Ánh Trăng Không Biết


Khung cảnh trong lớp 3 thật sự rất hỗn loạn, Ôn Dụ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì bị lão Lưu hiểu lầm có liên quan nên dẫn về văn phòng.
Người đồng hành cùng cô còn thú vị hơn.
Chu Kiến Kiến, Lâm Nam Vũ, Khương Tinh, và...!Dư Dạng.
Trong văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chẳng mấy chốc bên trong vang lên tiếng gào thét của chủ nhiệm Lưu.

Từ trong lời nói của chủ nhiệm Lưu, Ôn Dụ đại khái nghe hiểu được chút chuyện.

Đại khái là lớp 3 cãi nhau, còn đẩy bàn, âm thanh cãi nhau vô cùng lớn khiến cho các bạn học lớp bên cạnh sợ đánh nhau nên đi tìm chủ nhiệm Lưu.
Thành tích của lớp 3 là đứng đầu ở trong trường, nhưng học sinh trong đó lại không bớt lo được.

Chủ nhiệm Lưu nhìn mấy người này một vòng, thấy Ôn Dụ cũng có mặt ở đây thì trong cơn tức giận cũng cảm thấy là lạ, ông ấy nhìn Ôn Dụ hơn 2 lần, mấp máy môi nhưng lại nuốt lời vào.
Tất cả cô gái đứng trong văn phòng làm cho chủ nhiệm Lưu khó mà nói được cái gì.

Vì thế ông ấy túm lấy một mình Dư Dạng hỏi: "Em nói xem đã xảy ra chuyện gì, mâu thuẫn nhỏ giữa mấy bạn nữ bọn họ sao lại bay đến trên đầu em?"
"Tiểu Lưu..." Đôi đồng tử của chủ nhiệm Lưu tức giận mà mở to ra, Dư Dạng sửa miệng: "Em nói em không tham gia chuyện này nhưng thầy lại không tin, thầy nhất định cứ kéo em vào, vậy chuyện này em chịu thiệt thòi rồi?"
"Em chịu thiệt thòi cái gì mà chịu thiệt!" Chủ nhiệm Lưu tức giận đập bàn, "Tôi hỏi nguyên nhân lớp các em xảy ra mâu thuẫn, còn dám làm đổ bàn, cả đám cánh đều cứng rồi phải không?"
Lâm Nam Vũ là người đầu tiên đứng ra nói chuyện: "Bàn là do em đá."
"Em đá?"
Chủ nhiệm Lưu nhìn thấy Lâm Nam Vũ thì lại nổi điên, ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ba em để em đến trường Trung học phụ thuộc là để đi học chứ không phải để cho em đến chơi, cũng không phải cho em đến đánh nhau.

Tôi mặc kệ giữa em và ba em đã xảy ra cái gì, nhưng nhà trường có nội quy của nhà trường, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho điều đó nữa."
Lâm Nam Vũ không nói được một lời, dáng vẻ như đang làm việc của mình.

Chu Kiến Kiến ở bên cạnh từ khi đi học đã không phạm lỗi, không nghe được lời phê bình của chủ nhiệm Lưu.

Không đợi chủ nhiệm Lưu hỏi cô ta, cô ta đã bắt đầu đứng trong văn phòng khóc như gió bão.
Sau khi nghe thấy tiếng khóc, chủ nhiệm Lưu còn chưa hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nên tưởng cô ta chịu ấm ức rất nhiều, nói với Lâm Nam Vũ: "Em xin lỗi người ta đi, viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi thì chuyện này cho qua."
"Em không xin lỗi."
"Lâm Nam Vũ!"
Trước nguy cơ bị mắng nữa nên Khương Tinh mạo hiểm cúi đầu nói ra toàn bộ câu chuyện: "Là cậu ta lấy nước xong chạy về thì đụng phải Lâm Nam Vũ đúng lúc ra khỏi chỗ ngồi nên nước bị đổ, bắn lên người cậu ta.

Ở trong lớp cậu ta quái gở nói rất khó nghe, tất cả mọi người không nghe nổi nên em mới tiếp một câu."
"Có thể cậu ta cảm thấy đuối lý nên đẩy mạnh Lâm Nam Vũ, dưới đất có nước xém chút nữa Lâm Nam Vũ ngã sấp xuống bàn Dư Dạng.

Sau đó Lâm Nam Vũ mới lật bàn, hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau."
Khương Tinh nói xong văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Chuyện này là chủ nhiệm Lưu đã đoán sai vấn đề trước, nhưng lúc này Chu Kiến Kiến khóc vô cùng ghê, ông ấy lại không nói thẳng được, chuẩn bị ném chuyện này cho Trương Vệ Quốc điều tra.
"Ai nói cũng có lý của mình, được rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trong lớp các em xảy ra hỗn loạn tập thể, thậm chí thiếu chút nữa xảy ra đánh nhau.

Đây là hành vi không tốt, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội quy của trường, lần này không thể thiếu một ai, mỗi người hai ngàn chữ."
Ôn Dụ: ".........?"
Cô vừa chuẩn bị mở miệng thì cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra, Lương Diên sốt ruột cuống cuồng chạy vào, thở hổn hển mấy hơi: "Chủ nhiệm, là em tham gia, Dư Dạng không..."
Lương Diên còn chưa nói xong, lời kẹt ngay cổ họng, mấy người trước mặt đồng thời quay đầu lại, cậu ấy ngớ ra: "Chủ nhiệm, thầy xem như em chưa xuất hiện đi ạ."
Chủ nhiệm Lưu vừa mới lắng lại thì lại bị châm lửa lần nữa, "Em còn rất có nghĩa khí đấy, vậy tôi để các em có nạn cùng chịu.

Hôm nay hễ ai bước vào cửa văn phòng tôi, mỗi người hai ngàn chữ."
"......."
——
"Moá, tớ không phục, cậu viết hộ tớ đi." Sau khi rời khỏi đây Lương Diên tức giận bất bình, chỉ vào Dư Dạng nói.
Dư Dạng mở tay ra, "Chủ nhiệm Lưu nói, có nạn cùng chịu, con người tôi trước giờ đều nghe lời giáo viên."
"Xí." Lương Diên lườm: "Nếu không phải thằng Đại Chuỷ nghe ngóng những lời tào lao, tớ nào đi tìm ông ấy đòi công bằng."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lâm Nam Vũ rầu rĩ đi ở phía trước, vết nước trên quần áo cô ấy còn chưa khô hẳn, Ôn Dụ lấy một gói khăn giấy trong túi áo đồng phục ra.
Lâm Nam Vũ nhìn khăn giấy trước mắt, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, cảm thấy khó tin, cô ấy nhìn về phía Ôn Dụ, nhận lấy gói khăn giấy kia, từ đầu đến cuối chỉ để lại câu nói "cảm ơn" cuối cùng.
Sau khi Lương Diên đến lớp bèn xoay người đi trở lại, vẻ mặt như đi báo thù vậy.

Lâm Nam Vũ thấy bên cạnh Dư Dạng không có ai thì chạy chậm hai bước đuổi theo.
"Dư Dạng, cậu vì tớ nên mới đến văn phòng chủ nhiệm Lưu?"
Dường như Dư Dạng không muốn nghe cô ấy lải nhải bên tai, xoay đầu sang hướng khác, bước chân cũng nhanh hơn, Lâm Nam Vũ không biết khó mà lui, đi sau lưng cậu không bỏ.
Ôn Dụ đi theo phía sau, chỉ nghe thấy câu hỏi của Lâm Nam Vũ, sau khi bọn họ đi xa, cô kéo Khương Tinh thả chậm bước chân lại cố ý hay vô tình.
Cô là người nhát gan như vậy, sợ nghe thấy đáp án khẳng định từ Dư Dạng nên không dám đuổi theo.
"Ôn Ôn, Lâm Nam Vũ đẹp như vậy, cậu nói xem Dư Dạng có thể chống cự sức hấp dẫn của sắc đẹp không?" Khương Tinh nhìn hai người đi xa ở đằng trước, nhịn không được chút tâm tư nhiều chuyện.
Lúc trước Tiết Thiến lớp 7 vừa viết thư tình, vừa đưa nước ở sân thể dục, người bên ngoài nhìn vào đều cảm động nhưng Dư Dạng lại không lưu tình chút nào.
Nhưng Lâm Nam Vũ...!chắc không có ai sẽ từ chối cô ấy đâu.
Có sự tồn tại của Lâm Nam Vu, sự dè dặt, cẩn thận của Ôn Dụ càng tăng thêm, không dám thể hiện ra bên ngoài.

Từ khoảnh khắc cô chọn sống nội trú đã định trước sẽ mất đi thời gian thuộc về mình.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, dần dần cuối kỳ cũng đã gần đến.
Tuần này Ôn Dụ không ở nội trú, Trình Hoài Sâm thuê một căn nhà ở bên cạnh tiệm net, hai phòng ngủ một phòng khách, hôm đó anh ấy đón Ôn Dụ về.
Trình Hoài Sâm đưa chìa khoá cho cô: "Sau này đừng ở nội trú nữa, anh thuê nhà ngay trên tiệm net, nếu em không muốn về nhà thì ở đây đi."
Trình Hoài Sâm chỉ có một mình em gái họ duy nhất là Ôn Dụ, trong mắt anh ấy Ôn Dụ chính là em gái ruột của anh ấy, anh ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô.
Cô biết nếu cô không nhận lấy cái chìa khoá này thì Trình Hoài Sâm sẽ không từ bỏ nên cô thản nhiên nhận lấy, nhưng cô cũng không định sẽ mang thêm nhiều phiền phức cho Trình Hoài Sâm: "Anh họ, em vẫn còn tính ở nội trú, thời gian ở trường học tập càng đầy đủ hơn."
"Có mỗi mình em anh không yên tâm lắm." Trong khoảng thời gian này, Trình Hoài Sâm đã thử qua các loại biện pháp.

Châu Dung vẫn giữ nguyên thái độ như trước, nói nữa bà ta sẽ tuyệt thực, không thuyết phục được Châu Dung nên anh ấy dứt khoát thuê một căn nhà ở bên ngoài.
Sau khi hai người thoái thác, cuối cùng Ôn Dụ quyết định thứ 7 chủ nhật tới đây ở, thời gian khác thì ở nội trú.
Lập tức đến cuối kỳ, mẹ Khương Tinh cảnh cáo cô nàng nếu thành tích lần này thấp hơn 30 bạn trong lớp, nghỉ đông sẽ cho cô ấy đi học bù.

Vì sự tự do của hơn một tháng nghỉ đông, cô nàng tình nguyện bỏ ngày thứ 7 chủ nhật này rồi hô hào Ôn Dụ dạy kèm cho cô ấy.
Thứ 7, Ôn Dụ ăn sáng xong mang theo điện thoại ra ngoài, dựa theo vị trí Khương Tinh gửi mà gọi xe đến nhà cô nàng.
Lương Diên mới vừa cầm quả bóng đi ra cổng tiểu khu nhà mình, nhìn thấy Ôn Dụ xuống xe taxi từ xa, thấy cô xoay điện thoại mấy vòng ngay tại chỗ, nhìn tình hình chắc là xem bản đồ tìm phương hướng.

Dáng vẻ cô đứng yên xoay quanh khiến Lương Diên nhịn không được bật cười.
Sau khi xuống xe bác tài bảo cô cứ đi thẳng hướng Bắc là có thể nhìn thấy, kết quả cô say xe khó chịu cả đoạn đường.

Sau khi xuống xe cúi đầu dùng lực hoà hoãn lại, lúc ngẩng đầu lên còn có hơi mơ hồ, cô vừa tìm được phương hướng trong điện thoại đã bị người ta vỗ vỗ bả vai gọi lại.
"Trùng hợp vậy tiểu Ôn Dụ."
Lương Diên quay bóng rổ trên ngón trỏ mấy vòng, cầm đến trước mặt Ôn Dụ, hỏi cô: "Có muốn thử không?"
Trong lớp có mấy bạn nam hay xoay bóng rổ trên tay, mỗi lần cô nhìn thấy đều cảm thấy rất lợi hại, cô nào chống lại được sức hấp dẫn từ quả bóng của Lương Diên nên duỗi ngón tay muốn thử.
Bóng rổ dừng vài giây trên đầu ngón tay cô, bỗng chốc không thể kiểm soát được mà rơi xuống đất, cô cúi người nhặt lên đầy cảm kích: "Ngại quá, mình không giỏi lắm."
"Nếu học sinh xuất sắc biến thái như các cậu cái gì cũng giỏi, vậy người thường như chúng tớ thì sống làm sao đây?"
Lương Diên nhận lấy quả bóng, sợ đả kích cô nên nói: "Đợi có thời gian tớ dạy cậu.

Đúng rồi, cậu đến đây làm gì vậy?"
Ôn Dụ nói: "Tinh Tinh bảo mình dạy kèm cho cậu ấy."
"Đi thôi, tớ dẫn đường."
Hai nhà Lương Diên và Khương Tinh có quan hệ tốt như người một nhà, thường xuyên ăn cơm cùng nhau.

Hai người từ nhỏ là nhà ai có việc thì đến nhà người còn lại ăn cơm, cậu ấy đến nhà Khương Tinh và quay về nhà mình không có gì khác biệt cả.
"Dì ơi, cháu dẫn cô giáo nhỏ của Khương Tinh tới rồi." Lương Diên hô một tiếng, mẹ Khương vội vàng đi ra.

Bà ấy nhìn Ôn Dụ nói: "Đây là Ôn Ôn mà Tinh Tinh nhắc suốt ngày sao, thật xinh đẹp."
Ôn Dụ lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì, cháu đến kèm giúp Tinh Tinh ạ."
"Ôi chao, làm phiền cháu rồi, còn để cháu chạy đường xa đến đây.

Hôm nay dì nấu cơm ngon cho mấy đứa, ai cũng không được đi nhé."
Lương Diên ở bên cạnh chua ngoa nói: "Cháu ăn thịt heo xào."
"Biết rồi mà, không thể thiếu của cháu."
Khương Tinh vừa hỏi vừa chạy ra từ trong phòng, "Ôn Ôn!" cô nàng kéo Ôn Dụ đi vào.
Mẹ Khương có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với việc học của Khương Tinh, Ôn Dụ cầm bài thi để trên bàn cô ấy, tất cả đều là đề thi đấu, cô khoanh tròn một số câu hỏi trên bài thi.
"Những cái này hoàn toàn không có tác dụng với sự tiến bộ hiện tại của cậu, cậu làm những câu hỏi căn bản trước đi, mình sẽ vạch ra phạm vi ép vào mấy câu hỏi cho cậu làm."
Lương Diên ngồi bên cạnh nhìn nhìn, giọng điệu Ôn Dụ nói chuyện rất nhẹ, cô giảng đề cho Khương Tinh khiến cậu ấy nghe cứ như khúc hát ru.
Mẹ Khương gõ gõ cửa đi vào: "Dì ra ngoài mua chút đồ ăn, bên ngoài có trái cây đó."
Sau khi mẹ Khương rời đi, Lương Diên không nghe nữa mà ngồi phịch xuống sofa bên ngoài chơi game.
"Cậu..."
Lương Diên nhân lúc thời gian phục hồi nhìn Ôn Dụ một cái, "Học xong rồi hả?"
"Vẫn chưa, mình để tự Tinh Tinh làm trước rồi mình sẽ kiểm tra."
Lương Diên chơi game tiếp, vừa chơi vừa hỏi: "Muốn hỏi chuyện của Lâm Nam Vũ không?"
Ôn Dụ trầm mặc, từ chối cho ý kiến.
"Trước kia cô ấy và anh Dạng học cùng trường." Lương Diên bị đồng đội hãm hại thảm bại trong trò chơi, bị đối phương giết chết nên tức giận tắt điện thoại luôn, nói tiếp: "Hình như trong nhà cô ấy rất có tiền, nghe nói ba cô ấy rất lợi hại, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tớ không biết, nhưng cô ấy theo đuổi anh Dạng thì ai ai cũng biết."
Quả thực mọi người đều biết, Ôn Dụ nghĩ.
Lương Diên nhìn thấy hàng mi dài rủ xuống của cô, sợ cô hiểu lầm nên giải thích thay cho anh em: "Cậu yên tâm, anh Dạng không thích cô ấy.

Trước mắt mà nói, mối quan hệ của cậu và anh Dạng tốt hơn so với quan hệ giữa cậu ấy với bất cứ cô gái nào.

Cho nên em gái Ôn này, cậu vẫn còn có cơ hội."
"Bọn mình..." Ôn Dụ thật sự không nghĩ ra tốt thế nào nên khái quát đơn giản: "Bạn bè bình thường thôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui