Diệp Chu Mãn thức giấc, bật người ngồi dậy, tóc tai bù xù gương mặt thì ngơ ngác, không lầm tối hôm qua cô không uống thuốc cứ thế mà đi ngủ, nhưng cô lại không mơ thấy gì cả.
Ngồi trên giường cảm thấy khiếp sợ không thôi, người nằm bên cạnh chắc đã đến công ty, cô vội rời giường, chạy vọt vào trong phòng bếp, quả nhiên đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị sẵn.
Cô lại vội vã trở lại phòng cầm điện thoại lên, nói chuyện được 30 phút cô mới tắt máy, cả người rơi vào trầm tư.
Diệp Chu Mãn lắc đầu bỏ qua chuyện này, sau đó soạn tin nhắn.
[Lữ Nguyệt hôm nay con đi làm sẽ về trễ, nên chú ăn bên ngoài đi.]
Diệp Chu Mãn mở tủ lựa quần áo sẵn, tay chần chừ với cái áo trắng bên kia, bên đây thì cầm cái quần jean đen, cô nhìn vài giây liền bỏ chúng vào trong.
Cho đến 7 giờ tối thì Diệp Chu Mãn đã đến quán bar như lời hẹn, cô cũng không do dự đi vào bên trong, sau đó nhìn xung quanh nơi này cô đi đến quầy bar.
Nghe họ chỉ bảo là trên kia thế là cô cũng rời đi.
Cháu gái anh Nguyệt!
Bước chân Diệp Chu Mãn lập tức dừng lại, người phụ nữ vừa gọi cô cũng đang đi đến gần, càng gần thì cô mới biết người này là ai.
Thời gian đã lâu hiện tại cô lại gặp lại người phụ nữ này tại quán bar, trùng ngày cô tỏ tình với Lữ Nguyệt bị từ chối.
Quả nhiên là nhận không sai người., Viễn Xuân Kỳ nhìn một vòng cách ăn mặc giản dị lại sang trọng không kém, đúng là lụa đẹp vì người, cô cười: Em cũng đến chơi à?
Đối với một người không quen biết lại tỏ ra là quen nhau, Diệp Chu Mãn cũng không muốn làm xấu mặt người phụ nữ này, mím môi gật đầu một cái.
Vậy thì chúng ta đi thôi, chắc chú Nguyệt cũng đến rồi đấy.
Diệp Chu Mãn bị kéo đi không kịp lên tiếng từ chối, lại nghe một câu nói làm cho cô có chút tò mò, hôm nay chú ấy cũng đến đây sao? Cô đành im lặng để người này kéo tay đi.
Bên trong, Đặng Văn ngồi mà run cầm cập trong khi đó không hề lạnh, sự thật là run vì sợ: Lão tứ, nhưng tôi lỡ gọi người đến rồi, dù gì cậu cũng nể mặt Viễn Bạch một chút chứ, với lại em gái cậu ấy cũng đâu làm chuyện gì quá phận với cậu đâu.
Lữ Nguyệt nghe xong cười giễu cợt: Cậu chính là con chó trung thành của cô ta, thay vì nhiều năm ghép cặp cho tôi, thì sao cậu không tự ghép mình với cô ta đi.
Bỗng Tưởng Tần Hải hỏi: Lần trước cậu nói con bé gì? Cậu nhận con nuôi à?
Mấp máy môi một lát Lữ Nguyệt nói: Ruột thịt.
???
Cái gì?! Đừng nói lần trước cậu nói mình không còn độc thân nữa, không phải làm người ta có thai rồi bỏ trốn đến bây giờ mới chịu nhận lại?
Lữ Nguyệt nhìn chằm chằm Đặng Văn mặt không biểu cảm, đến lời nói cũng lạnh đi: Câm miệng đi.
Viễn Bạch ném cái bật lửa qua người Đặng Văn, thốt ra một câu: Tôi thấy lão tứ nói đúng đó, ngậm cái miệng chó cậu lại đi.
Nghe xong Đặng Văn trề môi, lải nhải trong miệng, không nói thì không nói.
Xin chào! Xem em dắt ai đây.
Trước cửa có hai cô gái đứng, một người cao và một người cao kiêm tốn, đến cách ăn mặc cũng khác xa hoàn toàn với nhau, một người sắc sảo diện váy nóng bỏng, người còn lại ăn mặc lịch sử nhẹ nhàng, gương mặt trắng bóc như quả trứng gà, thuần khiết đến nỗi không cho người khác vấy bẩn lên.
Ba người đàn ông đã nhận ra cô gái này là ai liền hô: Em gái nhỏ lâu lắm không gặp.
Diệp Chu Mãn xuất hiện ở đây Lữ Nguyệt cũng sửng sốt, chẳng phải nói làm sao? Biết cô về trễ nên anh mới ghé vào quán bar không ngờ giờ chạm mặt ở đây.
Diệp Chu Mãn lịch sự gật đầu chào hỏi ba người, ánh mắt không thèm liếc người đàn ông kia, sau đó nói: Mọi người chơi vui vẻ em có việc đi trước.
Nào ngờ chưa kịp xoay bước chân đã bị tiếng nói trầm của đàn ông gọi lại.
Định đi đâu?, Lữ Nguyệt cong ngón tay ngoắc lại: Lại đây tôi bảo.
Diệp Chu Mãn mím môi từ từ đi qua đứng trước mặt người nọ: Chú gọi con có việc gì?
Phải đợi có việc tôi mới gọi em được sao?
Cô không nói xoay mặt đi.
Thấy cô không quan tâm đến mình, trong người anh có chút hầm hực, anh mím môi gọi cô.
Ngồi xuống.
Cô chần chừ không muốn ngồi, lời nói còn chưa thốt ra tay đã bị túm lấy rồi kéo xuống.
Diệp Chu Mãn nhíu mày nhìn qua, đôi môi mấp mấy nhưng lại không nói gì.
Sao em nói là đi làm? Bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Có công việc.
Anh nghiêng đầu qua: Công việc gì quan trọng đến nỗi em phải nói dối tôi? Nên khai thật tôi còn bao dung cho em.
Diệp Chu Mãn hơi đưa người đến, khoảng cách hai người ngồi rất gần giờ lại gần hơn nữa, giọng nói của cô hết sức là nhẹ nhàng: Con đi mua rượu.
Nghe xong Lữ Nguyền đơ người ra vài giây, mắt giương lên nhìn cặp mắt to tròn của cô gái, lông mi dài chớp chớp nhìn anh, thật sự nghe rồi không biết có nên mắng cô không, nhưng không nỡ làm thế, cuối cùng chỉ bất lực nhếch nhẹ khóe môi.
Bốn con người kia nhìn chằm chằm hai con người đằng kia, cũng biết quan hệ chú cháu rất thân thiết, thấy hai người xù xì với nhau nên bọn họ cũng không muốn làm phiền.
Lữ Nguyệt nhìn nhìn một lát thấy cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình lại được cô mặc đóng thùng lại, đai lưng sát lộ ra cái eo nhỏ của cô: Cái áo này?
Cô gật đầu, rồi thành thật khai báo: Cái áo này là của chú đó.
Nếu muốn đòi tiền thì cứ ra giá."
Nghe vậy Lữ Nguyệt chấn động vô cùng, trái tim lệch đi vài nhịp, từ ngày hai người đi đăng ký kết hôn đến nay chưa làm gì cả, tổng cộng anh hôn cô gái này chỉ được ba cái, trán và má, đến đôi môi còn chưa nếm qua ấy mà dám lấy áo anh mặc, không sợ anh nổi lên cơn cầm thú.
"Tôi hẹp hòi với vợ mình như vậy? Áo và quần tôi mặc trên người đều được đặt may riêng giá cả một cái áo bằng với 5 tháng lương của em, như vậy em cũng muốn trả sao?"
Năm tháng lương á?
Cô trợn mắt có chút khiếp sợ, vội nhìn xuống cái áo trắng này đánh giá nó, vải này quả thật rất tốt, không nhịn được mà cắn cắn môi mình, tiêu hóa xong cô nhắm mắt cố nặn ra chữ: "Được, 5 tháng lương thì 5 tháng lương, con sẽ trả cho chú không thiếu một đồng."
Lữ Nguyệt vừa tức lại không nhịn được cười, duỗi tay điểm lên chóp mũi xinh xắn của cô, cưng chiều nói: "Tôi làm sao đành lòng ôm hết 5 tháng lương cực khổ của em được, nha đầu này sao em cứ nghĩ xấu cho tôi vậy."
Cô hơi né người ra, im lặng rời mắt sang khác.
Diệp Chu Mãn bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ kia, cô nhìn qua người đàn ông ngồi cạnh mình hơi nhướng mày nói: Người tình nóng bỏng đang nhìn chú kìa.
Rất nhất anh đã phản bác: Cái gì mà người tình? Tôi với cô ta không có quan hệ gì, bạn bè cũng không, chỉ là người qua đường bình thường.
Thấy cô nhún vai ý tứ không để tâm, Lữ Nguyệt nghiêng người đến gần cô, môi hơi dán lên vành tai nhỏ: Chúng ta công khai được không?
Cô giật mình hơi xích người ra, rồi lắc đầu: Không muốn.
Anh có chút thất vọng, có vợ mà vợ lại không chịu công khai, anh còn biết phải làm gì, cô gái này lúc nào cũng lạnh lùng hắt hủi anh.
Ly rượu này của chú à?
Ừ.
Diệp Chu Mãn thấy ly còn nguyên hình như chưa chạm, cô liền rướn người về phía trước với tay cầm ly rượu lên, im lặng ngồi yên mà nếm rượu.
Nào ngờ cái ly rượu trong tay lại bị giật lấy.
Không cho uống.
Viễn Bạch thấy màn này cũng bật cười: Em gái cũng đã lớn cậu quản người ta cái gì chứ?
Câu nói vô cùng có lý, đã lớn rồi cần gì phải quản chi vài ba ngụm rượu.
Lữ Nguyệt nhìn qua, nghiêm túc hỏi: Thật sự muốn uông?"
Ừm.
Vậy về nhà tôi uống với em.
Diệp Chu Mãn: ...
Cô không trả lời, cũng chẳng nhìn đến anh và cả ly rượu, người dựa vào ghế salon, cầm điện thoại chơi.
Nhìn cô thế này Lữ Nguyệt nhướng mày, người nhích qua, đưa mắt nhìn vào điện thoại cô, liền biết là nhắn tin với thằng nhóc kia.
Anh họ: [Em gái anh tìm được việc làm rồi.]
Cô suy xét một lúc, gõ chữ: [Ở đâu? Có tìm hiểu kỹ chưa?]
[Trời đất em đừng lo, mọi thứ phải cảm ơn em rể hết, em rể nói trong công ty còn dư một chỗ trống nên anh liền nhận lấy cơ hội tốt đó.]
Diệp Chu Mãn tắt màn hình điện thoại, cô thấy chuyện này như vậy cũng tốt.
"Muốn uống không?"
Cô híp mắt nhìn người này, do dự vài giây mới gật đầu.
Lữ Nguyệt cầm ly rượu uống hớp lớn, anh chỉ chừa một ít, sau đó đưa đến trước mặt cô như đang muốn tự tay mình bồi rượu tận miệng cô.
Diệp Chu Mãn không ngờ người này lại làm hành động dơ bẩn: "Lữ Nguyệt!"
Vì nơi này là phòng VIP trong bar nên rất yên tĩnh không hề có âm thanh nào quấy nhiễu, nghe tiếng hét của cô gái đám người nâng mắt nhìn.
Lữ Nguyệt cũng kinh ngạc, thấy cô giận giữ đỏ cả mặt anh hơi nhếch môi, lắc lư ly rượu trong tay: "Đừng giận dữ, tôi vẫn cho em uống mà?"
Cô thấy mọi người nhìn qua, liền liếc mắt vô cùng ghét bỏ người kia, cô nghiến răng: "Chú tự mình uống đi."
Ánh mắt anh chứa ý cười, tay chọc nhẹ vào vai cô, nhẹ giọng hỏi lần nữa: "Thật sự không uống sao?"
"Không uống."
"Rõ ràng tôi cho em uống nhưng em không muốn, như vậy không được giận tôi đâu đấy."
Diệp Chu Mãn nhíu mày hơi hất vai, cô đem túi xách để qua chặn khoảng cách hai người lại, cô hiện tại cái gì cũng không muốn nói, nhất là nói chuyện với người bên cạnh mình.
Đám người này cảm giác chú cháu này có chỗ nào không ổn cho lắm, nhìn cái tên lão Phật gia cứ nhìn cháu gái mình mà cười rất chi là không tốt, nụ cười này không dành cho cháu gái kiểu như yêu râu xanh đang nhìn con mồi của mình.
Bọn họ thấy suy nghĩ điên rồ lắc đầu tỉnh táo bỏ qua chuyện này.
Ngày mai sinh nhật của ba lão tứ mọi người có đến không?
Diệp Chu Mãn cũng vừa biết chuyện nay từ hôm qua, ông Lữ tổ chức tiệc nhỏ trong nhà, chỉ mời vài người quen thân thiết lúc trước.
Đi, tất nhiên là phải đến rồi.
Viễn Bạch nhìn qua Lữ Nguyệt lên tiếng hỏi: Cô bạn gái của cậu có đến không?
Đến., Lữ Nguyệt đáp xong nhìn sang cô gái bên cạnh, cong môi: Làm sao không đến được.
Nghe nói Lữ Nguyệt có bạn gái lúc đầu đại khái không ai tin, giờ đây thật sự có đáp án rồi, vị lão Phật gia này cuối cùng cũng chịu hoàn tục!!
Người khiếp sợ nhất là Viễn Xuân Kỳ, từ lúc vào đây ngồi đến giờ cô chưa được bắt chuyện với anh một câu nào, giờ đây hay tin anh có bạn gái, vậy tình cảm 6 năm của cô là gì?
Viễn Bạch vỗ nhẹ vai em gái mình: Buông bỏ được rồi.
Diệp Chu Mãn đã quên mất việc này, vậy chẳng phải quan hệ giữa hai người lộ ra sao? Cô thở dài, thôi sớm hay muộn cũng bại lộ ra, vậy nhanh hơn một chút cũng không sao.
"Còn muốn đi đâu không tôi đưa em đi?"
Cô vừa rồi lười lái xe nên đã đi taxi đến đây, giờ bụng có chút đói, cô cũng không ngần ngại nói: "Vậy đi ăn đi."
Nghe được, Đặng Văn kinh hô: "Định đi ăn à, tôi cũng muốn đi theo.
Vừa rồi tan làm còn chưa kịp ăn gì đã bị tên Bạch công tử thèm rượu này kéo đến đây rồi."
Tưởng Tần Hải gật đầu: "Vậy đi chung đi."
Không thể nào từ chối được, cô trả lời thay cho Lữ Nguyệt: "Vậy thì cùng đi."
Lữ Nguyệt còn định nói, anh chỉ muốn không gian riêng của hai người, cuối cùng bị đám này chen ngang, nhưng vợ anh nói thế anh nào dám cãi.
Bọn họ đi tổng cộng là 6 người, nên lựa chọn nhà hàng nào đắt một chút.
"Gọi món thoả thích đi lão tứ đãi đấy.", Viễn Bạch lật menu vừa nói vừa cười.
Tuy Lữ Nguyệt không trả lời thì bọn họ cũng đã biết người này đồng ý rồi, nên cũng chẳng kiêng nể gì gọi ra những món đắt tiền.
Lữ Nguyệt kéo ghế sát đến Diệp Chu Mãn cầm menu trên tay hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"
Cô lướt mắt nhưng ưng ý nhất là món sủi cảo và hải sản là cua Long Thượng Hải.
"Hai cái này."
Lữ Nguyệt gật đầu: "Còn ăn gì nữa không?"
"Nhiêu đó đủ rồi, tối ăn nhiều quá không tốt lắm."
Quả nhiên một lúc sau trên bàn để đầy thức ăn nước uống, Diệp Chu Mãn còn khiếp sợ, gọi nhiều như vậy bọn họ có ăn hết không?
Nhìn gương mặt nhỏ bên cạnh anh có chút buồn cười: "Ba tên đó là trâu bò hình thành nên em đừng lo.", Lữ Nguyệt xoay bàn, lấy dĩa sủi cảo và dĩa cua: "Em ăn sủi cảo trước đi."
Cô gật đầu.
Viễn Xuân Kỳ từ nãy đến giờ ngồi một đống không ai nói chuyện đến cũng chẳng ai ngó ngàng đến cô.
Hiện giờ tâm trạng cô cực kỳ tệ, không hiểu tại sao cô đã theo đuổi lâu như thế mà anh lại không chấp nhận, giờ đùng cái nói có bạn gái là có bạn gái.
"Chu cha...!Lão tứ cho tôi xin một miếng cua đi, nhìn thịt trắng mịn như vậy chắc rất ngon."
Lại là cái miệng của tên Đặng chó má này, Lữ Nguyệt liếc xéo: "Đâu phải chưa từng ăn qua, muốn ăn thì tự gọi, phần này là của con bé nhà tôi."
Diệp Chu Mãn nghe rồi xuýt chút bị nghẹn, cô vội lấy ly nước uống một ngụm lớn, tay vuốt vuốt ngực cho thức ăn dễ lưu thông xuống.
"Xì! Cậu từ khi nào lại chiều chuộng người khác như vậy.
Ôi quên mất cậu đã hoàn tục rồi.
Chả trách biết quan tâm đến phụ nữ, lại biết dùng từ ngữ sến súa nữa."
Diệp Chu Mãn ngước mắt lên, quả nhiên người phụ nữ này rất thích người đàn ông ngồi bên cạnh cô, ánh mắt không rời, rõ ràng cực kỳ bắt an, như muốn làm rõ ràng chuyện gì đó.
Lữ Nguyệt đem những phần thịt cua bỏ qua dĩa sạch bên cạnh, rồi đặt qua bên cô: "Em ăn đi."
Thấy hành động này lòng cô không khỏi ấm áp, cô cúi đầu cảm ơn một tiếng, nhớ đến mới ngẩng đầu: "Chú không ăn cua sao?"
Anh còn định đáp không, nhưng vội nói cái khác: "Trừ phi em đút tôi sẽ ăn còn không thì tôi không ăn."
Diệp Chu Mãn trừng mắt kinh ngạc, cô liếm môi rồi hạ âm giọng: "Vậy thì đừng ăn."
Lữ Nguyệt cũng đoán ngay trước mặt nhiều người sao cô lại làm được, chưa đến một phút ở dưới bàn có người đá chân anh.
Cô gắp một miếng cua, đưa qua: "Há miệng."
Tưởng Tần Hải bắt thấy cảnh đối diện liền sặc rượu: "Lão tứ...!Cậu vậy mà bắt cháu gái mình đút ăn, mặt mũi già của cậu còn có thể để đâu, mất mặt nam nhân."
Diệp Chu Mãn thu tay lại, đặt đũa xuống, cầm giấy từ tốn lau tay, sau đó đứng lên xin phép đi vệ sinh.
Đợi đến bóng dáng kia ra ngoài, Đặng Văn cũng không nhịn được: "Nhìn đi em gái Nhiễm bị chọc cho ngại rồi.
Còn người chú kia lại ung dung ăn uống chẳng có việc gì."
Bàn tay cầm đũa Lữ Nguyệt khựng lại, liền giương mắt lên nói: "Cô gái vừa rồi không phải Lan Nhiễm."
Lữ Nguyệt ung dung gắp một cái sủi cảo cho vào miệng, thản nhiên nói thêm: Cô gái vừa rồi là con bé nhà tôi.
Bốn người trên bàn ăn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì Đặng Văn vỗ tay lên bàn một cái.
Đúng rồi, hèn gì tôi nói cháu gái lão tứ giảm cân nhanh như vậy, mới có thời gian trở thành một cô thiếu nữ sinh đẹp, mà cậu cũng không nói làm bọn tôi nhận sai người.
Viễn Bạch trầm ngâm một lúc mới nhớ đến một chuyện: Ba năm trước nhà cậu nhận người là cô gái đó sao? Ba cậu thấy cậu cô đơn nên mới đưa cô gái đến chăm sóc cho cậu.
Và hiện giờ cô gái đó chính là con nuôi của cậu?
Mình mẩy Lữ Nguyệt cứng đờ, sau các đám này không nghĩ đến cái khác.
Diệp Chu Mãn trở lại thấy ánh mắt mọi người dừng trên người cô có chút vấn đề, cô kéo ghế ngồi xuống, hỏi nhỏ người kế bên: Có chuyện gì sao?
Không có gì, em ăn tiếp đi.
Đặng Văn hắng giọng: Em gái nhỏ em tên là gì?
Cô a một tiếng, theo bản năng đáp: Diệp Chu Mãn.
Ồ thì ra là thế, vậy là trước đây bọn họ nhầm người thật rồi, còn tưởng rằng cái cô bé Nhiễm mập mạp kia.
Ăn đi đừng nói chuyện nữa.
Nghe Lữ Nguyệt nhắc nhở cô gật đầu.
Còn muốn ăn cua không? Tôi gọi cho em?
Diệp Chu Mãn lắc đầu: Con no rồi, không cần gọi nữa đâu.
Bọn họ lần đầu tiên thấy lão tứ quan tâm, lại biết chăm sóc người đến vậy, cho nên lúc trước ai cũng đánh giá sai con người này của cậu ta.
Sau khi bọ họ dùng bữa xong thì ra khỏi nhà hàng.
Diệp Chu Mãn đỡ tay vào thân cây, chân co lên xoay xoay cổ chân, cô cầm điện thoại báo có việc bận nên rời khỏi quán bar, hôm nay vì tình cờ gặp Lữ Nguyệt làm hại cô không lấy được mấy chai rượu ngon.
Chân làm sao?
Cô quay lại: Thanh toán xong rồi?
Lữ Nguyệt không trả lời, mà rũ mắt nhìn chân cô: Chân bị đau?
Không có gì, chỉ thấy hơi mỏi một chút.
Đưa túi xách em đây.
Diệp Chu Mãn cởi ra đưa đến, sau đó hỏi: Chú lấy túi xách con làm gì?
Anh đem treo vào cổ mình, rồi xoay người ngồi xổm xuống: Lên, tôi cõng em.
Cô ngạc nhiên nhìn qua mọi người bên trong cũng đang đến gần đây, cô quay lại thấp giọng: Không được đâu, nhìn rất kỳ, với lại chân con cũng đâu có gãy.
Sen Trắng em mau lên.
Diệp Chu Mãn hết cách, do dự một lát mới dám trèo lên.
Bọn họ đi đến cũng bắt thấy Lữ Nguyêt cõng cô gái nhỏ ở phía sau, khá bất ngờ một chút.
Lữ Nguyệt nhìn bọn họ: Tôi về đây.
Diệp Chu Mãn cũng gật đầu chào tạm biệt.
Nhìn hai người dần đi ra xe, Tưởng Tần Hải không nhịn được lên tiếng: Trời má nó, lão tứ không ngờ lại chiều chuồng con gái mình vậy, bạn gái bắt thấy cảnh này chắc cũng ganh tỵ lắm đây.
Cô bám tay chặt vào cổ người đàn ông, tùy tiện mở lời: Lữ Nguyệt, đây là lần thứ hai chú cõng con.
Anh không dừng bước, đáp khẽ một tiếng: Ừ, thích tôi cõng sao?
Không phải, chú cõng con làm con nhớ đến ba mình.
Lữ Nguyệt cứng quai hàm, vài giây anh bật cười: Vậy em cứ cho tôi là ba em đi.
Diệp Chu Mãn: ....