Ánh Trăng Không Ngủ Em Không Ngủ

Không để Tống Tuế Tuế đưa, Đường Y tự lái xe quay về Minh Hà Uyển, suất diễn của cô ở “Quân Bất Kiến” tạm thời đã quay xong, còn về những chuyện tiếp theo, còn đang bàn luận, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ có một kỳ nghỉ không ngắn.

Nghỉ thì làm gì, ý nghĩ thứ nhất của cô chính là tâm sự với Giang Tô, tùy tiện nói cái gì cũng tốt.

Luôn cảm thấy nhìn thấy một vài chuyện trong mưa của London hoặc từ những bưu thiếp đôi câu vài lời, không thể tận mắt nhìn thấy, nghe một chút cũng được.

Nhưng đẩy cửa nhà ra, lại phát hiện phòng khách không có bóng người nào, Đường Y nhướng mày, lại đi dạo một vòng quanh phòng ngủ, cũng không thấy người, Giang Tố đây là đi ra ngoài?

Tên nhóc con dù sao cũng là trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, vượt trùng dương về nước, lúc xuống máy bay mới ngủ mấy tiếng, vậy mà có thể chạy ra ngoài…

Im lặng hai giây, cô lấy điện thoại ra gọi ra ngoài.

“Tút, tút…”

Điện thoại rất nhanh đã được nghe, nhưng không phải Giang Tố.

“Alo, chị Y.”

Tiếng nói này còn rất quen thuộc, nhưng Đường Y trong chốc lát không thể nghĩ ra, cũng may đối phương đã rất nhanh giới thiệu bản thân.

“Chị Y, là em, Tạ Phong.”

“Chào em.”

Anh ấy vừa báo tên, Đường Y đã nhớ ra gương mặt, người này là bạn học từ nhà trẻ đến hết cấp ba kiêm anh em của Giang Tố.

Quan hệ của hai người bọn họ rất thân thiết, thân thiết đến trình độ nào?

Thân đến mức mỗi lần Giang Tố gây chuyện trong trường đều khai tên Tạ Phong.


Kỳ quái nhất chính là lúc đi học, có một tháng hai người luân phiên đến trễ, bởi vì vài người trực nhật đến trễ, trời xui đất khiến, lúc bị bắt cũng không thể phát hiện, cuối tháng xem lại mới phát hiện “Tạ Phong lớp 11(3), đến trễ lần thứ 33.”

Một tháng làm gì có 33 ngày?

Mỉm cười hàn huyên mấy câu, Đường Y vào thẳng chủ đề: “Giang Tố đâu?”

Rõ ràng cô gọi vào điện thoại của Giang Tố.

“À, chúng em vừa mới đi đua xe, A Tố đang thay quần áo, chị tìm cậu ấy ạ, chờ cậu ấy về em sẽ…”

Tạ Phong còn chưa nói dứt câu, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh của người khác: “Gọi điện thoại với ai thế, lời nói vừa cậu nói nghe được à, tiền tôi cho anh Tố ở mượn ở nước ngoài không thể nhận lại, đều là anh em, ai còn để ý mấy đồng tiền đấy.”

Tốc độ của tiếng nói bên kia bay nhanh, cách không gần, nhưng thắng vì giọng lớn, cho nên một chữ nói ra đều lọt vào tai của Đường Y.

“Tiền tôi cho anh Tố mượn ở nước ngoài”, đầu óc cô choáng váng, những lời này giống như có cái loa nhỏ lăn lộn bên tai cô vậy.

Giang Tố vay tiền người khác?

Anh cần vay tiền?

Anh cần vay tiền còn tìm người khác?

“Cái gì? Vương Trí, cậu muốn ăn nướng BBQ, ăn ít chút đi, cậu xem cậu đã béo giống heo rồi, ăn cái gì mà ăn?”

Không chờ cô tiếp tục nghĩ, Tạ Phong bên kia vội vàng đổi chỗ im lặng, đại khái là không xác định được cô có nghe thấy rõ nội dung của lời nói bất ngờ phía sau hay không, che che giấu giấu nói: “Chỗ vừa rồi nhiều người, còn rất trùng hợp, chị có thể nghe thấy không?”

“Là rất ồn ào, hiện tại khá hơn nhiều rồi.”

Đường Y cũng không vạch trần, nói tiếp theo anh ấy.


Sau đó không nói được hai câu, đã tìm lý do, cúp điện thoại.

Đường Y nhẹ nhàng thở dài một hơi, tận lực để chính mình bình tĩnh trở lại.

Không im lặng qua ba giây, đứng dậy đi vào phòng của Giang Tố, vali hành lý amh mang từ Anh về đang mở quang minh chính đại ở trên mặt đất.

Nhìn hai cái, Đường Y biết thứ gì để ở đâu, anh vẫn giống như trước kia, đồ vật càng quan trọng càng thích tùy tay đặt ở tầng đầu tiên.

Không cần tốn nhiều sức, cô đã sờ đến ví tiền của Giang Tố, trong ví là mấy tờ tiền giấy không lớn, còn có… Đường Y lấy ra một thẻ giảm giá của siêu thị.

Làn mi xinh đẹp nhăn lại trong nháy mắt, không còn chút nghi ngờ nào với lời nói của đầu dây điện thoại bên kia.

Trong ví tiền của Giang tiểu thiếu gia từ trước đến nay sợ phiền toái, tiêu tiền đều là không rên một tiếng trực tiếp trả hết làm sao sẽ có thẻ giảm giá?

Lúc Giang Tố đi học, bên cạnh trường học có một quán cà phê mới xây theo cơ chế hội viên, anh thích uống Americano, số lần tiêu phí cũng nhiều, nhưng mỗi khi nhân viên cửa hàng tích điểm cho anh đổi quà tặng, anh cũng ngại nhiều việc nên không muốn.

Sau đó vẫn nhìn thấy ven đường thường xuyên có mèo hoang không ai nuôi nấng, sau khi mua xong cà phê lấy hộp điểm tâm mà nhân viên cửa hàng tặng đặt trên đường.

Đường Y chưa từng nhìn thấy Giang Tố nợ tiền.

Dị quốc tha hương, ngày tháng không có tiền rất khổ sở…

Cô đè đè chân mày, lòng nghi ngờ tăng lên từng chút theo thời gian, khó hiểu và đau lòng trộn vào nhau, giống như lưới đánh đến, làm người không thể động đậy.

Suốt hai tiếng, cô không đi đâu, cũng không làm gì, chỉ ngồi trên sàn nhà trong phòng tra chi phí tiêu dùng trên thẻ ngân hàng của Giang Tố.


Tiền chi ra còn ít hơn so với suy nghĩ của Đường Y, ngoại trừ những tiêu phí nhỏ, phỏng chừng đều là ăn uống, sau đó lại không có gì khác.

Trên vấn đề chi tiêu ra vào, theo lý thuyết mỗi tháng ba Giang đều sẽ gửi tiền sinh hoạt cho con trai, nhưng trong thẻ lại không có số tiền này.

Ba Giang khắc nghiệt với con trai, Đường Y có biết, nhưng không đến mức này…

Cô chau mày, nhớ đến lúc Giang Tố ra nước ngoài ba năm trước, hai ba con nháo đến không thoải mái, nhưng khi đó cô ở tổ phim, không biết được cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó Giang Tố ra nước ngoài, ba Giang quá bận chuyện làm ăn, ngày lễ ngày Tết cô chỉ rảnh đến nhà họ Giang ăn một bữa cơm, sự không thoải mái này đến tột cùng là gì cô cũng không có cơ hội hỏi thành lời.

Nghĩ nghĩ, Đường Y dứt khoát cầm túi ra ngoài, trên đường gọi điện thoại cho ông Giang, nói buổi chiều đến ăn cơm cùng ông bà Giang.

Nhà họ Giang.

Mấy đời nhà họ Giang đều làm buôn bán, tài phú tích lũy tự nhiên khả quan, chẳng qua xưa nay nhà họ Giang rất khiêm tốn, ở Du Thành cũng không thấy được.

Lúc Đường Y ba bốn tuổi, ba mẹ không hợp nhau lên chia tay, sau khi thương nghị, nhất trí quyết định đưa cô vào trong tay bà Giang rất thích cháu gái chăm sóc.

Có thể nói, cô lớn lên ở nhà họ Giang, xem như non nửa người nhà họ Giang.

Năm cô đến, vừa lúc Giang Tố được sinh ra.

Từ đây, đình viện to như vậy ngoại trừ hoa hoa cỏ cỏ, còn nhiều thêm tiếng trẻ con, Giang Tố thường đi theo phía sau cô, cứ mở miệng gọi “Thư Thư”.

Cũng có thể nói, cô nhìn Giang Tố lớn lên, xem như xuyên qua từ khi Giang Tố còn là nhi đồng thậm chí là toàn bộ thời đại thiếu niên của anh.

Xuyên qua hành lang thật dài, Đường Y đi đến trước cửa, tuy cô có chìa khóa, nhưng vẫn ấn chuông cửa.

“Vọng Thư?”

Người mở cửa chính là mẹ Vương, là người làm sống mười mấy năm ở nhà họ Giang, trong sự kinh ngạc mang theo vui sướng vì Đường Y đã đến: “Vọng Thư đến rồi, mau tiến vào!”

Mẹ Vương nói xong còn gọi vào bên trong: “Giang phu nhân, Vọng Thư đến rồi.”


Chỉ chốc lát sau, Đường Y đã nhìn thấy bà Giang đi xuống lầu, đi vài bước đã đến, oán trách: “Hôm nay Thư Thư cuối cùng cũng nỡ đến đây, nghe ông già nói cháu đến đây ăn cơm, có phải không?”

Vọng Thư là nhũ danh của Đường Y, ý chỉ ánh trăng, người bên ngoài biết đến đã ít lại càng ít, nhưng bà Giang một tay nuôi cô lớn, tự nhiên là gọi rất quen thuộc lại thân thiết.

Từ nhỏ bà Giang đã gọi cô là “Thư Thư”, lại nói, Giang Tố gọi cô rất lớn có lẽ cũng là học theo bà Giang.

“Đúng, cháu đến ăn cơm, cũng đến thăm bà nội, không phải là quay phim xong là đến rồi sao.”

Đường Y buông quà tặng trong tay xuống, tiến lên đỡ bà Giang.

“Một hai đứa chúng cháu đều không có lương tâm như vậy, cũng không đúng, Thư Thư còn thường xuyên đến thăm ta, tên nhóc A Tố kia ra nước ngoài, giống như bị ném vào trong biển vậy, không thấy bóng dáng.”



Lại trò chuyện cùng bà Giang mấy câu, Đường Y thấy ba Giang đi ra từ trong phòng, vội chào hỏi: “Chú Giang, lâu rồi không gặp.”

Khi còn trẻ ba Giang từng nhập ngũ, rèn luyện mấy năm trong quân doanh, hàng năm ít khi nói cười, bây giờ thấy cô cũng chỉ hơi hơi gật đầu.

Cô biết ba Giang có rất nhiều công việc không có hứng thú gì ngoài việc chơi cờ, vì thế chủ động đề nghị: “Hay là chú Giang nghỉ ngơi thả lỏng một chút, cháu chơi một ván cờ với ngài được không?”

Ba Giang lại gật gật đầu.

Hai người ở phòng khách chơi cờ.

Đường Y đang suy nghĩ nên nhắc đến chuyện sinh hoạt phí như thế nào, ba Giang đã hạ cờ xuống, vừa lơ đãng mở miệng nói: “Tên nhóc Giang Tố kia có phải đã về rồi hay không?”

“Đúng vậy.”

Tuy không biết vì sao ba Giang biết được, nhưng cô vẫn trả lời đúng sự thật.

Sau đó thấy ba Giang lắc lắc đầu, hừ một câu: “Mấy năm nay nó thật đúng là không tiến bộ một chút nào.’

Không có chí tiến thủ, một lòng tư tình nhi nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận