Ánh Trăng Không Ngủ Em Không Ngủ

Ánh mắt của Giang Tố tối sầm lại, thanh tỉnh trong nháy mắt, ngửi được ít hơi thở không tầm thường.

Có ai nửa đêm gửi mấy tin vô dụng, nhìn thấy tên của người gửi đến, phát hiện bên trên viết ba chữ “Lục Trì Quân”.

Dựa vào ấn tượng mơ hồ, Giang Tố nhớ lại đây hình như là nam diễn viên năm anh ra nước ngoài có một bộ phim điện ảnh nổi lên, còn về gương mặt, anh không thể nhớ ra được, chẳng qua nếu có thể làm diễn viên, gương mặt cũng sẽ không quá kém.

Chân dài của anh ở trên sô pha, thất thần gõ kệ thủy tinh sáng loáng ở bên cạnh.

“Cạch cạch…”

Không nói đến việc đối phương lâu rồi không nhận được câu trả lời, vậy mà lại gọi đến.

Giang Tố nhíu mày, muốn trực tiếp cúp, không nghĩ đến trượt tay, ấn vào phím nghe máy.

“Cô Đường.”

Tiếng nói bên kia nghe giống như không quá thanh tỉnh, Giang Tố không muốn nhiều lời, chỉ trả lời ba chữ: “Chị ấy không ở đây.” (她不在)

Ban đêm, giọng nam lạnh lẽo lượn lờ hết sức rõ ràng.

Lục Tri Quân lại giống như chưa từng phát hiện người nhận điện thoại rất lạnh nhạt: “Phiền cậu đưa điện thoại… đưa điện thoại cho cô Đường, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy…”

Giọng nam truyền đến khàn khàn đứt quãng, còn kèm theo tiếng gió.

Giang Tố mơ hồ đoán được người ở bên đầu dây bên kia có lẽ đã uống rượu, không nhịn được mà nhíu mày chặt hơn.

Giới giải trí hiện tại đã loạn đến mức trắng trợn táo bạo như vậy sao?

Nam diễn viên uống quá nhiều rượu nửa đêm gọi điện thoại cho nữ diễn viên có quan hệ hợp tác?

“Chị ấy không ở đây.”

Ngoại trừ trước mặt Đường Y, xưa nay Giang Tố không có kiên nhẫn gì, lặp lại lời nói một lần đã là cực hạn nhẫn nại: “Có chuyện gì thì nói với tôi.”

Anh vừa nói lời này, đối diện ngừng một lúc, mới trả lời “làm phiền rồi”, sau đó không còn nói gì nữa.

Chờ Giang Tố nhìn lại, điện thoại đúng lúc đã vang lên tiếng “tút”, biểu hiện kết thúc cuộc trò chuyện.

Cúp máy rồi?

Khá tốt, đỡ cho anh phải mở miệng.


Đang xuất thần, ngón tay vô ý thức vuốt ve điện thoại không thuộc về anh, chợt nghe thấy cửa phòng bên trong bị đóng lại một tiếng “rầm”.

Đường Y vừa duỗi người vừa đi ra, dưới chân là một đôi dép lông xù xù màu trắng, khí chất cả người nhu hoà không ít, vầng sáng màu vàng ấm vẩy lên người sự yên tĩnh nói không nên lời.

Cô dừng ở trước mặt Giang Tố, thúc giục nói: “Không phải nói mệt nhọc sao, mau đi ngủ đi.”

Mùi hoa nhè nhẹ nhạt nhẽo bay vào trong mũi từng đợt, Giang Tố biết đây là mùi hoa tường vi chuyên dụng của cô.

Anh bình tĩnh nhìn cô, khắc chế một chút tâm tư muốn gần cô hơn chút, tận lực bình tĩnh kể chuyện vừa xảy ra xong: “Vừa rồi chị không ở đây, có người gọi điện thoại cho chị.”

“Đã trễ thế này, ai thế?”

Đường Y nhận lấy điện thoại, cảm thấy kỳ quái, cô luôn luôn chia công việc và chuyện cá nhân ra, người nửa đêm tìm cô cũng là người đầu tiên.

Đơn giản quét mắt nhìn cuộc gọi 36 giây trên WeChat kia, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em nghe rồi?”

“Ấn nhầm ạ.” Giang Tố nói đúng sự thật.

Cô nhẹ nhàng gật đầu không nghi ngờ cũng không trách anh: “Không sao, em đi ngủ đi.”

Giang Tố trên sô pha lại không có ý muốn nhúc nhích.

“Thư Thư.” Có lẽ là bị mùi tường vi như có như không hoàn toàn mê hoặc tâm trí, trên mặt anh hiện ra sự bướng bỉnh, hỏi rõ: “Lục Tri Quân là ai, vì sao lúc này anh ta lại gọi điện cho chị?”

“Làm sao đột nhiên hỏi cái này?”

Đường Y sửng sốt, nhìn môi mỏng mím chặt của Giang Tố, biết là anh đang chờ đợi, chờ một câu trả lời.

Cô thật sự quá quen biểu cảm này, lần đầu tiên nhìn thấy dường như chính là lúc bản thân vừa vào cấp hai, đảo mắt đã qua mười năm.

Khi đó cô học tiểu học và cấp hai ở cạnh trường của Giang Tố, Giang Tố tan học sớm, luôn đứng chờ ở bên cửa sổ phòng học của cô trước, chọc đến các giáo viên, bạn học đi ngang qua, trẻ con nhà ai lại đẹp như vậy.

Không chỉ đẹp, còn ngoan.

Thường xuyên đứng hai tiết, bất động cũng không nháo.

Có người hỏi anh “em đang đợi ai”, anh ngừng nửa ngày mới nghiêm túc nói: “Ánh trăng, em đang đợi ánh trăng?”

Không phải chân trời, là ánh trăng có thể dâng lên ở trong lòng anh.


Một lần Đường Y thu bài tập xong đang muốn ra ngoài, bị một đàn anh lớp trên ngăn cản lại.

Đàn anh là đội trưởng đội điền kinh của trường, mười lăm tuổi chiều cao đã đến 1 mét 8, diện mạo đẹp, xem như nhân vật phong vân trong trường học.

Anh ta ngăn lại mắt nhìn thẳng Đường Y không nhìn gì mình, ý cười phi dương mà tỏ tình: “Đàn em, anh thích em, cho anh một cơ hội được không?”

“Thật ngại quá, em vội về nhà.”

Nhưng trong lòng Đường Y lúc ấy nghĩ chính là bởi vì Giang Tố đợi cô tan học muộn hơn một tiếng: “Có thể tránh ra cho em đi không?”

Tình tiết của phim thần tượng thanh xuân bị chặn đứng ở đây.

Mà đàn anh căn bản không nhận được đáp án chính diện ngây ngẩn cả người, cho rằng cô không nghe rõ, không cam lòng hỏi lại một lần: “Anh thật sự rất thích em, suy xét một chút được không?”

“Thực xin lỗi.”

Đường Y lắc lắc đầu, không cho nửa điểm cơ hội.

Cũng may tính tình của đàn anh cũng rộng lượng, bị từ chối cũng không dây dưa, ngoại trừ một nụ cười giảm bớt xấu hổ: “Vậy có thể làm bạn chứ, sau này có rảnh mọi người có thể đi ra ngoài chơi.”

Chút mặt mũi này cô vẫn cho, vì vậy nhẹ nhàng gật gật đầu.

Đàn anh chợt cáo biệt rời đi.

“Thư Thư, Thư Thư…”

Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, Giang Tố còn đang học tiểu học đeo cặp sách chạy đến, trên mặt rối rắm không thôi, thở gấp một chút: “Chị đồng ý… chị đồng ý với anh ta?”

Đường Y nhìn thấy, vội hơi ngồi xổm xuống vỗ lưng nhuận khí cho anh.

Anh không ngừng dùng ánh mắt thúc giục cô trả lời, tuổi còn nhỏ, bướng bỉnh đến mức mười con trâu cũng không kéo về được.

Cô không có cách nào, chỉ phải trả lời anh trước: “Chị đồng ý với anh ta, làm sao thế?”

Đồng ý đàn anh có rảnh thì đi chơi, nhiều xuất phát từ sự khách sáo, nhưng đã đồng ý rồi, cô vẫn sẽ nói được làm được.

Đồng ý rồi?


Tiểu Giang Tố đột nhiên ho khù khụ.

Cách một hành lang, anh tự nhiên đã chú ý đến, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy đàn anh kia đang tỏ tình với Thư Thư như trong TV.

Chính là loại phân cảnh nam chính cầm hoa hồng và nhẫn kim cương là có thể dắt nữ chính rời đi, còn có bọn họ… bọn họ sẽ nói thích nhau, sau đó bọn họ chỉ thuộc về lẫn nhau.

Nghĩ vậy, tiểu Giang Tố tự nhiên cảm thấy tủi thân đầy đầu, anh hỏi: “Thư Thư thích người khác, em thì sao?”

“Cái gì?” Đường Y thật sự không đuổi kịp tư duy này.

Mặt của Tiểu Giang Tố tràn đầy sự trẻ con, rồi lại tủi thân: “Thư Thư có người khác, còn thích em sao?”

Đường Y không theo kịp tư duy nhảy lên của anh dứt khoát lựa chọn từ bỏ, hiểu ý của anh ở mặt chữ.

Nghe câu nói như vậy, cảm thấy bản thân cần phải giáo huấn với cậu bé lên lớp ba này tình yêu là gì, cái gì chính xác là tình yêu.

Cô nói trước: “Chị đương nhiên sẽ thích em.”

Những lời này ngẳn ngủi lại giảm bớt sự nóng nảy và bức thiết nói không rõ của Giang Tố.

Cô còn nói thêm tiếp: “Chúng ta sẽ yêu rất nhiều người, giống như em thích ba mẹ, cũng thích chị đúng không?”

Tiểu Giang Tố nhíu mày, đôi mắt vừa đen vừa sáng đối diện với cô, không tránh không né, anh nói: “Cái này không giống nhau.”

“Có chỗ nào không giống nhau?”

Anh vội vàng tìm ví dụ, quơ chân múa tay, cuối cùng nói: “Nếu… nếu trái tim của Thư Thư là một cái bát, đựng một bát cơm, chẳng lẽ còn có thể đựng một bát cơm khác sao?”

Đường Y ngơ ngẩn, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy ví dụ mới lạ như vậy, sau đó nghe tiếng của anh nhiễm từng chút nức nở.

“Nếu chị thích người khác, vậy chị sẽ cười với người khác, nắm tay người khác, sau này muốn ăn kem ở cửa hàng tiện lợi làm người đi mua, người đầu tiên nhớ đến cũng không phải em…”

Trong mắt của Tiểu Giang Tố còn thấp hơn Đường Y một đầu ngậm nước mặt, chỉ thiếu việc khóc oà lên.

“Một mình em cũng sẽ rất thích Thư Thư, đối xử rất tốt với Thư Thư, Thư Thư… có thể không cần người khác hay không…”



Giang Tố khi đó còn không biết, tất cả những sự đau lòng và khổ sở thật ra đều là dục vọng chiếm hữu đang quấy phá.

Anh quá thích một người, thích đến mức chỉ muốn để cô thuộc về bản thân.

“Có phải em không có lập trường hỏi cái này hay không?”

Nhưng anh vẫn không khống chế được, anh biết rõ không thể nói lí lẽ vì chuyện này.

Giang Tố thấp thấp một tiếng gọi cô về hiện thực, Đường Y nhìn sự ảm đạm treo trên khoé mắt và đuổi lông mày giờ phút này của anh, từ từ thở dài: “Lục Tri Quân chính là Lục Tri Quân, hai người bọn chị không thân.”


Không thân, tự nhiên không thế nói càng nhiều hơn.

“Thư Thư…”

Tiếng nói nhạt nhẽo của thiếu niên lại vang lên lần nữa.

“Ngừng lại.”

Đường Y lại nhẹ nhàng búng trán anh: “Đã xong hay chưa, còn không ngủ là muốn tạo phản sao?”

Cô nhìn thời gian hiện trên màn hình di động “01:58”, dứt khoát nói câu: “Có chuyện gì ngày mai dậy nói tiếp.”

Nói xong, cô đi về phòng mình, không nghĩ đến không đứng vững lại ngã xuống sô pha.

Cũng không tính là ngã, sô pha mềm mại, cũng không tủi thân cô, chỉ là bỗng dưng ngã xuống làm trên mặt cô hơi không nhịn được.

Còn có, vốn chính là dép lê treo nhẹ trên chân bay ra rất xa do cú ngã như vậy.

Đường Y bất đắc dĩ mà đỡ trán mình, đang chuẩn bị tự lực cánh sinh, đơn chân độc lập mà nhảy qua, một đôi tay ấn cô quay về sô pha, tiếng nói nhẹ nhàng có chút hương vị không nói vào được: “Đừng nhúc nhích.”

Cô ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn Giang Tố đi qua vài bước, nhặt chiếc dép lê màu trắng trên mặt đất kia, cánh tay luôn cầm microphone có khớp xương rõ ràng cùng với củ cà rốt nhỏ trên giày lông xù xù kia, không có chút không ổn nào.

“Chị tự nhặt…”

Cô còn chưa nói xong, Giang Tố đã ngồi xổm xuống, biểu cảm trên mặt chuyên chú, dù sao chỉ nhìn gương mặt này, là tuyệt đối không đoán được anh làm cái gì lúc này.

Làm sao anh có thể đi dép lê cho cô, biểu cảm nghiêm túc đến mức giống như muốn lên đài diễn xuất…

Đường Y nhất thời nghẹn lời, cũng tuỳ ý động tác của anh.

Cảm nhận được ngón tay hơi lạnh nắm lấy mắt cá chân của cô, sau đó một cái tay khác đi dép vào cho cô.

Đã đi dép xong.

Động tác đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, tổng cộng chưa đến vài giây, rồi lại giống như bị rút sạch, thành màn ảnh lặp đi lặp lại.

“Ngủ ngon.”

Ném xuống câu này, Đường Y trực tiếp chạy về phòng, nhưng cho đến trở lại giường vẫn cảm giác được xúc cảm hơi lạnh trên mắt cá chân quanh quẩn thật lâu, không vứt đi được.

Làm sao cô cảm thấy… Tên nhóc này trở về một chuyến, có vài thứ hình như đã thay đổi.

Giang Tố bị lưu lại phòng khách vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm kia, cảm xúc của người này không rõ mà hơi hiện sự hỗn độn trong ánh mắt thanh minh đào hoa rộng mở.

Anh giơ tay cởi cúc áo bên trên, giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ trầm thấp nỉ non câu “Ngủ ngon”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận