Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Gần đây Lâm Ngữ vừa hoàn thành một hạng mục nên tương đối rảnh rỗi, bắt đầu tiếp xúc với một lĩnh vực trước giờ chưa từng động tới – tiểu thuyết online.

Chỉ có điều tiến sĩ Lâm rất tích cực, mỗi lần đọc xong đều phân tích mối quan hệ giữa lý luận trong truyện và thực tế. Điều này dẫn tới cậu xem tiểu thuyết không hề thả lỏng, thậm chí khiến bản thân mệt mỏi hơn.

Hôm nay cậu đọc một quyển có bối cảnh tinh tế ABO.

Cậu mặc áo ngủ ngắn tay rộng thùng thình, nghiên cứu đến tận mười rưỡi tối, đến khi Lạc Tân Cổ về nhà.

Lâm Ngữ không ngẩng đầu: “Anh Lạc, anh về rồi.”

Sô pha bên cạnh lún xuống, Lâm Ngữ nghiêng đầu, chỉ thấy Lạc Tân Cổ ngồi bên cạnh cười như không cười: “Tiến sĩ Lâm lại nghiên cứu gì mà nghiêm túc thế, không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.”

Lâm Ngữ nhìn anh, Lạc Tân Cổ mặc tây trang màu trắng, trên người có hương nước hoa thoang thoảng.

Lâm Ngữ bỗng liên tưởng tới giả thiết pheromone trong truyện ABO mình vừa đọc.

Cậu nhíu mày suy tư: “Nếu anh có pheromone thì sẽ là hương gì nhỉ?”

Lạc Tân Cổ ngạc nhiên: “Hử?”

Lâm Ngữ xoay máy tính qua, giải thích đơn giản thế giới ấy. Đại khái là nhân loại chia ra sáu giới tính, ngoài nam nữ còn có Alpha, Beta và Omega, trong đó Alpha thuộc nhóm người ưu tú nhất, mà Omega có số lượng nhỏ cũng như yếu ớt nhất, là đối tượng cần được bảo vệ. Alpha và Omega đều có tuyến thể ở gáy, Omega có thể bị Alpha đánh dấu, có ý nghĩa tương đương với kết hôn ngoài đời thực.

Lạc Tân Cổ hiểu ra Lâm Ngữ đang tự hỏi cái gì.

“Có phải em đang nghĩ nếu nam Omega có thể sinh con thì cấu tạo cơ thế sẽ như thế nào không?”

Lâm Ngữ thở dài: “Đúng vậy, em không học s1nh lý cơ thể người nên không hiểu chỗ này lắm.”

Lạc Tân Cổ cười đáp: “Tiến sĩ Lâm của chúng ta vẫn nên giữ sức thì hơn, sắp tới có hạng mục mới, sẽ có chỗ cho em cân não.”

Lâm Ngữ đặt máy tính sang bên cạnh: “Vậy không nghĩ cái này nữa, quay lại vấn đề của em, nếu anh có pheromone thì sẽ là hương gì?”

“Em nghĩ thế nào?”

“Có lẽ là bạch trà.”

Lạc Tân Cổ: “Ồ… Tại sao lại là bạch trà?”

Lâm Ngữ đẩy mắt kính: “Anh còn nhớ hôn lễ của em họ anh không, anh đàn dương cầm ở nhà thờ ấy? Chẳng phải lúc ấy anh có ôm em hay sao, em không biết có phải anh dùng nước hoa hương bạch trà không, dù sao lưu hương rất lâu.”

“May là anh không dùng mấy nước hoa có hương kì lạ.” Lạc Tân Cổ nói, “Vậy A Ngữ là hương gì?”

“Em á?” Lâm Ngữ nhíu mày, “Em không biết, hẳn là hương rất nhạt, em không thích hương quá nồng.”

Lâm Ngữ duỗi tay sờ gáy cậu, gõ nhẹ: “Nếu có tuyến thể, hẳn sẽ ở gần đây?”

“Đúng vậy, theo như tiểu thuyết đánh dấu… Anh Lạc!”

Cậu nói được một nửa thì ngừng lại, kịp thời ngăn cản Lạc Tân Cổ dán sát vào cổ mình.

Nhịp tim tăng tốc, cậu nhìn vào mắt anh: “Anh muốn làm gì? Em làm gì có tuyến thể?”

Lạc Tân Cổ kéo cổ áo vốn đã hơi rộng của cậu, dễ dàng kéo xuống tận vai, Lạc Tân Cổ càng tiến lại gần, đôi mắt híp lại: “Để anh cắn một miếng.”

Lâm Ngữ quá hiểu ánh mắt này của anh có ý gì, gian nan nuốt nước miếng: “Anh đừng cắn cổ, sẽ để lại dấu.”

“Mặc áo cao cổ.”

“Em chẳng mấy khi mặc áo cao cổ, ngày mai tự nhiên đổi phong cách thì có khác nào giấu đầu lòi đuôi?” Lâm Ngữ phản bác.

“Thế thì trao đổi, anh cũng cho em cắn, được không?” Lạc Tân Cổ hỏi.

Lâm Ngữ im lặng.

Cắn cổ anh?

Cậu nhìn lướt qua nơi ấy, làn da được giấu dưới cổ áo thắt cà vạt.

Lâm Ngữ ngừng thở.

Hình như… đúng là rất hấp dẫn.

Lạc Tân Cổ nới lỏng cà vạt, cởi vài nút áo trên, lộ ra phần gáy.

“Tới đây nào.” Lạc Tân Cổ chỉ.

Nửa kín nửa hở càng có sức quyến rũ, nét đẹp nằm giữa kiểm soát và xâm phạm.

Lâm Ngữ đặt tay lên vai ai kia, hơi nhổm dậy dán lại gần, cúi đầu. Đôi môi hàm chứa làn da ấm áp, dường như cảm nhận được cả mạch đập, cơ bắp phập phồng theo hô hấp, bên hông cảm nhận được đôi tay ai kia.

Lâm Ngữ cắn nhẹ một cái, như thể sợ vết cắn sẽ sưng lên mà trấn an lại bằng cái li3m nhẹ.

Hô hấp bên tai nặng nề hơn, bàn tay bên eo siết chặt.

“Bảo em cắn, chứ không bảo em làm động tác dư thừa.” Lạc Tân Cổ hạ giọng.

Lâm Ngữ ngẩng đầu, chống trán anh, ánh mắt nhìn đối phương chăm chú.

“Cái gì gọi là động tác dư thừa?” Lâm Ngữ giơ tay sờ yết hầu anh, “Này có tính không, trưởng quan?”

Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị ngậm lấy.

Lưng chạm vào tựa sô pha, cổ tay bị nắm lấy, lòng bàn tay dán vào lồ ng ngực anh, xương sống có cảm giác như kiến bò, mặc kệ bị nhiệt độ hòa tan.



Ngày hôm sau, Lâm Ngữ nhìn dấu hôn dù mặc áo cao cổ vẫn không che hết được.

Cậu im lặng một lát, sau đó xóa hết lịch sử trang web tiểu thuyết trong laptop.

#Nhưng_tiểu_thuyết_sai_ở_đâu_hửm

#Đừng_trút_giận_lên_giả_thiết_chứ

~Hết ngoại truyện 3~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui