Đã trôi qua hai ngày anh và cô nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa, quầng thâm đen trên mắt Lữ Nguyệt vô cùng rõ, Diệp Chu Mãn rời mắt không nhìn đến.
"Sen Trắng em uống nước cam không?"
"Không uống."
Chuyện vứt hộp thuốc đó đến nay hai ngày Diệp Chu Mãn không ngủ đến người đàn ông cũng vì thế thức trắng với cô hai ngay hai đêm, hiện giờ cô vẫn còn giận nên hai ngày không đếm xỉa gì đến người kia, nói cái gì ra cô cũng dứt khoát từ chối.
Lữ Nguyệt đặt ly nước cam vừa mới vắt lên bàn, nhỏ giọng với cô: "Em uống một ít thôi cho tốt cơ thể."
Cô nhắm mắt lại không quan tâm.
Phát sốt vừa rồi vẫn chưa khỏi hẳn, cộng thêm hai ngày nay anh không chớp mắt, khiến cho đầu đau vô cùng đôi lúc cũng thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng anh lắc đầu để tỉnh táo.
"Nếu em không uống vậy đi ngủ được không?"
"Không có thuốc không ngủ được, một khi ngủ xong có khi chú mở mắt ra con cũng đã tắt thở.", Diệp Chu Mãn vẫn nhắm mắt lạnh lùng nói ra.
Thật sự Lữ Nguyệt đã bị hành hạ, cuối cùng anh không thể để cô đêm nào cũng mở mắt nhìn trần nhà, có khi lại hút thuốc uống rượu.
Cầm lấy hộp thuốc trong tay, anh siết chặt một lát người uể oải thở dài ra, xoay người đi đến đưa tay ra.
"Thuốc của em."
Nhất thời Diệp Chu Mãn mở mắt nhìn chằm vào hộp thuốc sau đó chuyển mắt nhìn lên người đàn ông, cằm râu đã mọc lên, gương mặt lộ ra sự mệt mỏi rất rõ ràng, cô rời mắt vươn tay nhận lấy.
"Con đã khuyên chú đi ngủ đừng để ý đến con, chú tốn công thức hai đêm làm như thế không thấy mệt mỏi?"
Lữ Nguyệt ừm một tiếng: "Ừ từ đầu tôi đã thua em rồi, nhưng dù cho có mệt mỏi đến ngất đi tôi vì em vẫn không hối tiếc."
Cô uống một viên thuốc vào xong, liền nhắm mắt, hiện giờ là buổi trưa nên cô ngủ một lát cũng không sao.
Vài giây sau bên cạnh đã có người, thói quen người nọ vẫn ôm lấy cô, nhưng Diệp Chu Mãn không mở mắt cũng chẳng nói gì, tùy ý cho người đó làm càng.
Lữ Nguyệt nhìn chằm chằm sườn mặt cô gái một lát thì con mắt cũng dần sụp xuống.
Một lát sau Diệp Chu Mãn mở mắt ra, đầu xoay qua nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ của người đàn ông, lòng có chút nhói lên, cô vươn ngón tay sờ chiếc cằm mọc râu ấy, sau đó rướn người hôn nhẹ lên trán người nọ xong nhanh chóng nằm lại vị trí cũ.
Hai người bọn họ ôm nhau ngủ đến bầu trời tối đen mới thức giấc, được bổ sung lượng ngủ Lữ Nguyệt cũng lấy lại chút thần sắc, anh ngồi dậy đi lấy thao nước ấm để rửa chân cho cô.
"Đừng động trúng vết thương không tốt."
Nghe xong Diệp Chu Mãn ngồi yên trên giường, hai chân đặt vào trong nước, rất nhanh người kia rửa sơ rồi lau khô, bôi thuốc lấy băng gạt quấn lại.
Thấy bóng ngồi đứng lên, Diệp Chu Mãn hắng giọng: "Chú nên đi cạo râu đi."
Bước chân anh khựng chốc lát rồi gật đầu.
Đúng vậy khi vào phòng tắm nhìn bản thân trong gương còn tưởng mình đã già thêm mấy chục tuổi, Lữ Nguyệt run người nhanh chóng chải chuốt bản thân lại, nhìn thật kỹ thấy đã trở lại như mọi ngày anh mới yên tâm ra khỏi phòng.
Nhìn diện mạo và thần sắc thay đổi trong tích tắc, Diệp Chu Mãn âm thầm gật đầu, cái nhìn đánh giá không thôi, quả nhiên 20 phút người đàn ông đã phục hồi lại tinh thần.
"Không nhằm chú 37 rồi nhỉ?"
Lữ Nguyệt sửng sốt nhìn cô gái nhỏ ngồi trên giường, cổ họng ú ớ một lát mới lên tiếng giải thích: "Tôi mới qua sinh nhật 36 không bao lâu, hiện tại tôi chỉ 36 tuổi không phải 37."
Cô gật đầu, liếc mắt qua khác: "Không biết nên chỉ hỏi một chút chú có cần bày vẻ mặt khó coi vậy không?"
Mày lập tức giãn ra, giọng nói Lữ Nguyệt có chút yếu đi: "Tôi sợ em chê tôi già không xứng với em."
Nhất thời Diệp Chu Mãn nghiêng đầu qua, cười khẽ một tiếng: "Lữ Nguyệt chú có biết ba năm trước con đã từng nói thích chú, con có chê chú già đâu? Chẳng phải vẫn thích đó thôi.
Còn về phần không xứng con thấy mình mới là người không xứng với chú, tất cả mọi mặt đều không xứng với chú.", Nói đến đây khoé môi cô cũng thu lại.
"Chỗ nào không xứng? Ngược lại tôi thấy người già như tôi không xứng với em.", Lữ Nguyệt nói rồi đi đến mép giường ngồi bên cạnh Diệp Chu Mãn.
Cô cũng không đáp, nghe giọng nói vừa rồi rất khản đặc, cô nhìn qua lên tiếng: "Giọng khàn rồi chú có uống thuốc đúng giờ không đấy?"
Thấy cô quan tâm anh có chút vui trong lòng, nhưng khóe môi lại nhếch nhẹ: "Sao đúng giờ, khắc nào tôi cũng nhìn em không rời mắt, tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện khác."
Diệp Chu Mãn há hốc mồm, cô nắm chặt ga giường, hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa trên kia, lòng không ngừng mắng chửi bản thân một ngàn lần, một mình đã chịu khổ còn kéo theo người khác theo cùng.
"Chú muốn ăn gì không? Con nấu cho chú ăn? Cổ họng đau thì con nấu cháo thịt bằm cà rốt cho chú?"
Lữ Nguyệt không rời mắt khỏi gương mặt nhỏ đối diện, ánh mắt loé sáng, rồi đảo xuống hai bàn chân cô: "Chân em như thế làm sao mà nấu."
"Được, vết thương cũng không đau, đứng một lát thì được."
Nghe xong Lữ Nguyệt đứng dậy, rũ mắt nhìn xuống: "Vậy tôi ôm em ra ngoài?"
Cô cũng không từ chối nhẹ gật đầu, thoáng chốc cơ thể đã được nhấc lên, được bế đi vào trong bếp, cô mới vỗ nhẹ vai người ẵm mình.
"Thả con xuống được rồi."
Lữ Nguyệt rất nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó đứng thẳng người, giọng khàn khàn vì bệnh mà hỏi: "Muốn lấy gì tôi lấy giúp em?"
"Chú lấy thịt và cà rốt trong tủ ra xử lý đi, rồi đi vo gạo.
Việc còn lại con sẽ làm.", Do chân đi lại có chút bất tiện nên cô mới lên tiếng sai bảo, nếu chân không bị thương thì chuyện này cô làm một mình cũng được không phải nhờ người khác.
Nấu xong mỗi người ăn hai chén, Lữ Nguyệt rửa chén rồi mới quay người nhìn cô gái đang ngồi ở ghế ánh mắt đang dừng trên người anh.
"Làm sao?"
Diệp Chu Mãn chỉ ngón tay: "Rót nước uống thuốc."
Mày Lữ Nguyệt lập tức nhíu lại: "Em đã uống lúc trưa rồi giờ lại còn muốn uống nữa sao?"
Cô thở dài, lắc đầu: "Không phải con, mà là chú.
Chú muốn cổ họng qua ngày hôm sau cất tiếng không được hay sao?"
Ý thức ra anh sửng sốt vài giây nhưng cũng nhanh chóng đi rót ly nước, sau đó đứng trước mặt cô, nhìn lòng bàn tay nhỏ đựng vài viên thuốc bên trong, Lữ Nguyệt giương mắt: "Em chuẩn bị sẵn rồi sao?"
"Ừm, thuốc chú con là người giữ, nên mỗi liều được phân chia con nắm rất rõ."
Bỗng chốc Lữ Nguyệt cong môi, uống thuốc xong liền bế cô ra ngoài phòng khách.
"Xem tv không?"
Diệp Chu Mãn nhớ lại mấy ngày trước cô quậy đập cả tv, hiện giờ chiếc tv mới cũng được thay, cô có chút do dự một lát gật đầu: "Mở phim hoạt hình đi."
Nghe xong Lữ Nguyệt hơi nhướng mày một chút, nhưng cũng lấy điều khiển mở tv đi: "Muốn xem hoạt hình nào?"
Cô vươn tay chỉ đại vào màn hình: "Cái thứ hai."
Lữ Nguyệt ấn vào, sau đó đi vào bếp mở tủ lạnh lấy nho đem ra.
"Nho."
Cô nâng mắt nhìn, vài giây sau mới nhận lấy: "Cảm ơn."
Thấy trạng thái cô đã trở lại như thường làm Lữ Nguyệt cũng nhẹ người một chút, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô gái ngồi kế bên mình, đôi mắt to nhìn vào màn hình, bàn tay nhỏ không ngừng lấy một quả nho xanh bỏ vào miệng, nhìn bên má có chút phình lên anh bất giác cong môi.
"Nho ngọt không?"
Diệp Chu Mãn quay đầu qua: "Chú ăn thử đi sẽ biết."
"Vậy đút tôi một quả."
Cô đặt dĩa nhỏ lên bàn rồi đẩy nó qua: "Muốn ăn bao nhiêu thì lấy đi."
Lữ Nguyệt không động, mắt vẫn nhìn cô: "Em đút tôi một quả cũng khó khăn như vậy?"
Mắt cô trừng sang, tay với lấy chùm nho trên bàn thẳng một lượt đưa vào.
"Em...", Bị dồn vào Lữ Nguyệt liền ngậm miệng sững sờ trong giây lát.
Diệp Chu Mãn hơi hơi cong môi: "Sao? Ngọt hay chua?"
Anh nhìn cô gật gật đầu: "Chua ngọt đều có."
Cô liếc mắt qua khác rồi đứng dậy: "Con đi tắm."
"Tôi bế em."
"Không cần."
Dù đã từ chối nhưng Lữ Nguyệt cũng bế cô đi vào bên trong, sau đó anh nói: "Cần tôi cởi quần áo giúp em không?"
Diệp Chu Mãn khựng người, cô mắt trợn lên nhìn gương mặt dày như bê tông của người đối diện: "Không cần!"
"Nhưng chân em như vậy làm sao tắm được? Không mấy lau người thôi? Tôi giúp em lau người?"
"Lữ Nguyệt!"
Nghe tiếng hét anh sửng sốt: "Ừ, có gì sao?"
Cô gằn từng chữ một: "Chú, ngay, lập, tức, cút, ra, ngoài."
Bị đẩy ra, cửa sau lưng đóng cái "rầm" Lữ Nguyệt ngơ ngác ra một chút, sau đó xoay người nhìn cánh cửa gãi gãi đầu.
Vừa rồi vợ anh kêu anh cút? Anh như vậy cũng nghe lời mà cút thật?
Diệp Chu Mãn bên trong không ngừng lẩm bẩm mắng mỏ.
Bệnh thần kinh.
- -----
Nước Anh.
Sau khi nghe lét được chuyện kinh thiên động địa, Diệp Phàm Nhân nắm chặt tay, bước chân quay về phòng để tránh bị phát hiện.
Hắn không ngờ người ba trước giờ hắn tin tưởng tôn thờ ấy thế lại là người tâm cơ, lòng dạ sâu bọ, nhớ lại em gái họ của hắn, Diệp Phàm Nhân vội cầm điện thoại đặt vé máy bay.
Rất nhanh lùa hết đống quần áo vào vali, trực tiếp kéo đi trong đêm.
Thấp thoáng nghe tiếng chuông điện thoại Lữ Nguyệt chợt mở mắt, anh nhìn người trong lòng còn đang ngủ, mới vội tay lấy điện thoại cô.
"Alo."
"Anh,anh là ai?"
Nghe tiếng đàn ông truyền ra từ điện thoại Lữ Nguyệt nhíu mày: "Tôi phải là người hỏi đầu tiên."
Diệp Phàm Nhân còn tưởng mình gọi nhầm, sau đó tắt máy, rồi nhìn lại cái tên danh bạ liền nhanh tay gọi lại lần nữa.
"Anh là kẻ nào dám nghe điện thoại của Mãn Mãn nhà tôi?"
Trán Lữ Nguyệt hiện rõ ba vạch đen, anh còn chưa trả lời lại thì cô gái trong lòng cựa quậy sau đó cướp điện thoại khỏi tay anh.
"Anh Phàm Nhân?"
Diệp Chu Mãn giật mình liền hấp tấp xốc chăn ra: "Anh ở đó đi em lái xe đến đón."
Lữ Nguyệt vội ôm lấy cánh tay cô: "Không cho em đi."
"Chú buông ra."
Anh không buông còn giữ chặt hơn: "Người trong điện thoại có quan hệ gì với em?"
Diệp Chu Mãn híp mắt một vài giây sau đáp lại: "Là bạn trai cũ."
Nghe xong Lữ Nguyệt kinh ngạc vô cùng, đến muốn nói ra một câu cũng không thốt lời ra được, tay bất giác càng siết chặt tay cô lại: "Nếu vậy tôi càng không cho em đến gặp tên đó."
Nhìn mặt ai đó nhăn lại vô cùng khó coi, cô cười thầm trong lòng, tay vẫn cố vùng vẫy: "Chú buông ra mau, chân con vẫn còn đau chú cứ bắt con đứng mãi như vậy?"
Dứt lời Lữ Nguyệt mím môi buông tay, người đàn ông thành kẻ đáng thương nói: "Tôi cũng muốn đi."
Diệp Chu Mãn gật đầu cũng không nói gì, lên xe thấy người nó ngồi ghế lái lâu lâu đưa mắt nhìn qua cô.
"Chú muốn hỏi cái gì?"
"Em vừa qua Anh có na năm mà đã có bạn trai?"
"Tại sao lại không? Con cũng đâu xấu, với lại nước Anh cũng không thiếu trai trẻ."
Lữ Nguyệt hít một hơi sâu, không ngừng chửi thề trong lòng: "Tôi đợi...", Em na năm ấy mà em qua đó lêu lỏng với thằng khác, em đây xem tôi là chó ngồi gặm xương chờ chủ về cho ăn thịt hay sao? Nhưng Lữ Nguyệt không nói câu sau, thật chất ba năm trước anh từ chối cô, nên cô quen ai yêu ai là chuyện bình thường, nhưng lòng anh vẫn chua xót vô cùng.
"Tại sao chia tay?"
Diệp Chu Mãn cười khẽ một cái: "Một cô gái trap girl như con thì quen ai được lâu."
"Ý em? Đừng bảo em định đá mông tôi?", Lữ Nguyệt cũng có chút kinh sợ.
"Ừ, nhưng chưa phải lúc."
Lữ Nguyệt đột ngột thắng xe lại, cởi dây an toàn đổ người qua tay chống lên ghế nhìn chằm chằm vào cô gái, đáy lòng kiềm chế cảm xúc vô cùng: "Rốt cuộc em ở bên Anh đã có bao nhiêu người bạn trai cũ?"
Thấy người này nghiêm túc như vậy, cô cười mỉm, hai bàn tay vươn ra ước lượng: "Tầm đâu cũng gần 20 người."
Suýt chút Lữ Nguyệt muốn cắn lưỡi: "Tôi nên tin lời em nói là thật không?"
"Tin hay không là quyền của chú.
Nhanh lái xe đi người ta còn đang đợi con."
Hiện giờ anh rất tức giận nhưng không nỡ lớn tiếng, cuối cùng đem tâm trạng bực tức của mình nhịn xuống, tối nay sẽ hỏi rõ tính sổ với cô sau.
Diệp Phàm Nhân đứng đợi đã hơn nửa tiếng, hắn thở dài nước ngước mắt đã thấy bóng dáng em gái thân quen đến đi đến đây, hắn kích động chạy đến muốn ôm thì đã bị người đàn ông lạ mặt nào đó đẩy ra.
"Anh là ai?"
Lữ Nguyệt nhìn người trước mặt mình một lượt, quả thật là trẻ hơn anh, một thằng công tử bộ ẻo lả như vậy mà cô lại có thể quen được.
"Tôi là chồng cô ấy."
Diệp Phàm Nhân trợn tròn mắt, tay che miệng, rồi nhìn qua cô gái đứng bên cạnh: "Mãn Mãn em từ khi nào trở thành vợ của người này?"
Nghe xưng hô thân mật Lữ Nguyệt hậm hực trong lòng không thôi.
Diệp Chu Mãn gật đầu.
Thật khủng khiếp, hắn đưa mắt nhìn người đàn ông này một vòng, có vẻ chững chạc hơn cả em họ hắn và cả hắn nữa, nhưng người mặt tuấn tú này có chút quen mắt, cảm thấy đã từng nhìn thấy đâu đó.
Diệp Phàm Nhân đưa tay ra: "Xin chào tôi là anh họ của Mãn Mãn, Diệp Phàm Nhân."
Lúc đầu Lữ Nguyệt định không bắt tay, nhưng khi nghe xong câu nói đó, anh sửng sốt nhìn qua cô gái nhỏ bên cạnh mình, mắt anh dần híp lại.
Giỏi lắm dám lừa gạt anh.
Thái độ Lữ Nguyệt quay ba trăm sáu mươi độ, đôi môi mỏng lập tức nhếch nhẹ, đưa tay ra bắt lấy tay người kia: "Tôi Lữ Nguyệt chồng của Mãn Mãn."
Nhìn hai người đàn ông này một cái Diệp Chu Mãn không nhịn được mà bật cười: "Đừng đứng đây nữa vào xe thôi."
Diệp Phàm Nhân ngồi ghế sau, rướn người về phía nói: "Mãn Mãn em thấy là vô lương tâm về đây liền gả cho người khác chẳng báo với anh một tiếng."
Nghe người nọ chất vấn cô xoay đầu lại: "Chẳng phải bây giờ đã biết rồi sao?"
Hắn hừ hừ vài tiếng: "Trước đây anh từng nghĩ không biết người nào xui xẻo lấy trúng một người đoá hoa xinh đẹp lại sống nhạt nhẽo như em.", Nói xong Diệp Phàm Nhân giơ một ngón tay lên: "Em rể thật chúc mừng em."
Thấy em rể không nói gì, hắn lắc đầu thở dài.
"Sao anh lại qua đây?"
"Tất nhiên là nhớ em nên mới qua."
Diệp Chu Mãn cười nhạt một cái: "Em tin mới lạ."
Hiện tại hắn chưa muốn nói chuyện này ra, cho nên đã kiếm cớ: "Cãi nhau với bác hai em xong liền bỏ nhà đi bụi, không còn chỗ nào chứa chấp nên mới qua đây tìm em."
Diệp Chu Mãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Được rồi đưa anh đến khách sạn trước."
"A, gì mà khách sạn? Em gái anh chỉ đủ tiền mua vé máy bay qua đây thôi, trong túi không còn một đồng nào hết."
Diệp Chu Mãn cả kinh: "Bác hai không cho tiền anh sinh hoạt?"
"Có nhưng anh trả lại rồi không lấy ông ấy đồng nào."
Nghe xong cô thấy đau đầu, xoa xoa trán một lúc mới thấp giọng: "Lữ Nguyệt không cần ghé khách sạn."
Hiểu ý cô anh chỉ gật đầu..