Diệp Chu Mãn thấy bộ nội y này mặc có chút không quen lắm, nhưng về độ thoáng mát quả thật là rất thoáng, chuẩn bị nằm xuống liền thấy rèm cửa chưa kém, thấy thế cô bước xuống giường đi đến kéo rèm xong mới trở lại giường.
Chu Chu bảo bối.
Đột nhiên ra giọng khản đặc của anh gọi, cô rùng mình nhìn qua, thấy có cảm giác gì đó không đúng từ anh: Anh, anh sao vậy?
Lữ Nguyệt thật sự muốn nói ra câu anh nhịn không nổi nữa rồi, nhưng vẫn cố hít một hơi sâu nuốt vào bên trong: Chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi.
Anh cũng ngủ ngon nha Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt, cái tên như một đoàn chí mạng của anh, cả mình mẩy Lữ Nguyệt cứng ngắc, anh không dám động đậy, con ngươi sâu hun hút nhìn trần nhà phía trên, trong đầu một màn trắng xóa.
Còn Diệp Chu Mãn chúc xong cô liền nhắm mắt ngủ, cũng không nghĩ ngợi gì sâu xa giống như anh.
Không biết như thế nào mà cô vào giấc chưa bao lâu liền xuất hiện một phân cảnh hư không, có chút ảo cũng có chút chân thật.
Một hơi nóng từ bên cạnh xuyên thẳng qua lớp áo cô, ngấm vào da thịt, cảm nhận hơi nóng này quá mức là kinh người, một bàn tay không ngừng lưỡng lự ở đùi mình, tiếng thở dốc nặng nề từ phía sau làm cô giật giật lông mi.
Đột ngột bàn tay xâm nhập vào váy, ngón tay đã đặt ở trung tâm giữa đùi cô thở hắt ra một cái, mắt chợt mở bừng, nhanh chóng xoay người lại, liền kinh ngạc đây không phải là mơ!
"Lữ Nguyệt!"
Anh nghe xong giật mình rút tay ra nhanh khỏi váy cô, tay đưa lên trán ấn nhẹ huyệt thái dương, giọng trầm đến không thốt rõ lên khẽ hỏi: "Em còn chưa ngủ sao?"
Cô đỏ mặt nói: "Anh, anh đang làm gì vậy?"
Lữ Nguyệt nuốt đồm trong cổ họng xuống, mới trả lời: "Không có gì, em ngủ đi."
Rõ ràng là anh sờ soạng người cô, Diệp Chu Mãn mím môi: "Tay lung tung như thế anh bắt em ngủ bằng cách nào?"
Nghe xong liền biết ngay là cô đã phát hiện ra, anh có chút đau đầu: "Anh..."
"Không nhịn được?"
Nhìn thấy cô biết người này thật sự là không nhịn được rồi, giơ đụng vào anh liền cảm nhận hơi nóng bừng bừng.
Lữ Nguyệt nhắm mắt thành thật gật đầu một cái.
Rất nhanh anh đã bị đẩy ra khỏi cửa phòng còn chưa định hình thì một cái gối ném vào người anh, Lữ Nguyệt trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại, anh hoàn hồn liền hô lên một tiếng, vội nâng tay gõ cửa.
"Sen Trắng mở cửa anh vào đi em, anh biết sợ rồi tuyệt đối không đụng chạm bậy bạ.
Chu Chu bảo bối mở cửa cho anh.", Lữ Nguyệt nói cỡ nào thì cô vẫn không đáp, lần này cô đuổi anh ra khỏi phòng thật rồi.
Lữ Nguyệt liếc dọc hành lang không nhìn thấy ai, che miệng họ nhẹ, ung dung ngẩng cao đầu ôm gối đi xuống sảnh nhà.
Sáng sớm ông Lữ chống gậy đi xuống nhà, đột ngột bước chân dừng lại, ông khom người mở to mắt ra nhìn dáng người dài đang nằm co người ở ghế sô pha, ông Lữ đứng thẳng người tay vuốt vuốt cằm, sau đó bật cười một tiếng thật lớn.
Lữ Thành đi xuống, thấy cảnh tượng này cũng trợn mắt ra nhìn, ông nhìn vợ mình có chút gượng gạo ho khan hai tiếng.
Ông Lữ quay người ngoắc tay Lan Nhiễm đang đứng phía trên: "Con lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng này cho ông."
Cô gật đầu nhanh nhẹn chạy về phòng lấy điện thoại đi xuống lầu.
Lữ Nguyệt hơi nhíu mày, làm cái gối rơi xuống sàn, anh khó khăn trở người qua, mắt còn chưa mở rõ đã thấy có 5, 6 cái bóng dáng trước mặt anh chợt mở mắt, người bật dậy ngồi cứng ngắc ở ghế sô pha không dám nhúc nhích.
"Sao ngủ ngon không?"
Anh cố nhếch môi nhìn ông Lữ: "Tất nhiên là ngon rồi."
Ông Lữ cười khoái chí: "Bị Sen Trắng đuổi sao? Anh thật làm cả nhà bất ngờ nha, đối với con người như anh cũng nên nếm trải qua để biết nó như thế nào, thật khó chịu nha."
Lữ Nguyệt không nói được gì, đứng dậy cầm gối đi lên lầu, tay không ngừng bức bức mớ tóc hỗn độn trên đầu mình, anh mở cửa vào thấy cô gái trên giường vẫn còn ngủ, tay liền buông gối xuống sàn nhà, lê cả người lên giường đem mặt mình úp mặt bụng cô, có chút dỗi sau đó dụi dụi không ngừng.
Diệp Chu Mãn bị làm cho tỉnh giấc, cô rũ mắt nhìn cái đầu ở dưới bụng mình, hơi nâng tay đẩy ra: "Làm gì đấy, ai cho anh vào đây? Ra ngoài mau để em ngủ."
Anh ngẩng mặt lên, sáng ngày bị nhà cười nhạo nên tâm tình anh có chút không vui, giọng buồn bã nói: "Sen Trắng cho anh ngủ trong này, em đừng đuổi anh đi."
Nghe xong cô nâng tay đỡ trán, vỗ nhẹ cái đầu ở bụng mình, mềm giọng: "Nằm lên đây đừng nằm trên bụng em không thở được."
Lữ Nguyệt cong môi cọ mặt vào bụng cô một lát mới chịu đem đầu nằm trên gối, ôm cô vào lòng anh than một tiếng: "Một đêm không được ôm em ngủ anh không được ngon giấc gì hết."
Cô cũng ngủ khó khăn, nhưng phải cho lão già này sợ, sau này mới không dám tùy tiện giở trò bậy bạ lúc cô ngủ.
Diệp Chu Mãn vươn tay ôm đầu anh sát vào mặt mình, cô nhắm mắt lại thủ thỉ nói.
"Em muốn ngủ một lát nữa."
Anh vuốt ve lưng cô: "Ngủ đi, thức dậy chúng ta đi thử váy cưới."
Diệp Chu Mãn ừm một tiếng, ôm anh ngủ thêm một giấc nữa.
Đến khi hai người xuống sảnh cũng là hai tiếng sau.
Ông Lữ đặt tờ báo lên bàn, hỏi: "Hai đứa đi bây giờ sao?"
"Vâng ạ."
"Lữ Nguyệt để Sen Trắng ở nhà chính, đến khi tổ chức hôn lễ mới cho đưa con bé về nhà riêng."
Lữ Nguyệt nhìn ba mình không khỏi nhíu mày anh rất là cự tuyệt: "Không được."
"Tại sao? Ở đây có vợ anh hai với vợ anh ba dễ tâm sự với con bé, anh cứ mãi dính người như vậy?", Ông Lữ nói xong liếc mắt một cái.
Diệp Chu Mãn mím môi suy nghĩ kỹ lưỡng mới nói: "Vậy em nghe lời ba, em sẽ ở đây, nếu anh muốn về nhà riêng em không cản."
"Anh không về, anh sẽ ở đây với em.", Lữ Nguyệt nắm tay kéo cô đi, không quên đối mắt với ông Lữ một cái.
Vào xe Lữ Nguyệt đè cô gái lên ghế: Tại sao lại ở đây?
Lông mi cô có chút run run, nhanh nói: Ở đây có chị hai và chị ba chuyện hôn lễ em cũng đỡ phải đau đầu.
Nghe rồi Lữ Nguyệt ngẫm nghĩ lại cũng đúng, thật sự chờ mong đến ngày cô mặc váy cưới trên người, ngón tay anh miết nhẹ vành môi cô, cổ họng hơi khô nhanh cúi xuống mút lấy đôi môi này một lát.
Hai người hôn say xưa, đang cảm nhận hơi thở dịu ngọt thấy cô gái không thở thông, anh có chút luyến tiếc thu đầu lưỡi lại.
Gương mặt và đôi môi của Diệp Chu Mãn đỏ ửng lên, lông mi không khỏi run rẩy chớp nháy không ngừng, đôi mắt nhìn anh thật sự đáng yêu vô cùng, Lữ Nguyệt cọ môi vào má cô cười khẽ một tiếng: Không được quyến rũ anh.
Cô sờ môi, cảm thấy nó có chút sưng, âm thầm liếc mắt nhìn sườn mặt đẹp đẽ của người bên cạnh: Em từ khi nào quyến rũ anh chứ? Rõ ràng anh là người bắt nạt em trước.
Anh bắt nạt em khi nào?, Lữ Nguyệt sửng sốt hỏi lại.
Vừa rồi., Cô chỉ tay vào môi mình: Bằng chứng đây, anh nhìn xem có phải sưng lên rồi không?
Lữ Nguyệt rũ mắt nhìn, tay sờ nhẹ lên, quả nhiên mới hôn có một chút đã đỏ lên như vậy, từ cổ họng phát ra tiếng ừm khàn khàn, chạm nhẹ môi cô, anh hôn xuống: Vậy thì cho anh xin lỗi.
Diệp Chu Mãn đặt tay lên ngực của anh, khẽ đẩy: Anh không định lái xe?
Lái đây., Tiếc nuối hôn vào má cô một cái, thắt dây an toàn cho cô, rồi mới ngồi ngay người lại ghế lái.
Nhìn thấy cô đã được nhân viên dẫn vào bên trong, Lữ Nguyệt mới quay người bắt máy điện thoại, ánh mắt anh nhìn ra bên ngoài càng trở nên sắc bén, đôi môi nhếch nhẹ nhưng lại vô cùng lạnh lẽo: Cứ tiếp túc theo dõi ông ta.
Lữ Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, mới xoay người đi vào trong, cũng lúc tấm rèm được kéo ra, bóng lưng cô gái quay lại, anh nhìn đến đơ người ra, đến bước chân cũng dừng hẳn.
Trước mắt là cô gái gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như sữa, đang khoác trên người bộ váy cưới lung linh, khi cô mỉm cười một cái, tất cả ánh sáng hầu như đều dồn hết trên người cô.
Lữ Nguyệt liếm môi, anh biết cô gái anh rất đẹp, nhưng giờ đây cô đẹp như con thiên nga trắng, thật sự đẹp đến nỗi người khác không dám rời mắt khỏi.
Diệp Chu Mãn bước lại gần một chút, cô giơ tay lên, môi mỉm cười đến đôi mắt cũng cong lên: Anh thấy sao?
Bất giác đôi môi mỏng Lữ Nguyệt giương lên một đường thẳng, người dán gần đến cô, kê môi nói nhỏ vào tai.
Từng chữ lọt vài tai, cô trợn mắt liền nâng tay đánh nhẹ lên ngực người đàn ông trước mắt mình: Đang ở bên ngoài anh lại không đứng đắn.
Lữ Nguyệt cười lưu manh, tay đưa lên ngực xoa xoa chỗ cô vừa đánh qua.
Em là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt anh và cả trong trái tim này nữa., Lữ Nguyệt vừa nói, ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi nhỏ nhắn của cô một cái.
Mấy cô nhân viễn đứng bên cạnh, nghe xong cúi đầu cười, cô gái này thật hạnh phúc, người đàn ông lại rất chiều chuộng, đi đâu có thể tìm được người tốt với mình như vậy.
Thật hâm mộ.
Khi thử váy xong, Lữ Nguyệt chở cô đến công ty mình, anh đi qua đích thân mở cửa xe, nhưng cô gái lại không chịu bước ra, anh liền khom đầu vào bên trong.
Còn không xuống anh cưỡng hôn em ngay đây, một phút sau cả nước đều biết chúng ta thông qua thời sự.
Diệp Chu Mãn giật mình một phen, chỉ vào đây lấy đồ thôi cần cô vào làm gì, cô không tình nguyện bước ra khỏi xe, còn hung hăng lườm anh một cái.
Anh buồn cười vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, âm giọng dịu dàng dỗ dành: Ngoan nào.
Thấy sếp Lữ bước vào nhân viên cúi chào không ngừng, bắt thấy cô gái xinh đẹp đi bên cạnh bọn họ có chút tò mò, không khỏi lén lút nhìn vài lần.
Do thang máy riêng đang gặp sự cố, nên Lữ Nguyệt đi thang máy dành cho nhân viên, anh nắm tay kéo cô vào người mình để tránh người khác đụng vào cô.
Bọn người đứng bên ngoài cửa thấy cảnh này do dự một lát mới dám bước chân vào bên trong, tháng máy tổng cổng có 8 người, nhưng 6 người nhân viên kia nép qua một bên, cuối thấp đầu, lâu lâu lén lút liếc mắt nhìn sếp Lữ lạnh lùng của họ rồi rời sang cô gái đang đứng bên cạnh.
Đây là lần đầu thấy sếp Lữ có tiếng lạnh lùng lại là người đàn ông chơi hệ cấm dục bao người mơ ước, giờ đây bên cạnh lại có một cô gái, nhìn tay sếp Lữ nắm chặt tay cô gái, tay còn lại gác lên thang máy một mực bảo người người trong lòng mình.
Thật sự mọi người rất kinh ngạc.
Nóng.
Lữ Nguyệt cụp mắt xuống: Sao vậy?
Cô chỉ tay hai người đang nắm: Anh không cảm nhận mồ hôi đang đổ ra sao?
Đúng có chút dính, thấy thế anh mới buông ra, giọng điệu vừa đùa bỡn lại hơi hờn dỗi: Nắm tay em một chút đã bị em không thương tiếc mà hắt hủi, thật làm anh đau lòng."
Trong thang máy chật hẹp, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng với bầu tĩnh lặng này cả đám nhân viên nam nữ nghe rất rõ, miệng ai nấy cũng há to ra, rất nhanh lấy tay che miệng mình lại.
Cô gái này chính xác là bà chủ tương lai của bọn họ!
Đinh, thang máy mở ra, đám người nọ nhanh chóng dạt qua một bên, nhường đường cho vị lớn đi ra.
Lữ Nguyệt bước ra, nắm lấy cổ tay cô dắt đi lên phòng làm việc của mình: Em ngồi đây chơi một lát đi, anh xử lý công việc tầm 30 phút sẽ xong ngay.
Diệp Chu Mãn đặt túi xách qua một bên, cô đứng lên đi dạo một vòng căn phòng làm việc này của anh, nhìn nghiêm túc thế này đến chủ nhân bên ngoài cũng nghiêm nghị như vậy, nhìn từ trên xuống dưới lãnh đạm vô cùng đã vậy lại toát ra hơi thở cấm dục quay quanh khiến cho phụ nữ thèm khát.
Nghe tiếng rõ cửa, cô rời mắt ngay ngăn ngồi xuống ghế.
Diệp Phàm Nhân mở cửa đi vào, lật văn kiện: Sếp Lữ theo như bên thống kê chúng ta..., Nói đến đây hắn ngước mắt chợt dừng lại gương mặt không giấu được tia vui mừng, liền hô: Em gái!
Lữ Nguyệt nâng mắt nhìn hai người đang ngồi trò chuyện cùng nhau, khoảng cách có chút gần, anh ho một tiếng: "Anh họ cảm phiền anh ngồi xa vợ em ra."
Nghe xong hai người đồng loạt quay đầu nhìn, Diệp Chu Mãn mím môi sau đó không nhịn được quay người cười khẽ.
Diệp Phàm Nhân ho ho vài tiếng, liền ngồi xa ra.
"Phàm Nhân thời gian làm việc có giới hạn."
Đúng vậy người đàn ông này là em rể hắn, nhưng hắn đang là cấp dưới không thể trái mệnh lệnh, liền đứng lên tạm biệt Diệp Chu Mãn rồi mới ra khỏi phòng.
"Như vậy anh cũng ăn giấm được."
Lữ Nguyệt đứng lên đi đến trước mặt cô, anh ngồi xuống ghế, luồn tay nhấc bổng cô lên đặt trên đùi mình, ngón tay vuốt ve mặt cô, nói: "Giấm nào anh cũng ăn được hết."
Cô choàng tay đặt sau gáy anh, mặt tựa vào bả vai rộng của người đàn ông, có chút bĩu môi mà lẩm bẩm: "Rõ ràng đã già như vậy."
"Già thì đã làm sao? Ai cấm người già không được ghen, huống hồ em là vợ của anh.", Lữ Nguyệt nói xong nhéo nhéo má cô: "Ai bảo em lại thích người già như anh."
Diệp Chu Mãn cười một cái: "Do mắt em mù chăng?"
Gương mặt đẹp đẽ thoáng chốc đen thui, đôi mắt hẹp chứa con ngươi thăng trầm nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, cặp mắt hạnh nhân long lanh nhìn anh không chớp một cái, nhưng mắt anh dần híp lại.
Anh bực mình trong lòng nhưng lại bật ra tiếng cười, duỗi ngón tay trỏ chọt chọt vào chóp mũi nhỏ của cô: "Chu Chu bảo bối cho em lặp lại lần nữa."
"Do mắt em tốt nên không nhìn lầm anh."
Khá khen lật lọng nhanh như vậy, bị cô xoay cho một vòng Lữ Nguyệt cười đến người phát run: "Sen Trắng anh già rồi, không thể nào chịu nổi sự trêu chọc của em đâu."
Diệp Chu Mãn liền úp mặt vào ngực anh, đắc ý nên khoé môi vểnh lên: "Anh phải chịu nổi."
"Hửm?", Lữ Nguyệt nhìn người cọ cọ mặt vào người anh, không khác gì nhúm lông đang đùa giỡn.
Cô ngẩng mặt, cong môi với anh: "Em thích đùa bỡn người già như anh, càng vậy em càng thích.", Diệp Chu Mãn nói, ngón tay vân vê áo vest đen của anh, ngón tay trỏ gẩy gẩy cúc áo sơ mi bên trong.
Lữ Nguyệt rũ mắt nhìn ngón tay nõn nà đang nghịch áo mình, anh khẽ hỏi: "Nhớ cái áo sơ mi này không?"
Cô a một tiếng, nheo nheo mắt nhìn kỹ lại, sau đó ồ lên: "Cái áo lần trước em mặc đến quán bar đây mà."
"Ừm."
Diệp Chu Mãn khựng tay lại, mắt mù mờ nhìn anh, rồi hỏi: "Anh mặc lại á? Không chê sao?"
"Làm sao lại chê? Trong khi đó cơ thể...", Nói đến đây không nhịn được liếm nhẹ môi một cái, sau đó anh cười lắc đầu không nói nữa.
Cô nôn nóng ngồi thẳng dậy, tay vịn người anh lay nhẹ: "Sao anh dừng lại?"
Lữ Nguyệt nhìn cô môi vẫn chưa thu xuống, anh khẽ nói: "Nói ra em không được mắng người đâu đấy?"
"Được."
"Áo em mặc rồi không cần giặt nó cũng đã thơm, anh lén lút lấy nó mặc, như đang được cơ thể mềm mại của em bao quanh vậy, mùi thơm nhẹ nhàng anh rất thích."
Có chút biến thái.
Còn hơi phát bệnh thần kinh.
Nhưng vợ anh mê người thì sao mà chịu nổi.
Diệp Chu Mãn nằm trong lòng anh mà cứng đờ mình mẩy.
Nhìn cô trợn mắt với mình, người co rút, anh buồn cười cúi thấp đầu hơi hé miệng ngậm một bên má mềm mại của cô, anh mút một cái thật kêu, làn da trắng nõn liền xuất hiện vệt đỏ, anh thích thú mút một lần nữa.
Diệp Chu Mãn bị đau, nhíu mày: "Lữ Nguyệt em đau!"
Anh nghe xong có chút thương xót hôn lên, sau đó tiếp tục há miệng dây dưa da thịt mềm thơm tho này, Lữ Nguyệt chơi nhưng không hề bị chán, cô than đau thì anh hôn cô, rồi lại tiếp tục mút má cô, còn dùng răng mà miết nhẹ qua lại, đột nhiên nghe tiếng nấc anh đừng lại, ngay lập tức sửng sốt nhìn cô.
"Anh làm em đau sao?"
Diệp Chu Mãn vươn tay sờ lên má cô còn có nước bọt ẩm ướt của anh để lại, đôi mắt cô đỏ ửng nhìn anh không chớp một cái.
Thấy má cô bị anh làm đỏ đậm lên, Lữ Nguyệt mím môi hôn nhẹ xuống, ôm đầu cô nhẹ giọng dỗ dành: "Không đau nữa.".