Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Sáng chủ nhật Lâm Ngữ tỉnh lại mới nhận ra tài khoản mạng xã hội của mình sắp bùng nổ.

[Ký ức của Schrodinger] Thông báo: 999+ like, 167 bình luận.

Lâm Ngữ ngồi dậy, ấn mở, tất cả từ câu trả lời hôm qua cậu đáp lại Lạc Tân Cổ. Mọi người trả lời, ấn like đẩy bình luận cậu lên đầu tiên.

Lạc Tân Cổ trả lời: “Người xưa chưa kịp uống trà mới.”

Mọi người bắt đầu suy đoán.

“Ồ, chưa từng thấy thầy Lạc dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác, hẳn là một người bạn thân thiết.”

“Xem tài khoản của người kia đi, chẳng có nội dung gì, chỉ có mấy bài chia sẻ liên quan đến âm nhạc, còn lại đều liên quan đến hội nghị nghiên cứu khoa học, nghiêm túc như tài khoản của phía chính phủ vậy…”

“Chờ chút, tài khoản này quen mắt ghê!”

“Đm, đây chẳng phải người tặng “ngôi sao lấp lánh” hay sao? Bây giờ còn đang đứng đầu bảng đấy!”

“Thầy Lạc nếu bị bắt cóc thì hãy kêu một tiếng!”

“Tôi cảm thấy sắp có couple mới rồi, còn rất đặc biệt luôn, “tôi bao nuôi bạn trai giàu có”, hahaha!”

“Lầu lên quá đáng ghê, chọc cười tôi có lợi gì cho cậu?”

Lâm Ngữ đang đọc bình luận, bỗng nhảy thêm bình luận mới.

“Chủ tài khoản này là tiến sĩ Lâm Ngữ của viện nghiên cứu Hải Đô, mười chín tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Thành, học trò của Giang Hoài Tả.”

Tầm mắt Lâm Ngữ cố định ở hàng chữ kia, cậu ấn màn hình, không thấy nút báo cáo.

Đột nhiên Lạc Tân Cổ gửi hai tin nhắn cho cậu.

Một cái là bức ảnh chụp lại bình luận kia, kèm theo ảnh đại diện và tên.

Tin nhắn còn lại là “Rắn không nhịn được, thả ra cho nó bò một lát.”

Dường như sợ Lâm Ngữ không yên tâm, Lạc Tân Cổ gửi thêm một câu: “Đừng lo lắng, cục diện hiện tại không tệ lắm.”

Lâm Ngữ hiểu Lạc Tân Cổ có ý gì – trước đây Lạc Tân Cổ gặp chuyện liên tiếp, từ bị tập kích ở sân bay đến tranh đấu hãm hại gia tộc, bây giờ công chúng đã khoan dung với Lạc Tân Cổ hơn, đứng trước lời vu khống, bọn họ sẽ đặt câu hỏi trước, ngẫm lại xem có ai muốn mượn đao giết người hay không.

Lạc Tân Cổ công khai mấy lần, chủ yếu thể hiện bốn chữ “thẳng thắn thành khẩn”. Dáng vẻ thoải mái thừa nhận khiến antifan không thể xuống tay, ngược lại nhận được nhiều hảo cảm.

Vậy nên một khi công chúng chấp nhận mệnh đề “Lạc Tân Cổ là gay”, người cùng chung chiến tuyến với anh là cậu đương nhiên tiến vào vòng bảo vệ. Huống chi trong buổi livestream lần trước, Lạc Tân Cổ còn cố ý nhắn nhủ khán giả “Đừng động vào người không liên quan.”

Lâm Ngữ quay lại khu vực bình luận.

Lâm Ngữ nhìn thoáng qua, thầm nghĩ kết quả này hẳn sẽ khiến người đứng sau không ngờ tới.

Về cơ bản bình luận chia thành hai phe. Một là “Đm mi trêu ta đấy à”, còn lại là “Đây là thiên tài gì đây.”

“Tiến sĩ mười chín tuổi? Là tôi nhìn nhầm hay cậu đánh sai?!”

“Vậy nên người ưu tú sẽ hấp dẫn lẫn nhau đúng không [mèo con rơi lệ]”

“À… video couple mang tên “Có một không hai” mấy tháng trước có phải Lạc Tân Cổ với vị nghiên cứu khoa học nào đó không…”

“Đừng nói thêm nữa, dừng ở đây thôi, mọi người đừng quên lần trước thầy Lạc từng dặn không xuống tay với người không liên quan.”

Một bình luận nói đúng trọng điểm – “Thầy Lạc còn chưa làm rõ quan hệ, người để lại bình luận này có rắp tâm gì? Hơn nữa công khai ai thì nói đến người đó thôi, hà cớ gì đề cập đến thầy là Giang Hoài Tả?”



Lượng bình luận tăng chóng mặt, trả lời cậu đã lên đến hơn sáu trăm.

Từ bức ảnh chụp ở diễn đàn, thân phận Lâm Ngữ bị vạch trần chỉ là chuyện sớm muộn. Lạc Tân Cổ có thể hạn chế một bộ phận truyền thông nhưng có có nghĩa là tất cả. Hơn nữa xung quanh Lâm Ngữ có nhiều kẻ đố kị, đến lúc đó càng bị động.

Vậy nên Lạc Tân Cổ để Lâm Ngữ lộ diện từ từ, phương thức này tốt hơn nhiều việc bị lật tẩy bất ngờ.

Chỉ với một ngày, lượng theo dõi Lâm Ngữ đã lên đến hai mươi nghìn.

Có fan chia sẻ bài phân tích liên quan đến AI của cậu, viết “Tôi là nghiên cứu sinh chuyên ngành khoa học trí tuệ nhân tạo, dù chính chủ có phải tiến sĩ Lâm không, tôi phải công nhận đây không phải mánh khóe mà thật sự chuyên nghiệp.”

Danh tiếng Lâm Ngữ không những không bị ảnh hưởng, ngược lại thu hút rất nhiều người chú ý tới lĩnh vực chuyên môn của cậu cũng như hướng phát triển “ngành học tổng hợp” mà cậu đang theo đuổi.

Lạc Tân Cổ gửi tin nhắn trêu đùa: “Danh tiếng tiến sĩ Lâm sau này có khi còn vượt qua anh ấy chứ.”

Lâm Ngữ lại nghiêm túc trả lời: “Lĩnh vực bất đồng, không thể so sánh.”

Lạc Tân Cổ nắm tay, tưởng tượng dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Ngữ khi gõ mấy chữ này, không khỏi cong môi.

Về phương diện khác…

Buổi tối Lâm Ngữ rửa mặt xong, nhận được tin nhắn của thành viên trong tổ.

“Thầy Lâm! Chị nhìn thấy tương tác giữa em và Lạc Tân Cổ rồi nhé, ui ngọt quá (đừng đánh, để chị sung sướng thêm lát nữa!!!)”

“Khụ… Được rồi, chị nói chuyện quan trọng đây. Bây giờ chỗ em tối rồi nhỉ, xin lỗi đã quấy rầy. Nhưng chị tự hỏi cả ngày vẫn cảm thấy nên nói với em một chút. Tiến sĩ Lâm, sắp tới em phải cẩn thận, trong viện nghiên cứu có người báo cáo em.”

“Phó giám đốc Lữ tìm giáo sư Giang nói chuyện hơi lớn, chị tới đưa tài liệu đứng bên ngoài nghe được loáng thoáng rồi rời đi. Hiện tại không biết ai báo cáo lên ban lãnh đạo.”

Báo cáo?

Lâm Ngữ suy tư. Cậu nhớ tới bức thư cảnh báo kia. Ba ngày trôi qua, cậu không xin rút lui hỏi hạng mục, đối phương thật sự báo cáo chuyện cá nhân của cậu. Phó giám đốc đã tìm giáo sư Giang, nhưng đến giờ mới có người nói với Lâm Ngữ, chứng tỏ thầy Giang đã chịu áp lực vô cùng lớn thay cậu.

Lâm Ngữ cụp mắt gửi tin nhắn cho Phương Tình.

Thầy thật sự rất thương cậu.

Lâm Ngữ đi đến mép giường, quấn chăn ngồi xuống. Cậu bỗng nhớ tới một bình luận sáng nay lướt qua.

“Hà cớ gì đề cập tới thầy Giang Hoài Tả?”

Đúng vậy, nếu người kia chỉ muốn cậu nhụt chí thì chỉ cần công khai cậu là được, tại sao đắc tội cả thầy cậu?

Lâm Ngữ nhíu mày, chợt nhớ tới một chuyện.

Thầy cậu là người không màng danh lợi, không hám cường quyền, chỉ dựa vào lý lịch của Giang Hoài Tả, đảm đương chức phó giám đốc viện nghiên cứu là dư dả. Mà giám đốc hiện tại hai năm nữa sẽ về hưu, Giang Hoài Tả có khả năng cao sẽ đứng vào hàng ngũ người kế nhiệm.

Lâm Ngữ biết thầy mình chẳng thèm mấy danh hiệu đó, chỉ một lòng muốn nghiên cứu khoa học. Nhưng không phải ai cũng biết tính thầy, đặc biệt là những người nhăm nhe vị trí giám đốc nhiều năm nay.

Thì ra là thế… một hòn đá ném hai con chim.

Sắc mặt Lâm Ngữ trầm xuống.

Nếu chỉ nhằm vào mình, đương nhiên Lâm Ngữ chẳng thấy sao cả. Nhưng đối phương rõ ràng muốn chuyện nhỏ thành chuyện to, tiện thể gây phiền toái cho thầy cậu, thế thì không được.

Lâm Ngữ mở lịch trình, ngón tay lướt qua kì nghỉ tết rồi dừng lại ở một ngày.

Ánh mắt Lâm Ngữ cố định ở đó, ngón tay gõ nhẹ.

Đúng lúc này Phương Tình gửi một video sang.

“Đúng rồi, đúng rồi, còn có chuyện này! Em không được chê chị nhiều chuyện đâu!

“Couple tôi đu thành thật rồi!!! [Video] Lâm Ngữ trong mắt tôi.”

“Video này là chị tự làm cuối tuần trước, em yên tâm, trước khi hai người công khai, chị sẽ không chia sẻ ra bên ngoài!”

“Chỉ cho em xem thôi, hehe.”

Lâm Ngữ mỉm cười, bấm vào video.

Mở đầu là bóng lưng một người, hình ảnh hơi mờ, Lâm Ngữ cố gắng nhìn, cuối cùng nhận ra là Lạc Tân Cổ.

Màn hình lay động, hẳn là Phương Tình dùng điện thoại quay lại.

Tiếng Phương Tình truyền ra: “Thầy Lâm, em xem đó là ai? Hehe, là Lạc Tân Cổ đấy. Anh ấy vừa lấy đồ chuyển phát nhanh của em ở phòng trực, còn nhờ chị giữ bí mật để tạo bất ngờ cho em. Hiện tại hẳn anh ấy đã chuyển đồ tới Munich cho em rồi nhỉ, có phải rất vui vẻ không?”

Nghe đến đây Lâm Ngữ sửng sốt, cậu ấn tạm dừng.

Lạc Tân Cổ lấy đồ giúp cậu? Khi nào?

Sau khi xảy ra mâu thuẫn, cậu chia tay Lạc Tân Cổ rồi ra nước ngoài, sau đó Lạc Tân Cổ vẫn luôn ở Hải Đô mới đúng, cho đến khi gặp lại vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc cũng như diễn đàn…

Lạc Tân Cổ tròn mắt – từ từ, diễn dàn?

Thư mời của cậu chẳng lẽ do Lạc Tân Cổ đưa tới?

Lúc ấy Lạc Tân Cổ nói chỉ cần cậu không muốn, anh sẽ không xuất hiện trong tầm mắt cậu nữa. Thế nên anh mang thư mời đến lại không cho cậu biết là ai đưa đúng không? Không những thế, anh còn đề tên “Tô Mộng”.

Hết thảy đều khớp. Lâm Ngữ thở dài.

Lạc Tân Cổ…

Cậu giấu đi nỗ lòng phức tạp, tiếp tục xem video.

Thời gian quay về quá khứ, phần lớn là lịch sử trò chuyện trong nhóm, đã làm mờ tên và ảnh đại diện.

“Anh Đào, hôm nay thầy Lâm xin nghỉ à?”

“Ừ, hình như có việc gấp, xin nghỉ một ngày.”

“À à.”

Hình ảnh thay đổi, là bức ảnh Lạc Tân Cổ và Lâm Ngữ ôm nhau dưới bầu trời pháo hoa ở Hokkaido.

Phương Tình chèn phụ đề: “Do vậy tôi đã biết hôm đó thầy Lâm xin nghỉ để đi đâu. Nhưng… đáng sợ nhất là hôm sau thầy Lâm vẫn về viện nghiên cứu làm, thậm chí buổi sáng còn không đến muộn.”

Lại là một trang tin nhắn.

Là tin nhắn Lâm Ngữ gửi Phương Tình.

“Bạn em xảy ra chuyện, sáng nay không đến được, nếu gặp thầy Giang thì chị báo giúp em một tiếng.”

Mà ngày đó đúng là ngày Lạc Tân Cổ bị tập kích phải vào viện.

Tiếp theo là bức ảnh Lâm Ngữ đang làm việc, kết hợp thuyết minh của Phương Tình.

“Mọi người đều nói thầy Lâm là thiên tài, lúc mới tới viện nghiên cứu tôi cũng cho là vậy. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, tôi cảm thấy dùng hai từ “thiên tài” định nghĩ thầy Lâm là chưa chính xác, em ấy cũng rất cố gắng. Mỗi lần hạng mục gặp vấn đề phức tạp thì dù có người giúp đỡ hay không, em ấy vẫn ngồi trong phòng thí nghiệm giải quyết xong mới về. Cùng ngày ngài Lạc bị thương, em ấy chỉ xin nghỉ nửa ngày bởi vì buổi chiều có hội nghị quan trọng.”

“Đôi khi nhìn Lâm Ngữ tôi sẽ cảm thấy hoảng hốt. Em ấy mới mười chín tuổi, là nhân viên trẻ tuổi nhất trong viện nghiên cứu. Tôi bằng tuổi em ấy còn đang học từng chút một ở trường đại học, tham gia câu lạc bộ, thậm chí còn chưa nghĩ xem tương lai muốn làm gì hay có thể làm cái gì.”

“Nhưng thầy Lâm thì sao, em ấy đã lãnh đạo cả tổ, em ấy với cương vị người phụ trách vừa có năng lực vừa có trách nhiệm, chúng tôi đều bội phục em ấy đồng thời ngưỡng mộ em ấy. Em ấy chưa từng cho chúng tôi cảm giác tuổi còn nhỏ mà hành động bồng bột, em ấy khiến cả tổ cảm thấy an toàn. Chúng tôi tin chỉ cần có Lâm Ngữ, chúng tôi có thể vượt qua bất kỳ cửa ải khó khăn nào.”

“Tôi không dám tưởng tượng em ấy phải trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực, em ấy chưa từng than vãn vất vả, chưa bao giờ tranh đoạt danh hiệu ưu tú nào, tất cả giải thưởng đều là em ấy nên được. Em ấy có quyền kiêu hãnh và tự hào. Vì lý tưởng và mục tiêu, em ấy có thể lao tới không ngừng nghỉ, chỉ tiến không lùi, em ấy không sợ gì hết!”

“Cuối cùng, xin cho phép tôi với tư cách là fan couple gửi lời chúc chân thành nhất tới thầy Lâm và ngài Lạc. Chúc thầy Lâm vui vẻ mỗi ngày, chúc hai người hạnh phúc mãi mãi!”

Lâm Ngữ im lặng xem hết video, ngón tay cậu vuốt màn hình, không biết muốn chạm tới thứ gì.

Chuông báo vang lên, cậu ấn vào, là tin nhắn của Phương Tình.

“Thầy Lâm, cứ làm chuyện em muốn, chị đại diện cho cả tổ, mọi người luôn ủng hộ em! ^_^”

Không hiểu sao, hốc mắt Lâm Ngữ cay cay.

~Hết chương 56~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui