anh Lạc tặng tôi.”
Vương Hạo: “Ba năm trước, ngài Lạc đến tiệm bạc mua một chiếc nhẫn với số tiền cầu phúc từ chùa, anh ấy nói khi nào anh ấy thực hiện được nguyện vọng thì sẽ tới cảm tạ thần linh. Tôi từng cho rằng nguyện vọng ấy là được bước lên sân khấu lớn rực rỡ nhất, nhưng mãi đến khi anh ấy bắt đầu tua diễn quốc tế, chiếc nhẫn ấy chưa từng được tháo ra.”
Lâm Ngữ ngơ ngẩn, sau đó im lặng.
“Tôi nghĩ sự xuất hiện của cậu đã che lấp khoảng trống rất lớn trong lòng ngài Lạc.” Vương Hạo bình tĩnh nói tiếp, “Tôi theo anh ấy rất nhiều năm, anh ấy luôn cô đơn lẻ bóng, ở bữa tiệc có thể cười nói tiếp chuyện nhưng khi về nhà chỉ im lặng đánh đàn, rất ít khi nở nụ cười.”
“Ngài Lạc là một ông chủ có tâm, là một người ôn hòa lịch thiệp, luôn giành áp lực về phần mình. Tôi thật lòng hy vọng sau này sẽ có người yêu anh ấy, hiểu anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, để anh ấy không phải một mình gồng gánh nhiều như thế. Tiến sĩ Lâm, ngài Lạc thật sự rất để ý cậu, mong cậu đừng phụ lòng anh ấy.” Nói xong, Vương Hạo gật đầu với Lâm Ngữ rồi cất bước vào phòng bệnh.
Lâm Ngữ nhìn bóng lưng Vương Hạo, khẽ nắm lấy chiếc nhẫn như suy tư gì đó.
…
Một tuần sau, sau khi hoàn thành báo cáo hội nghị thường kỳ, Lâm Ngữ gặp lại người quen đến từ Bắc Thành.
Tô Mộng đeo một chiếc kính râm đen và chiếc boot cùng màu, mang tinh thần phấn chấn quay lại Hải Đô.
Lâm Ngữ thấy tâm trạng Tô Mộng không tồi, cậu cũng vui lây: “Hoan nghênh chị trở lại, anh rể sao rồi ạ?”
Tô Mộng tháo kính râm, gõ nhẹ gọng kính lên vai cậu: “Không sao cả, các thành viên trong tổ đều tới thăm anh ấy, nói dù thế nào cũng đồng hành với tổ trưởng, anh ấy cảm động tới nỗi rơi nước mắt, lập tức trràn đầy sức sống theo mọi người về đi làm. Còn em…”
Tô Mộng nghiêng đầu liếc cậu: “Em thành thật khai báo đi, chuyện giữa em và Lạc Tân Cổ là sao? Lần trước loạn đến nỗi cả thành phố đều biết, nhân vật chính trong bức ảnh là em đúng không. Người khác không nhận ra nhưng đàn em của chị trông như thế nào chị liếc mắt là hiểu.”
Lâm Ngữ ngượng ngùng đẩy gọng kính.
Ánh mắt Tô Mộng sáng lên: “Được ghê nha, nhẫn cũng đeo rồi.”
“Chị đừng trêu em.” Lâm Ngữ hắng giọng, “Chuyện này… nói ra rất dài, để khi nào có thời gian em kể chị nghe.”
Tô Mộng cười: “Ừ, chị phải nghe cẩn thận mới được… À, còn có chuyện quan trọng.”
Tô Mộng nhớ tới gì đó, lấy một xấp thư từ trong ba lô đưa cho Lâm Ngữ: “Đây là thư cảm ơn từ Trường trung học hi vọng Hoài Sơn – nơi mà em giúp đỡ, chắc hẳn họ chưa biết em đã chuyển tới Hải Đô nên vẫn gửi về Bắc Thành, chị mang hết tới cho em, lúc em hồi âm nhớ dặn họ là em đã thay đổi nơi ở nhé.”
Lâm Ngữ vội nhận lấy: “Em cảm ơn chị.”
Tô Mộng cưng chiều xoa đầu cậu: “Đừng khách sáo.”
Buổi chiều, Lâm Ngữ về phòng thí nghiệm bóc thư, bên trong có thư cảm ơn chính thức từ nhà trường, ngoài ra có thư từ chủ nhiệm giáo dục và vài học sinh.
Thư cảm ơn của nhà trường tương đối theo khuôn mẫu, Lâm Ngữ nhìn thoáng qua rồi đặt một bên, sau đó đọc lướt thư của chủ nhiệm một lượt. Chủ nhiệm giới thiệu với cậu tình huống cơ bản của các em nhỏ, còn kể nhà trường đã xây dựng một phòng học nhạc dựa theo ý kiến của cậu, sau này sẽ có khóa học âm nhạc chính thức.
“Nhưng vẫn chưa tìm được thầy cô giáo thích hợp, chỗ chúng tôi quá nhỏ, có lẽ chẳng có ai bằng lòng tới.” Chủ nhiệm viết trong thư như thế.
Trong đầu Lâm Ngữ hiện lên hình bóng một người, cậu lập tức gạt bỏ – Chưa nói đến việc Lạc Tân Cổ đang dưỡng thương, dù là bình thường thì anh đã rất bận rộn, chắc hẳn không có thời gian.
Lâm Ngữ tiếp tục mở thư của các bạn nhỏ, lần này cậu đọc rất chăm chú.
Bạn nhỏ đầu tiên tên là Trương Ngọc, là học sinh Lâm Ngữ dùng tiền lương tiến sĩ và học bổng quốc gia giúp đỡ, thành tích vẫn luôn xuất sắc.
“Anh Lâm thân mến,
Gần đây anh vẫn khỏe chứ? Mùa thu năm ngoái anh ho suốt, cô giáo nói vì anh quá liều mạng nên mới thế, em hi vọng anh có thể chú ý sức khỏe, sức khỏe mới là tiền vốn.
Sắp đến học kỳ mới nữa rồi, em vào lớp chín, sang năm thi cấp ba. Em cảm ơn anh luôn giúp đỡ em tới giờ. Thành tích hiện tại của em tương đối ổn định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là em có thể thi đỗ trường trọng điểm, em rất thích vật lý, sau này có lẽ em sẽ học khoa lý và anh là mục tiêu của em.
Trời sắp vào đông rồi, cảnh tuyết ở Hoài Sơn rất đẹp, nếu mấy tháng tới anh có kế hoạch đi du lịch thì có thể xem xét tới Hoài Sơn, em sẽ là hướng dẫn viên của anh, mang anh đi ăn đặc sản ngon nhất nơi này.
Học sinh của anh,
Trương Ngọc.”
Lâm Ngữ đọc hết thư, trong lòng cảm thấy ấm áp. Sau đó tiếp tục xem từng bức thư viết tay của các bạn nhỏ rồi lấy giấy viết thư trong ngăn kéo, nghiêm túc hồi âm cho từng người.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Lâm Ngữ cầm lấy, là Lạc Tân Cổ.
Cậu nhận cuộc gọi: “Anh Lạc.”
“A Ngữ, đang bận à?”
“Em đang viết thư.” Lâm Ngữ giải thích, “Thư từ trường học mấy năm trước em giúp đỡ gửi tới.”
“Ồ? A Ngữ giúp đỡ trường nào?”
“Trường trung học hi vọng Hoài Sơn.” Lâm Ngữ trả lời, “Anh Lạc, anh tìm em có chuyện gì à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó giọng nói ôn hòa của Lạc Tân Cổ truyền tới: “Vết thương của anh hơi đau nên muốn nghe giọng nói của em.”
Lâm Ngữ lập tức dừng bút.
Ngoài cửa sổ gió thổi ập vào nhánh cây phát ra từng đợt xào xạc.
Mặt Lâm Ngữ nóng lên, thầm nghĩ sao Lạc Tân Cổ có thể nói lời âu yếm một cách nghiêm túc như thế.
“Ừm… Hôm nay trời nhiều mây.” Lâm Ngữ vét hết chữ trong bụng, “Anh chú ý mặc nhiều một chút, nhớ dém chăn, đừng mở cửa sổ.”
“Ừ.”
Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, trên đó viết “Lạc Tân Cổ”.
Cậu bất chợt nhớ tới, lúc Lạc Tân Cổ gặp nạn, bác sĩ liên lạc gọi cậu là Adeline, đó là biệt danh tiếng Anh gì nhỉ?
Lâm Ngữ thầm nghĩ trong lòng, không hiểu sao lại buột miệng hỏi ra.
Đầu kia truyền tới tiếng cười: “À, là ghi chú anh đặt cho em, không phải tiếng Anh mà là tiếng Pháp.”
“Gì cơ?” Lâm Ngữ khó hiểu.
“Là “Adeline”, A-de-li-ne. Đó là tên một khúc dương cầm, đầy đủ là “Ballade pour Adeline”. Lạc Tân Cổ chỉ nói tên tác phẩm, không giải thích gì thêm.
“Ballade pour Adeline.” Lâm Ngữ nhắc lại, “Em nghe khúc ca này rồi.”
“Ừ, chính nó.” Lạc Tân Cổ nhẹ giọng, “Em bận thì cứ làm trước đi, chờ em tan tầm chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Ừm.” Lâm Ngữ cúp máy, nhíu mày suy tư vì sao Lạc Tân Cổ lại dùng tên nhận vật làm ghi chú cho cậu.
Cậu mở laptop, tìm tòi chuyện xưa liên quan đến khúc dương cầm kia.
….
“Ngày xưa có một vị quốc vương cô độc, ông điêu khắc một thiếu nữ và đặt tên là Adeline, ông gửi gắm hết thảy tình yêu và khát vọng của mình vào tác phẩm ấy, cầu nguyện hàng ngày, bảo vệ hàng đêm.
Điều này khiến thần tình yêu cảm động, ban cho bức điêu khắc một sinh mệnh để nó biến thành thiếu nữ mang tên Adeline. Từ đó quốc vương và Adeline sống hạnh phúc bên nhau đồng thời Adeline trở thành biểu tượng cho tình yêu và hạnh phúc.”
Lâm Ngữ xem xong bản thuyết minh thì im lặng đóng laptop lại.
Tay cậu đè lên ngực giống như làm vậy có thể khiến trái tim đập chậm lại.
Cậu thầm mắng một câu.
Lạc Tân Cổ sao có thể làm như không có gì mà thổ lộ bất cứ lúc nào như thế cơ chứ?
Quá gian xảo!
Thật sự quá gian xảo!
…
Lạc Tân Cổ đặt điện thoại xuống, vừa lúc Vương Hạo đi vào, báo cáo lịch trình trị liệu gần đây của anh.
Lạc Tân Cổ nghiêm túc nghe, cuối cùng hỏi một câu: “Một tháng sau xuất viện, lịch trình tiếp theo thế nào?”
Vương Hạo lấy notebook: “Đầu tiên là tới châu Âu tham gia giao lưu âm nhạc Paris mỗi năm một lần, sau đó về Bắc Thành chuẩn bị cho buổi biểu diễn thương mại của dàn nhạc Đại Đô. Hai tuần tiếp theo có thể nghỉ ngơi. Tiếp đó…”
“Dừng lại.” Lạc Tân Cổ giơ tay ra hiệu, “Hai tuần nhàn rỗi kia sắp xếp một buổi biểu diễn từ thiện, địa điểm ở đâu cũng được.”
Vương Hạo thở nhẹ: “Tôi không ủng hộ chuyện này. Trước đó lịch trình khá thoáng vì anh đang trong thời gian dưỡng bệnh. Biểu diễn để từ thiện anh đã làm nhiều lần rồi, bây giờ triển khai lúc nào cũng được, không vội.”
“Không sao cả, sức khỏe của tôi tôi tự biết, tôi sẽ không miễn cưỡng.” Tiếng nói Lạc Tân Cổ không lớn nhưng khí phách không thể nghi ngờ, “Cứ theo tôi nói mà làm, tiền từ thiện lần này đều quyên góp cho trường học. Cậu chọn ba trường, sau đó thêm một trường tôi nói, tổng cộng là bốn.”
Vương Hạo lấy bút sẵn sàng ghi chú: “Tôi biết rồi.”
“Trường trung học hi vọng Hoài Sơn.” Lạc Tân Cổ nói, “Nhớ rõ, ngôi trường này là chính.”
Vương Hạo theo lời nhớ kĩ, nhìn Lạc Tân Cổ gật đầu.
…
Thời gian chớp mắt đã qua một tháng.
Lạc Tân Cổ xuất viện đúng vào cuối thu, bên ngoài đang đổ mưa phùn.
Lâm Ngữ biết tin từ trước, cậu ôm bó hoa lan cầm ô đứng dưới chờ.
Lạc Tân Cổ mặc áo khoác dày cùng Vương Hạo bước ra cổng bệnh viện, Lâm Ngữ băng qua làn mưa tiến về phía anh.
“Chúc mừng anh xuất viện.” Cậu nói.
Lạc Tân Cổ nhận hoa từ tay Lâm Ngữ, thuận tay đẩy gọng kính giúp cậu.
“Cảm ơn em.” Lạc Tân Cổ ngửi hương hoa trong lòng, sau đó nhìn Lâm Ngữ, “A Ngữ, hôm nay em có đến viện nghiên cứu nữa không?”
Lâm Ngữ lắc đầu: “Em giải quyết mọi việc xong mới tới.”
Lạc Tân Cổ tự nhiên nắm lấy tay Lâm Ngữ đi về phía chiếc xe đỗ ven đường, “Vậy chúng ta về nhà.”
Lâm Ngữ ngẩn người: “Chúng ta?”
Lạc Tân Cổ nắm tay Lâm Ngữ kéo lên môi hôn một cái, giọng nói nhuốm đầy ý cười: “Đúng vậy, anh mới xuất viện, em định đuổi anh đi đâu? Đương nhiên là về “nhà của chúng ta”.”
Lúc này Lâm Ngữ mới tỉnh ngộ – em họ Lạc Tân Cổ từng nói biệt thự kia mới là ngôi nhà Lạc Tân Cổ thường ở. Bởi vì cậu tiến vào nên Lạc Tân Cổ mới ngại trở về thôi.
Hiện tại đã làm rõ quan hệ…
Lâm Ngữ lập tức căng thẳng.
“Nhà còn chưa thu dọn, lộn xộn lắm.” Lâm Ngữ nói.
“Không sao cả, chúng ta về dọn cũng được.”
“Dạo này điều hòa bị hỏng, anh sẽ bị lạnh đấy.” Lâm Ngữ chưa từ bỏ.
“Không sao, còn có lò sưởi.”
Lâm Ngữ còn định nói tiếp.
“Tuần sau anh phải đi Paris tham gia giao lưu, trước khi đi, anh muốn ở bên em mấy ngày, được không?” Lạc Tân Cổ nói chậm.
Lâm Ngữ tức khắc tước vũ khí đầu hàng. Truyện Quân Sự
Cậu không chịu nổi Lạc Tân Cổ dùng giọng điệu kia thương lượng với cậu nhất.
Giống như mèo con đáng yêu mở to đôi mắt ướt át cọ nhẹ cánh tay cậu.
Quá trí mạng.
~Hết chương 24~