“Bịch.” Cảm giác nặng nề.
“Thình thịch.” Trái tim loạn nhịp.
Xung quanh cậu là vùng trời tối om, vô số hạt bụt đổ xuống từ trên cao, hàng ngàn ngôi sao lơ lửng giữa không trung.
Cậu thầm nghĩ có lẽ lại là một giấc mộng.
Từ khi tới Hải Đô, cậu thường xuyên rơi vào mộng cảnh.
Những giấc mơ đầy màu sắc như bức tranh Ukiyo-e.(1)
(1) Một trường phái hội họa của Nhật
Trong đêm đen vô tận luôn chỉ có một người đứng giữa hào quang.
Cậu đọc thầm tên của người đó.
Lạc – Tân – Cổ.
Cậu không thể vứt bỏ chấp niệm ấy.
Trong không gian tối tăm Lạc Tân Cổ bước về phía cậu, mỗi bước đi làm hào quang xung quanh anh nhạt đi một phần.
Gió mát lướt qua gương mặt, thần linh giáng trần, cậu muốn chạm vào dáng hình kia nên vươn tay trong vô thức.
Ngay sau đó cậu được Lạc Tân Cổ ôm vào lòng.
Sự ấm áp về thể xác vô cùng chân thật, cuối cùng trong mộng cảnh cậu đã dũng cảm giơ tay ôm lại, hương cỏ đồng quê thoảng qua cánh mũi, cậu thử ôm chặt hơn, cậu lưu luyến sự ấm áp đó.
“Em thích anh.” Cậu nói.
Giọng nói rơi vào khoảng không bụi bặm như giọt mưa lách qua cành lá xum xuê trong cánh rừng rồi thả mình vào dòng suối tạo nên từng vòng gợn sóng.
“Anh Lạc…”
Cậu không biết tại sao mình có thể xưng hô một cách thân mật như thế, giây tiếp theo một luồng hơi thở nóng ấm phả vào vành tai cậu.
Giọng nói dịu dàng của Lạc Tân Cổ lọt vào tai: “Lâm Ngữ, xuống địa ngục với tôi.”
Đồng tử co lại, Lâm Ngữ chống tay đẩy Lạc Tân Cổ nhưng anh đã ghì chặt không cho phép cậu tránh thoát.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, tức khắc đối diện với đôi mắt anh.
Nơi sâu thẳm trong con ngươi phản xạ dáng hình cậu.
Cậu thấy được đủ loại cảm xúc trong đôi mắt kia mà nồng đậm nhất là dục vọng.
Là chiếm hữu, xâm phạm, thậm chí là chết chóc.
…
“Hờ ha…”
Lâm Ngữ bừng tỉnh, trừng mắt nhìn trần nhà trắng tinh.
Cậu giơ tay sờ lên trán, một lớp mồ hôi lạnh.
Trái tim trong lồng ngực đập loạn như nổi trống.
Cậu hoảng hốt ôm ngực.
Kỳ lạ, tại sao cậu lại mơ thấy Lạc Tân Cổ nói với cậu câu đó?
Điện thoại cố định có màn hình trong phòng đổ chuông, chiếc điện thoại này kết nối trực tiếp với cửa ra vào, trên đó có một nút mà ấn vào là có thể mở cửa luôn.
Bây giờ là mười rưỡi sáng, đối với Lâm Ngữ giờ này mới thức dậy là quá muộn.
Cậu vừa khoác áo vừa ấn mở camera, Lạc Tân Cổ và một thiếu niên đang đứng bên ngoài.
Lâm Ngữ vội nhận cuộc gọi: “Sao anh lại đứng ngoài, hệ thống nhận diện hỏng rồi sao?”
Lạc Tân Cổ chưa mở miệng thì giọng nói đầu sức sống của thiếu niên bên cạnh đã vang lên: “Anh em bảo trong nhà có khách nên không thể tùy tiện tiến vào khi chưa liên hệ trước.”
Ấm áp tràn ra từ đáy lòng, Lâm Ngữ ấn mở cửa: “Tôi biết rồi, hai người vào đi.”
Lâm Ngữ mất chút thời gian sửa sang lại quần áo, đến khi cậu xuống tầng vào phòng khách thì đã thấy Lạc Tân Cổ và thiếu niên đang ngồi bên cạnh đàn dương cầm.
Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, cậu thấy nửa người Lạc Tân Cổ chìm trong ánh mặt trời như những con chiên được ánh sáng của Chúa thương xót trên bức tranh treo trong Le Louvre.
Dường như ngay khi Lâm Ngữ vừa xuất hiện, Lạc Tân Cổ đã đứng lên xoay người, gật đầu với cậu rồi giới thiệu: “Đây là con trai của cậu tôi – Lộ An Trạch.” Tiếp theo anh hướng về phía thiếu niên và nói: “Vị này là tiến sĩ Lâm Ngữ của viện nghiên cứu khoa học Hải Đô.”
Ánh mắt Lộ An Trạch sáng ngời: “Anh ơi, đây có phải vị tiến sĩ mà chị em nhắc tới suốt không?”
Lạc Tân Cổ: “Đúng vậy.”
Thấy Lâm Ngữ kinh ngạc nên anh giải thích: “Chị nó là Lộ An Kỳ bằng tuổi tôi, là sinh viên định hướng nghiên cứu trí năng, năm nay chuẩn bị học lên thạc sĩ.”
Lâm Ngữ hiểu ra, những sinh viên học ngành này ít nhiều đều nghe qua danh tiếng của cậu.
Nếu Lộ An Kỳ học nghiên cứu trí năng thì biết cậu cũng không hiếm lạ.
“Hôm nay chúng tôi quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi.” Lạc Tân Cổ nói.
Lâm Ngữ lắc đầu, đi về phía sô pha: “Hai người tiếp tục đi, tôi là thính giả.”
Lời vừa dứt thì đôi tay đặt trên đầu gối của Lộ An Trạch nắm chặt lại: “Anh ơi, em căng thẳng.”
Lạc Tân Cổ khẽ cười: “Nơi này làm gì có người ngoài, đến trường thi thì tay em lại run rẩy luôn hay gì.”
Lộ An Trạch bày ra biểu cảm đáng thương liếc Lạc Tân Cổ rồi chuyển hướng Lâm Ngữ, xoa hai tay rồi đặt ở tư thế chuẩn bị đánh đàn.
Một tay Lạc Tân Cổ chống cằm: “Chúng ta tập theo trình tự, bắt đầu từ cơ bản, pha giáng thứ, giảm dần từ hợp âm thứ bảy.”
Lộ An Trạch tự tin đàn thang âm và hợp âm tương ứng, sau đó Lạc Tân Cổ lại chọn thêm vài thang âm lúc thứ lúc trưởng để kiểm tra, mấy thứ này không hề làm khó Lộ An Trạch.
Lạc Tân Cổ vừa lòng gật đầu: “Định dự thi bài nào?”
“Bản Etude Op.10 No.2 của Chopin, chương một bản sonata của Beethoven giọng Mi giáng trưởng.”
“Bắt đầu đi.”
Lộ An Trạch nhắm mắt trầm tư một lát rồi đặt tay ấn nốt nhạc đầu tiên.
Lâm Ngữ đang ngồi trên ghế sô pha lập tức bị hấp dẫn.
Màn khởi đầu quá bắt tai, giai điệu vừa uyển chuyển vừa phóng khoáng ẩn chứa nội lực đáng gờm.
Rất ít người có thể chơi bản Etude hay như vậy.
Chẳng mấy chốc Lộ An Trạch đã đắm chìm trong bản nhạc, cơ thể nhấp nhô theo tiết tấu, ngón tay nhảy múa trên những phím đàn dương cầm bóng loáng, mạnh nhẹ luân phiên, tiếng đàn như thể truyền ra từ cánh rừng sâu thăm thẳm.
Lâm Ngữ chuyển tầm mắt sang Lạc Tân Cổ.
Anh nghe rất nghiêm túc, đôi mắt khép hờ, ngón tay trên đùi nhẹ nhàng chỉ huy tiết tấu.
Lâm Ngữ không khỏi thất thần, một thoáng kinh hồng vào ba năm trước làm cậu không thể nào quên.
Cậu cảm thấy Lạc Tân Cổ như tinh linh được sinh ra vì âm nhạc.
Mỗi lần cậu thấy anh biểu diễn trên TV thì não bộ lại hồi tưởng bông tường vi chớm nở và đầu ngón tay đón ánh đèn của Lạc Tân Cổ trong bữa tiệc ba năm trước.
Đột nhiên Lâm Ngữ thấy động tác của Lạc Tân Cổ dừng lại, cậu không kịp phòng ngừa nên đụng phải ánh mắt anh ngay khi anh bất ngờ quay đầu lại.
Lâm Ngữ ho nhẹ, đôi mắt lảng tránh không biết nhìn vào đâu.
Không xong, vừa nãy cậu ngắm Lạc Tân Cổ đến thất thần nên bị phát hiện mất rồi.
Lạc Tân Cổ chỉ cười, ra hiệu cậu “lại đây”.
Lâm Ngữ bước tới với vẻ mặt khó hiểu, hơi cúi người xuống.
Lạc Tân Cổ nói nhỏ: “Cậu thấy An Trạch đàn thế nào?”
Lâm Ngữ giơ ngón tay cái: “Xuất sắc!”
Ngữ điệu của Lạc Tân Cổ chậm rãi phả vào tai Lâm Ngữ: “Cậu tùy ý chọn một khúc, tôi có thể chơi thành thục bất cứ bản nhạc nào của Chopin.” Ngay sau đó anh bổ sung thêm: “Tôi cũng muốn được khen.”
Lâm Ngữ ngẩn ra, mất một lúc mới nhận ra câu nói của Lạc Tân Cổ hình như có ý làm nũng thì phải?
Được cưng mà sợ!
Lâm Ngữ buột miệng thốt lên: “Anh đàn khúc nào cũng dễ nghe cả.”
Lạc Tân Cổ kéo tay cậu sang, nhẹ nhàng vạch lên đó mấy chữ in hoa.
Như thể lông chim nhẹ nhàng quẹt qua trái tim, Lâm Ngữ cố nhịn cảm giác ngứa ngáy đồng thời xác định Lạc Tân Cổ viết cái gì.
“C… thăng?” Lâm Ngữ nghi ngờ, “C#? Đây là một ngôn ngữ lập trình máy tính mà.”
Lạc Tân Cổ suýt bật cười: “Thăng ở phía trước, cái này gọi là Đô thăng thứ.”
Tiếng đàn đột nhiên im bặt, hai người phản ứng lại đồng thời chuyển tầm mắt sang phía Lộ An Trạch.
Một tay nhóc con đặt lên phím đàn, bĩu môi không vui: “Anh ơi, anh đang làm gì thế? Anh có nghe em đánh đàn không?”
Lạc Tân Cổ thu hồi ý cười, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Từ đoạn thứ tư việc kiểm soát tốc độ của em hơi sai lầm, về sau càng đàn càng nhanh, đây không phải bản hơn nhau về tốc độ, âm nhạc của Chopin thiên về cảm xúc và tính tự sự.
Em có thể chơi các đoạn với cường độ mạnh yếu khác nhau, ví như mấy đoạn từ mười bốn đến mười sáu.”
Lộ An Trạch lập tức thử đàn tám đoạn ở giữa, vẻ mặt toát lên vui sướng: “Anh nói đúng, như vậy càng sâu lắng hơn.”
“Kiến thức cơ bản của em khá vững chắc, thứ cần bổ sung là thấu hiểu bản nhạc và thể hiện cảm xúc, lời lúc nãy là ý nghĩ của anh, lúc đi thi thì em nên thêm ý hiểu của mình vào.” Lạc Tân Cổ nói, “Cảm nhận âm nhạc của mỗi người là khác nhau.”
Lộ An Trạch gật đầu sau đó như chợt nhớ ra gì đó nên nghiêng đầu: “Đúng rồi anh ơi, em nhớ anh bảo nhà bên này có mô hình violon xinh lắm, anh cho em xem được không?”
“Hử? À, đúng là có một cái, anh để ở phòng tầng trên, em chờ một lát.” Lạc Tân Cổ nói xong thì đi về phía cầu thang.
Lạc Tân Cổ vừa khuất tầm mắt thì Lộ An Trạch lập tức móc điện thoại ra, tốc độ phản ứng quá nhanh làm Lâm Ngữ líu lưỡi.
Lộ An Trạch thì thầm mấy câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy, sau đó rời khỏi ghế đàn chạy tới bên Lâm Ngữ, cười hì hì: “Anh Lâm Ngữ ơi, tuần sau chị em kết hôn rồi.”
Lâm Ngữ ngẫm nghĩ, là Lộ An Kỳ chuẩn bị thi thạc sĩ.
Cậu gật đầu rồi nói câu “Chúc mừng.”
Lộ An Trạch chớp mắt nhìn Lâm Ngữ: “Chị em mời anh tham gia hôn lễ của chị ấy.”
Lâm Ngữ ngạc nhiên: “?”
Đôi mắt to long lanh của Lộ An Trạch dán vào Lâm Ngữ, giọng điệu ẩn chứa sự cầu xin: “Ai da, thật đó, lúc nãy em vừa bảo với chị em gặp được anh, chị ấy đang chọn váy cưới cùng anh rể tương lai, nghe thế thì kích động vô cùng, suýt thì bỏ lại váy cưới và anh rể để chạy đến đây như thể người hâm mộ theo đuổi thần tượng của mình ấy.”
Lâm Ngữ ngẩn ra.
Lộ An Trạch nói tiếp: “Em mới bảo anh đang ở cùng anh họ, không cần vội vàng gặp mặt ngay, thế là chị ấy ra lệnh cho em phải mời bằng được anh đến hôn lễ.”
Lâm Ngữ ngơ ngác, lúc đầu còn định uyển chuyển từ chối vì sợ bị “chú rể tương lai” đánh nhưng nghe đến “đang ở cùng anh họ” thì lại cảm thấy sai sai.
“Anh chỉ ở tạm đây thôi.” Lâm Ngữ giải thích, “Nếu không phải đàn dương cầm nhà Lạc Tân Cổ hỏng thì cuối tuần anh ấy sẽ không chạy tới đây.”
Biểu cảm của Lộ An Trạch lập tức trở nên khó hiểu: “Anh Lâm Ngữ ơi, anh đang nói gì thế, anh em đâu phải chỉ có một cây đàn dương cầm dự phòng ở Hải Đô? Hơn nữa mỗi lần anh ấy về nước đều ở biệt thự này nha, đây là nhà của anh ấy mà.”
~Hết chương 6~.