Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

 
Chương 14:
 
Thời gian trở lại một ngày trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Dật Sanh đang chuẩn bị rời giường liền bị Lâm Viễn Chu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt làm cho khiếp sợ. Đại thần bình thường ba quỳ bốn mời hôm nay lại ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm cậu, cũng không biết đã nhìn chằm chằm được bao lâu.
 
Cậu ôm ngực khoa trương mà vỗ vỗ hai phát “Anh làm gì thế!”
 
“Có chuyện muốn nói với em.” Lâm Viễn Chu ngồi ở ghế sô pha cạnh giường, có lẽ bởi vì nguyên nhân mặc đồ đen nên quanh thần giống như đều tản ta một cỗ khí thế lạnh nhạt.
 
“Nói, nói đi.” Lâm Dật Sanh khó có khi nói lắp.
 
Lâm Viễn Chu hơi cúi người, biểu cảm kia quá mức nghiêm túc khiến Lâm Dật Sanh cũng trở nên khẩn trương.
 
Quả nhiên anh nói: “Tối hôm qua Kiều Kiều đã đồng ý lời cầu hôn của anh.”
 
Lâm Dật Sanh nhướng một bên lông mày, kinh ngạc vài giây. “So?”
 
“Anh muốn kết hôn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần thứ hai Lâm Dật Sanh nhướng lông mày bên còn lại: “Thế chúc mừng anh.”
 
Lâm Viễn Chu cũng không để ý tới cậu, mà tiếp tục nói xong chuyện của mình: “Anh muốn một nghi thức cầu hôn có ý nghĩa.”
 
Lâm Dật Sanh đã hiểu ra, hợp lại với hành động sáng sớm đã tới đây chờ cậu, là có chuyện cần nhờ tới người ta! Cậu lập tức thẳng sống lưng, nói chuyện thêm vài phần tự tin: “Chuyện này thì dễ, anh hỏi em là được.”
 
“Vốn muốn tìm tới Điền Thụ.” Lâm Viễn Chu ôm cánh tay, không chút nào ngại ngùng mà vỗ đốp đốp vào mặt em trai: “Cô gái nhỏ hẳn càng hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, nhưng hôm nay cô ấy trực ban.”
 
Lâm Dật Sanh: “....” Mẹ nó đây chính là thái độ nhờ người khác giúp đỡ sao!!
 
Lâm Viễn Chu nhìn cậu, “Có ý gì tưởng không?”
 
“... Không có.” Lâm Dật Sanh tự nhận  thiếu, xoa xoa đầu tóc vừa mới tỉnh ngủ, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt: “Anh để em nghĩ một chút.”
 
Lâm Viễn Chu cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ: “Cho em nửa tiếng.”
 
Vì thế Lâm Dật Sanh tắm rửa thay quần áo xong, đến bữa sáng còn chưa ăn được miếng nào đã bị anh trai mình một đường kéo khỏi nhà cũ. Đối với chuyện này, lý do thoái thác của Lâm Viễn Chu là: “Nếu ông nội mà biết chắc chắn sẽ can thiệp nhiều.”

 
Điểm này Lâm Dật Sanh rất đồng ý, có ông nội xen vào cái lần cầu hôn này thì không thể thành một màn cầu hôn.
 
Ở trên đường Lâm Dật Sanh liền thay anh nghĩ ra không ít chủ ý, các loại thủ đoạn bất ngờ đều suy nghĩ, nhưng không có cái nào khiến Lâm Viễn Chu vừa ý.
 
Lâm Dật Sanh nổi giận: “Vậy anh nói một ý tưởng cho em nghe một chút!”
 
Lâm Viễn Chu đúng thật nói ra một cái: “Để Mười đồng tiền tham gia vào.” Dưới cái nhìn của anh, lúc trước Kiều Kiều giúp đỡ anh dắt chó đi dạo nên hai người mới có càng nhiều cơ hội để tiếp xúc, cho nên Mười đồng tiền sắm vai rất quan trọng giữa hai người, nếu tham gia vào cầu hôn thì sẽ rất có ý nghĩa.
 
Lâm Dật Sanh đúng là chưa từng thấy anh trai mình tinh tế như vậy, ngay lập tức cười xấu xa, “Ồ, không tồi nha, đối với cô gái nhà người ta còn rất để ý.”
 
Người đang lái xe, mắt nhìn về phía trước nhưng thần sắc lại khó có được mà nghiêm túc thêm vài phần: “Tuy rằng cầu hôn vội vàng nhưng anh không nghĩ sẽ bạc đãi cô ấy.”
 
Lâm Dật Sanh cảm thấy anh trai mình quả nhiên đã trưởng thành rồi! Cậu quyết định giúp anh trai mình nghĩ một ý tưởng, để Kiều Kiều cả đời khó quên được màn cầu hôn này!!
 
Hai người cân nhắc cả buổi, sau đó lại mang Mười đồng tiền ra bên ngoài tập luyện trước, lăn lộn cả ngày cuối cùng mới xác định được phương án tốt nhất…
 
Nhưng mà ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới hôm sau trời lại mưa....
 
Cái phương án cầu hôn ngoài trời này bị bắt buộc hủy bỏ, Lâm Dật Sanh còn miệng quạ đen mà nói: “Đây chính là thể hiện điềm xấu đã hiện ra.”
 
Một chân Lâm Viễn Chu đá cậu, nhất thời phải thay đổi sách lược.
 
***
 
Vốn còn đang suy nghĩ xem có thể bởi vì quá tùy ý mà khiến cô không vui nhưng cô gái ở trước mắt kia lại nở một nụ cười từ nội tâm, là nụ cười mà trước đây chưa bao giờ nhìn thấy. Đôi mắt nai con bình thường kia cong lên giống như hình trăng non.
 
Bỗng nhiên Lâm Viễn Chu cảm thấy trận mưa hôm nay cũng không phải là xấu.
 
“Là của em sao? Có muốn đeo lên thử hay không.” Nói một câu trêu chọc cô xong, anh đi tới, giúp cô lấy chiếc nhẫn ra, tự nhiên cứ thế đeo lên ngón áp út cho cô.
 
Lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve nơi chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô, Lâm Viễn Chu nói nhỏ: “Đúng thật là rất vừa vặn.”
 
“Sao anh lại biết, ngón tay em đeo cỡ bao nhiêu?” Kiều Kiều có chút tò mò.
 
“Nhìn ra.” Lâm Viễn Chu dựa vào mức độ mẫn cảm của nghề nghiệp, áng chừng mà tính toán, trong lòng nghĩ chỉ sợ không vừa thì sau đó lại đi đổi.
 
Không nghĩ tới đúng là vừa vặn.
 

Kiều Kiều thật sự rất thích chiếc nhẫn này, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, đúng là cô rất vừa ý, từ nội tâm mà phát ra lời “Cảm ơn.”
 
Hai người vẫn như cũ còn giữ lại vài phần khách khí, nhưng không thể không nói, chiếc nhẫn này khiến hai người bọn họ càng thêm rõ ràng cảm giác được sự thật rằng đối phương chính là người mình sẽ kết hôn.
 
Kiều Kiều vẫn không nhịn được mà hỏi anh: “Cái này, chuẩn bị rất lâu sao?”
 
Nghĩ chuyện này không giống với tính cách của anh, sau lưng tất có cao nhân chỉ điểm.
 
Lâm Viễn Chu không tỏ ý kiến. Anh nắm tay cô, cúi đầu nhìn nhẫn, sau đó tự nhiên mà dắt tay cô đi về phía sô pha: “Ăn cơm thôi.”
 
Những việc nhỏ nhặt đó cô không cần biết, chỉ cần hưởng thụ niềm vui ngay lập tức là được.
 
Kiều Kiều cúi đầu nhìn hai bàn tay hai người giao nhau... Oa, quả nhiên bàn tay anh rất lớn, rất ấm áp.
 
***
 
Tiếp theo đó chính là từng người ngả bài với người nhà. Lúc Kiều Kiều về nhà báo cho mẹ Kiều tin này, mẹ Kiều còn đang xem bộ phim cầu huyết lần trước, nghe thấy căn bản không tin là thật, “Kết hôn? Kết hôn với ai, mấy ngày trước còn nói chưa có đối tượng đó.”
 
Kiều Kiều cố gắng dùng khả năng mà không dọa đến mẹ mình, cẩn thận nói: “....Kết hôn với Lâm Viễn Chu.”
 
Ánh mắt mẹ Kiều dừng trên hình ảnh ở màn hình TV. Mất sáu bảy giây, bỗng nhiên cầm điều khiển từ xa mà tắt TV: “Con nói ai? Cùng với ai làm gì cơ?”
 
Đôi mắt không thể tin được, hoài nghi bản thân vừa nghe nhầm.
 
Kiều Kiều lặp lại một lần nữa mẹ Kiều mới tin là sự thật, nhưng bà không biết nên phản ứng như thế nào.  Mỗi ngày đều trông ngóng con gái mang bạn trai về, như này, trực tiếp biến ra con rể sao?
 
Phút chốc Kiều Kiều cũng không xác định được phản ứng của mẹ mình, thấp thỏm hỏi, “Mẹ, không thích sao?”
 
“Không có.” Mẹ Kiều nắm tay cô, thuận tiện mà cũng thấy được chiếc nhẫn cầu hôn, ngẩn người, khẽ hỏi cô, “Nói thật với mẹ, con thật sự thích cậu ấy sao, hay vẫn là bị mẹ thúc giục mà không còn cách nào?”
 
Kiều Kiều trả lời không hề có một tia do dự, “Là thích.”
 
Mẹ Kiều cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng, muốn cười, tâm trạng cực kỳ phức tạp, “Tiểu Lâm không tồi, khá tốt. Nhưng sao bỗng nhiên liền phải kết hôn?”
 
“Bọn con thật ra vẫn luôn lén liên lạc.” Kiều Kiều quyết định không nói nhiều, nếu không mẹ Kiều sẽ lo lắng.
 
Quả nhiên mẹ Kiều nghe xong lời này, biểu cảm thoải mái hơn không ít, tuy rằng bà vẫn cảm thấy quá gấp gáp như cũ nhưng bây giờ người trẻ tuổi lắm suy nghĩ, sau vài lần quan sát thì bà cũng cảm thấy Lâm Viễn Chu đúng thật là người không tồi.

 
Mẹ Kiều thở một hơi thật dài, “Hôm nào hẹn người nhà của Tiểu Lâm đi, gặp nhau một lần, bàn bạc chuyện này.”
 
Kiều Kiều đồng ý, tâm tình khó có được mà nhẹ nhàng, trước khi ngủ còn gọi điện cho Lâm Viễn Chu, hỏi tiến triển bên kia của anh.
 
Đương nhiên Lâm Viễn Chu bên này thuận lợi vô cùng, ông nội Lâm chờ ngày này lâu như thế, biết được anh muốn kết hôn đã cực kỳ vui vẻ, biết được đối tượng là cô gái trước đó đã giới thiệu càng vui đến nở hoa.
 
Vòng đi vòng lại vẫn là hai người, đó không phải duyên phận thì là cái gì? Không phải tình yêu thì là cái gì?
 
Trong mắt của ông nội Lâm. Đây chính là nhân duyên trời ban, hận không thể lập tức thực hiện luôn chuyện này!
 
Lúc Kiều Kiều nghe Lâm Viễn Chu nói, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, “Ông nội anh thực sự rất thương anh.”
 
Thật ra cô vẫn còn muốn hỏi Lâm Viễn Chu, vậy cha mẹ anh thì sao? Vẫn chưa từng nghe nói anh đề cập tới ... nhưng lại cảm thấy, anh không nhắc tới chắc chắn là có nguyên nhân nên không nên hỏi thăm.
 
“Sắp tới ông nội có lẽ sẽ tự đi tới nhà em để thăm hỏi.” Lâm Viễn Chu cũng chỉ nói như thế giống như mọi chuyện của anh đều do một mình ông nội đại diện.
 
Kiều Kiều có chút buồn , khuôn mặt lại có chút nóng nên không thể hiểu, “À, em…”
 
“Không cần phải sợ, còn có tôi ở đây.” Lâm Viễn Chu có lẽ đang nhận điện thoại ở ban công, cho nên xung quanh luôn có một chút tiếng gió.
 
Trong lòng Kiều Kiều lại rất an tâm, khóe miệng không tự chủ mà kéo lên: “Còn lâu mới sợ.”
 
Có chút cậy mạnh, lại có chút... ý tứ làm nũng.
 
Dường như Lâm Viễn Chu cười cực kỳ nhẹ, ngón tay cầm điện thoại của Kiều Kiều chậm rãi nắm chặt, nhanh chóng hô lên “ngủ ngon” liền cúp máy.
 
***
 
Những chuyện còn lại đều rất thuận lời, ông nội Lâm và mẹ Kiều gặp mặt cũng cực kỳ hòa hợp, hai người thân như đã quen biết từ lâu, đối với rất nhiều chuyện trong hôn lễ cũng đạt được sự nhất trí chưa từng có.
 
Trái lại Kiều Kiều và Lâm Viễn Chu thì thật sự không cần nhọc lòng chuyện gì.
 
Lâm Viễn Chu vốn gấp gá nên chuyện hôn lễ đều bàn bạc xong mọi thứ đều giản lược.
 
Hôn lễ định vào đầu tháng tám, giữa kỳ nghỉ hè, Kiều Kiều cũng có cả đống thời gian. Thật ra trong thâm tâm cô lại thấy có chút may mắn, lúc nói chuyện phiếm với Chu Tiểu Á còn lén oán hận: “Gần đây tớ chạy bản thảo phải uống trà sữa, đến bụng nhỏ cũng có rồi, vừa hay có thời gian giảm béo.”
 
Chu Tiểu Á chê cười cô: “Suy nghĩ muốn gả đi quá rõ ràng rồi nhé.”
 
Ngày tháng chậm rãi mà trôi qua, bình đạm mà chân thật, là hạnh phúc thực tại có thể nắm được trong tay.
 
Nhưng thật ra trước hôn lễ có xảy ra một chuyện, hôm nay sau khi Kiều Kiều tan tầm về, trên đường về nhà nhận được điện thoại của Lâm Dật Sanh, cậu vừa thấy nhấc máy liền hỏi cô đang ở đâu.
 
Kiều Kiều đúng sự thật mà nói, mười phút sau, xe của Lâm Dật Sanh liền dừng trước mặt cô.
 
Kiều Kiều thực sự rất kinh ngạc, hơi cúi người, thấy trong xe còn có người khác. Là một người phụ nữ trung niên, đối phương cũng mỉm cười với cô.

 
Lâm Dật Sanh nói: “Có thời gian không? Mẹ tôi, bà ấy có mấy lời muốn nói với chị.”
 
Kiều Kiều sửng sốt, mẹ của cậu, vậy chẳng phải mẹ của Lâm Viễn Chu sao?
 
Lúc đến quán cà phê gần đó, sau khi ba người ngồi xuống, người phụ nữ kia liền tự giới thiệu bản thân, bán: “Dì là mẹ kế của Viễn Chu, Phùng Khang Lam, cháu cứ gọi cô là dì là được.”
 
Kiều Kiều: “...”
 
Tận đến lúc này cô mới xem như biết được nguyên nhân Lâm Viễn Chu tại sao trước sau đểu ở một mình.
 
“Xin chào dì.” Kiều Kiều lễ phép chào hỏi, đang đợi đối phương nói tiếp.
 
Người phụ nữ từ đầu đến cuối đều cực kỳ ôn hòa, thậm chí còn an ủi cô: “Cháu không cần khẩn trương, chỉ là dì muốn gặp cháu một lần. Thằng bé Viễn Chu kia không thân thiết với chúng ta, chuyện kết hôn…”
 
Bà khó khăn mà cười một cái “Cũng đều không hề nói cho chúng ta biết.”
 
Cái “chúng ta” này, nói vậy thì còn bao hàm cả bố đẻ của Lâm Viễn Chu.
 
Kiều Kiều cũng không bổ não thêm những tiết mục không nên có, dù sao quan hệ của Lâm Dật Sanh và Lâm Viễn Chu không tệ lắm, nên kiêng kị của Lâm Viễn Chu cũng không phải là Phùng Khanh Lam.
 
Đúng như bà nói, Phùng Khanh Lam đúng thật là chỉ muốn gặp Kiều Kiều một lần, nói chút chuyện nhà bình thường, lúc tạm biệt còn tặng quà cho Kiều Kiều.
 
Kiều Kiều mở ra thấy là một chiếc vòng ngọc cực kỳ đẹp, nói gì cũng không chịu nhận.
 
“Cháu cầm đi, đây là chút tâm ý của bậc trưởng bối chúng ta.” Phùng Khanh Lam cực kỳ hiền hòa, nhìn Kiều Kiều bằng ánh mắt rất dịu dàng, “Viễn Chu có thể thích một người quả không dễ dàng, dì và ba nó đều rất vui.”
 
Sau khi về nhà, Kiều Kiều nhìn chiếc vòng tay kia, lại cảm thấy cũng không nên lén lút mà nhận, cứ cảm thấy cái đồ vật kia như quả bom hẹn giờ vậy. Vì thế cô gọi điện cho Lâm Viễn Chu, bảo anh tới một chuyến.
 
***
 
Lúc Lâm Viễn Chu đến thì cũng đã hơi muộn cho nên hai người yên tĩnh mà ngồi ở thang bộ. Kiều Kiều đưa đồ vật cho anh, cẩn thận nói: “Em cảm thấy không thể nhận được. Anh tự xử lý đi.”
 
Lâm Viễn Chu cũng không mở ra có lẽ anh căn bản không hề quan tâm bên trong là gì, trực tiếp vươn tay cầm món đồ.
 
Không tnhang bộ cực kỳ an tĩnh, sau trầm mặc ngắn gửi, lúc lần nữa nhìn về phía cô, bỗng nhiên anh giơ tay ôm lấy cô.
 
Kiều Kiều ngây ngẩn ra.
 
Sau đó anh nói: “Em là vợ của anh, không cần cẩn thận như thế, nếu muốn chuyện chuyện gì anh cũng sẽ đều nói cho em.”
 
Qua một lúc lâu Kiều Kiều mới duỗi tay chậm rãi ôm lấy anh, hóa ra bất an trong lòng cô anh đều nhìn thấy. Ai nói anh cục mịch khoa trương như thế...
 
Kiều Kiều cảm thấy, người này, cuối cùng cô đã gả đúng rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận