Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz


Trên đường không bị kẹt xe nên chẳng mấy chốc bọn họ đã tới bệnh viện Nhật Thịnh.
Lạc Tân Cổ quẹt thẻ ở lối vào sau đó bảo vệ đưa cho anh một thẻ VIP.

Lâm Ngữ đi theo Lạc Tân Cổ qua lối tắt đăng ký rồi vào thẳng phòng khám nội.
Bác sĩ là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đeo bảng chuyên gia trước ngực, tên là “Hạ Chân”.
Bà nở một nụ cười thân thiện với Lạc Tân Cổ sau đó quay sang nhìn Lâm Ngữ.
“Mời ngồi.” Hạ Chân nói.
Lâm Ngữ ngồi xuống, trả lời từng câu hỏi bác sĩ đưa ra, Hạ Chân đeo ống nghe khám phổi cho cậu sau đó in hai phiếu xét nghiệm máu và chụp cắt lớp vi tính.
“Hẳn là có liên quan đến chuyển mùa, ho khan mang tính dị ứng, ngoài ra có triệu chứng của viêm phế quản mạn tính, xét nghiệm máu và chụp phim kiểm tra xem thế nào.” Hạ Chân vừa nói vừa ghi chép vào sổ khám bệnh.
Lâm Ngữ gật đầu, Lạc Tân Cổ bất ngờ lên tiếng: “Là do sức đề kháng kém phải không?”
Hạ Chân không ngờ anh sẽ mở miệng, liếc anh một cái rồi mới đáp: “Có liên quan, nên tập thể dục hàng ngày và ngủ sớm, tránh thức khuya.”
Bà đang nói thì điện thoại trong túi Lạc Tân Cổ đổ chuông, anh ra hiệu xin lỗi rồi ra ngoài nhận cuộc gọi.
Hạ Chân dừng bút, đánh giá Lâm Ngữ: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Hai tháng nữa là cháu tròn mười chín ạ.”
“Cháu là bạn của Tiểu Cổ à?”
Lâm Ngữ không ngờ bác sĩ sẽ chuyển đề tài sang mối quan hệ giữa cậu và Lạc Tân Cổ, do dự một lát mới trả lời: “Vâng ạ.”
“Chắc hẳn là bạn rất thân.” Hạ Chân gấp sổ khám bệnh lại rồi đẩy về phía trước, “Nó hay giới thiệu người khác tới chỗ cô nhưng đây là lần đầu tiên nó theo đến cùng, hơn nữa còn chủ động quan tâm bệnh tình của cháu.”
Lâm Ngữ ngây người, nhìn bác sĩ bằng vẻ mặt không thể tin nổi.
Hạ Chân buồn cười: “Sao cháu lại giật mình thế?”
Lâm Ngữ im lặng một hồi rồi mới đáp: “Thật ra tính cả ngày hôm nay thì cháu mới gặp anh ấy ba lần.”
“Hả?” Nụ cười của Hạ Chân chợt tắt, đôi mắt mở to.
Đúng lúc đó Lạc Tân Cổ đẩy cửa bước vào, anh thấy Lâm Ngữ và Hạ Chân ngồi đối diện đang nhìn thẳng nhau bèn hỏi: “Bây giờ chúng cháu đi xét nghiệm được chưa?”
“À, đi đi.” Hạ Chân đáp.
Lạc Tân Cổ kéo cửa ý bảo Lâm Ngữ đi thôi đồng thời gật đầu với Hạ Chân: “Cháu cảm ơn mợ.”
Lâm Ngữ vừa đứng dậy đã nghe thấy xưng hô này nên dừng chân lại ngay lập tức.
Cậu quay đầu nhìn Hạ Chân, bà đặt hai tay lên bàn đang mỉm cười nhìn cậu.
Sau khi ra ngoài, Lâm Ngữ nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn đặt câu hỏi: “Thì ra quan hệ giữa anh và bác sĩ Hạ gần như vậy.”
“Đúng vậy, quan hệ giữa tôi và mợ rất tốt.

Mợ có nói gì với cậu không?”
Lâm Ngữ đẩy mắt kính: “Ừm, cô ấy hiểu lầm tôi là bạn thân của anh, hơn nữa còn bảo đây là lần đầu tiên anh đến khám cùng.”
Lâm Ngữ nói xong hồi lâu mà chưa thấy Lạc Tân Cổ đáp lời, trong lòng buồn bực đang định nói lại thì anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu.
Lâm Ngữ hoảng hốt muốn trốn tránh theo bản năng tuy nhiên Lạc Tân Cổ càng giữ chặt hơn, thậm chí còn hơi đau.
“Ngài Lạc?” Lâm Ngữ gọi.
“Không phải hiểu lầm.” Khuôn mặt Lạc Tân Cổ góc cạnh rõ ràng, đôi mắt màu nâu nhạt không biết cất giấu điều gì.
“Cái…”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp tiến sĩ Lâm tôi đã thấy như quen biết từ lâu, chẳng lẽ không được đưa đi khám sao?” Lạc Tân Cổ hỏi lại.
Nội tâm Lâm Ngữ chấn động, nhiệt độ từ bàn tay đang nắm chặt lan ra toàn thân.
Gặp mặt lần đầu như quen biết từ lâu.
Quả thật ngoài từ này ra thì không còn từ nào có thể mô tả một cách chính xác hơn.
Lần gặp mặt thoáng qua trong bữa tiệc ba năm trước là do cậu bị hấp dẫn bởi tiếng đàn phát ra từ góc hội trường.

Lúc đầu cậu chỉ cảm thấy người đánh đàn rất lợi hại, cho đến khi cậu vòng qua mấy hàng bàn ghế và nhìn thấy người ngồi trên ghế thì phản ứng đầu tiên chính là tim đập dồn dập.
Cái cảm giác ấy giống như trái tim đột ngột bị dây da thít chặt, thậm chí suýt rớm máu.
“Có lẽ chúng ta từng gặp mặt ở đâu đó rồi.”
Mấy từ này quanh quẩn nơi yết hầu nhưng chưa một lần hoàn thiện thành câu.
Lâm Ngữ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thích một người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Từ trước đến nay cậu chưa từng rung động với một người hay một thứ gì đó.
Cậu từng đọc vài tài liệu nghiên cứu về gen người, họ đã chứng minh bản chất của “yêu từ cái nhìn đầu tiên” là “gen chọn lọc.”
Mỗi tế bào trong cơ thể cậu đều tán thưởng người này.
Đây là một loại tra tấn, một gông xiềng không thể tháo gỡ.
Lâm Ngữ đứng giữa lựa chọn tới gần và rời xa.

Cho đến khi Lạc Tân Cổ nói đã có người trong lòng trong một lần phỏng vấn thì cậu mới lặng lẽ chôn sâu lòng ngưỡng mộ dưới tận đáy lòng.
Độ ấm nơi cổ tay chợt biến mất, cậu nhận ra Lạc Tân Cổ đã buông tay, ngẩng đầu lên mới biết đã đến cửa phòng chụp CT.
“Còn hai người đang xếp hàng, chúng ta chờ một lát.” Lạc Tân Cổ nói.
Sự hỗn loạn trong óc dần bình tĩnh lại theo sự biến mất của xúc cảm trên tay, Lâm Ngữ đẩy mắt kính.
Cậu chưa ngây thơ đến mức chỉ bằng “gặp mặt lần đầu như quen biết từ lâu” đã cho rằng mình ở vị trí cao nhất trong lòng đối phương.
Dù sao sự tán thưởng và niềm yêu thích của Lạc Tân Cổ là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Dùng thuốc của bệnh viện Nhật Thịnh được hơn một tuần, triệu chứng ho khan của Lâm Ngữ đã giảm bớt.
Cậu quay lại nhịp sống bận rộn, mỗi ngày đều ở lại viện nghiên cứu tăng ca đến tận khuya, có khi còn ở lại nghỉ ngơi luôn.

Từ hôm đó đến nay Lạc Tân Cổ không liên lạc lại đồng thời không trở lại biệt thự lần nào.
Lâm Ngữ cảm thấy hơi mất mát, có lẽ tất cả lời nói của anh chỉ là theo phép lịch sự mà thôi.

Bọn họ giống như hai đường thẳng trên một mặt phẳng, chúng sẽ cắt nhau vào một thời điểm nào đó nhưng thời gian trôi qua, tương lai của bọn họ lại đi theo hai hướng khác nhau.
Khi gió thu thổi bay lớp lá xanh mướt cuối cùng của mùa hạ thì Lâm Ngữ nhận được một tin nhắn từ người quen cũ.
Đó là nghiên cứu sinh khiến người ta đau đầu nhất của thầy Giang Hoài Tả – đàn chị Tô Mộng – sau khi tốt nghiệp đã lựa chọn ở lại đại học Bắc Thành giảng dạy.
Trên màn hình là những câu từ phóng khoáng kiêu ngạo.
“Nhóc con Lâm Ngữ ơi, chị đến Hải Đô rồi nè! Còn không mau xếp hàng nghênh đón!”
Lâm Ngữ đọc xong thì quay số gọi cho Tô Mộng.
“Alo?” Đầu dây bên kia nhận cuộc gọi, tiếng nói hơi xa xăm, Lâm Ngữ chỉ nghe thấy một chuỗi còi xe xen lẫn tiếng cười nói rì rầm tưởng như che lấp hoàn toàn giọng nói Tô Mộng, “Chị đi đến đâu rồi?”
“Sân bay Hải Đô, chị đang chờ taxi đến viện nghiên cứu của em.” Tô Mộng đáp.
Xuống máy bay rồi ư?! Lâm Ngữ giật mình, vội vàng khoác áo rồi chạy xuống tầng, “Bây giờ em đến viện, sao tự nhiên chị lại tới Hải Đô?”
“Haiz, chẳng phải thầy của chị tiếp nhận một đề tài nghiên cứu khó nhằn hay sao, thầy thương lượng với lãnh đạo viện để chị đến hỗ trợ, chị sẽ công tác ở bên này hai tháng, hạng mục hoàn thành mới trở về.”
“Chúng ta gặp mặt rồi nói chi tiết sau.” Lâm Ngữ nói xong thì vội cúp máy rồi chạy về phía trạm tàu điện ngầm.
Khoảng cách từ sân bay Hải Đô đến viện nghiên cứu gần hơn từ chỗ cậu đến viện, hơn nữa cậu còn phải đổi hai chuyến tàu điện ngầm, sợ rằng Tô Mộng lại phải chờ lâu.

Nghĩ vậy, bước chân của Lâm Ngữ không khỏi nhanh hơn nhưng do ngày thường không hay tập luyện nên vừa chạy được một đoạn thì cậu đã thở hồng hộc.

Chạy đến cách trạm tàu điện không đến năm mươi mét, cậu không thể không dừng lại, một tay chống đầu gối một tay ôm ngực ho khan.
“Két…” Tiếng phanh xe vang lên sát bên tai, Lâm Ngữ đứng thẳng, nhíu mày, quay đầu thì thấy một chiếc xe hơi màu xám đậm, thân xe có điểm xuyết họa tiết hài hòa đẹp mắt.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Ngữ thấy rõ gương mặt của người ngồi bên trong.
“Tiến sĩ Lâm đi đâu mà vội thế?” Một tay Lạc Tân Cổ gác lên cửa sổ xe.
“Tôi đến viện nghiên cứu.” Lâm Ngữ bình tĩnh lại.
“Thật trùng hợp, tôi có việc ghé qua tòa nhà bên cạnh viện nghiên cứu, tiện đường đưa cậu luôn.” Lạc Tân Cổ vừa nói vừa ra hiệu cậu lên xe.
Lâm Ngữ sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.

Cậu lên xe ngồi vào ghế phụ lái.
“Cảm ơn anh.” Lâm Ngữ nói.
“Bây giờ là sáu giờ kém mười phút, cậu đến viện nghiên cứu tăng ca à?” Lạc Tân Cổ hỏi bâng quơ.
“À, không phải.” Lâm Ngữ vừa cài dây an toàn vừa trả lời, “Chị tôi từ Bắc Thành tới đây công tác nên bây giờ tôi đi đón chị ấy.”
Ngón tay đang gõ vô lăng của Lạc Tân Cổ chợt dừng lại: “Chị?”
“Ừ, lúc tôi đi theo thầy học nghiên cứu thì chị ấy đang học Tiến sĩ, tính đi tính lại thì xem như đã quen biết nhiều năm, chị ấy rất quan tâm tôi.” Lâm Ngữ trả lời.
“Đó hẳn là một chị gái dịu dàng và dễ gần.” Lạc Tân Cổ cười nói.
Dịu dàng dễ gần? Lâm Ngữ thầm phản bác trong lòng, xin lỗi đi, chị của cậu không dính dáng một tí gì đến hai chữ dịu dàng cả.
Lộ trình vốn chỉ mất hai mươi phút nhưng do kẹt xe giờ cao điểm buổi chiều nên kéo dài tận bốn mươi phút.

Lúc xe dừng lại bên cạnh viện nghiên cứu thì Lâm Ngữ đã thấy một người phụ nữ kéo vali đứng trước cửa.
Nương theo đèn đường bên cạnh viện nghiên cứu, Lâm Ngữ thấy rõ dáng vẻ Tô Mộng.

Vị giảng viên đại học Bắc Thành này đang dõi mắt về phía xe hơi.

Cô mặc chiếc áo khoác màu be, tóc xoăn lọn to buông lả lơi, bàn tay đeo găng tay da, đôi mắt ngó quanh tìm kiếm.
Lâm Ngữ xuống xe chạy qua rồi dừng lại trước mặt cô: “Chị.”
Tô Mộng nhướng mày: “Em gầy thế, Giang tư bản lại ngược đãi em đúng không?”
Lâm Ngữ bật cười: “Chị đừng để thầy nghe thấy câu này đấy.”
Tô Mộng đang định nói tiếp thì một bóng hình phía xa chợt lọt vào tầm mắt.
Lâm Ngữ quay theo hướng nhìn của cô thì thấy Lạc Tân Cổ không biết đã xuống xe từ bao giờ, hiện tại anh đang đặt một tay lên cửa xe, nhìn về phía cậu và Tô Mộng.
Lâm Ngữ bối rối – không xong rồi, lúc nãy cậu xuống xe chỉ tập trung hàn huyên với chị mà quên mất anh.

Cậu quay lại dừng trước mặt Lạc Tân Cổ, bày tỏ lòng biết ơn lần thứ hai.
“Mấy giờ cậu xong, tôi đưa cậu về.” Lạc Tân Cổ hỏi.
Lâm Ngữ vội đáp không cần.
Lạc Tân Cổ không kiên trì, nói tạm biệt với cậu xong thì lên xe, khởi động máy rồi lái về phía tòa cao ốc bên cạnh.
Lâm Ngữ dõi theo chiếc xe đi xa rồi mới quay người.

Đi nhờ xe người ta tới viện nghiên cứu đã làm cậu ngại ngùng lắm rồi, sau đó lại làm phiền người ta đến đón về nữa thì đó lại là chuyện mà một người da mặt mỏng như cậu không thể làm được.
“Đó là đồng nghiệp của em à?” Tô Mộng tò mò hỏi.
“Không phải.”
“Thế là ai? Người ta quan tâm em ghê!”
Lâm Ngữ mím môi hồi lâu mới nhả ra một câu: “Anh ấy là chủ nhà của em.”
“Hả?!”
~Hết chương 3~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui