Chương 12: Thuộc về sự vĩnh cữu của mùa hè.
Kế Hứa đã đi, Gia Duẫn nằm trên giường nhìn trần nhà, xuyên qua màn sợi bông, căn phòng nhỏ rõ ràng ảm đạm phiêu diêu rất nhiều. Gió sớm xuyên qua cửa vào phòng, bốn góc màn bị gió thổi theo đó mà phe phẩy. Cô bừng tỉnh phát hiện, nỗi buồn tích tụ trong đáy lòng vài ngày trước đó lại sớm đã tiêu tan chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh sáng trước hành lang tựa lên lan can, Gia Duẫn ngồi dậy, đột nhiên không muốn trốn trong phòng phí thời gian nữa.
Cô ra ngoài, đi dọc theo hành lang, thấy một đoàn người tụ tập ở trong tòa dạy học phía xa, có vài người nhân viên mang “Trường thương đoản pháo(1)” trên vai, Gia Kiến Thanh đứng trong đoàn người, vui vẻ nhận phỏng vấn.
(1) Trường thương đoản pháo: Máy chụp ảnh của phóng viên, ống kính có độ zoom lớn.
Còn về việc vùng hoang vu hẻo lánh thu hút một đoàn truyền thông đến đưa tin thế nào thì nguyên nhân trong đó e rằng cũng chỉ có bản thân nhà từ thiện lớn Gia Kiến Thanh biết.
Cô nhìn một vòng, không thể tìm thấy bóng dáng Kế Hứa, đang muốn quay đầu đi về thì nghe thấy có tiếng gọi cô đi qua từ trong đoàn người. Chỉ thấy trợ lý Tiểu Đồng chạy ra từ trong đám người, phấn khởi vẫy tay.
“Đến đây, đến đây, Tiểu Duẫn, em cũng qua đây, tiếp nhận một cuộc phỏng vấn ngẫu nhiên nhỏ.” Trợ lý Tiểu Đồng cười đưa tay khoác lên sau lưng Gia Duẫn, đẩy cô về trước đám người.
“?” Gia Duẫn dừng bước lại, không chịu đi, mặt đầy nghi ngờ: “Chắc chắn chỉ là phỏng vấn ngẫu nhiên?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng đó, cũng là phỏng vấn ghi lại nghi thức, Tổng giám đốc Gia của chúng ta nổi tiếng rồi, em xem bao nhiêu truyền thông đều chạy đến đây, muốn chụp tài liệu thực tế.”
“Tài liệu thực tế gì?” Gia Duẫn liếc anh ta một cái, hỏi.
“Đương nhiên là tài liệu chủ đề người doanh nhân tích cực hiến thân cho sự nghiệp từ thiện, lấy từ thiện làm vui.” Trợ lý Tiểu Đồng cười toe toét, tiếp tục dắt cô về phía trước.
“Anh chắc chắn là truyền thông tự nguyện tìm đến hả?” Gia Duẫn bước đi như rùa về phía trước, tiếp tục bóc trần: “Không phải các người tiêu tiền mời tới làm vẻ à?”
“Ai chà, bà cô nhỏ, sao là chúng tôi tiêu tiền mời chứ, mau đi đi, nhớ phải nói thật tốt.”
Trợ lý Tiểu Đồng này vừa cổ vũ cho cô xong, thì thấy Gia Kiến Thanh đi qua từ trong đám người, ba bốn ống kính hướng qua, nhắm ngay bọn họ.
Ông một tay kéo vai của Gia Duẫn qua, hơi ôm vào trong lòng: “Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là con gái của tôi, tôi thấy nó nghỉ hè ở nhà nhàn rỗi không làm gì liền mang đến đây tham gia hoạt động thực tiễn.”
Nhiếp ảnh gia không ngừng bấm nút chụp trong tay về phía cô, Gia Duẫn mím môi lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
“Đây thật là một chuyện vừa đặc biệt lại có ý nghĩa, tôi thấy con cái nhà người ta nghỉ hè đều đi tham gia lớp huấn luyện trại hè, Tổng giám đốc Gia ngài lại đưa con gái đến nơi khám bệnh từ thiện.” Người nói trên micro là một vị phóng viên đài truyền hình, trẻ tuổi, người không cao, cười lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền, anh ta hỏi Gia Duẫn: “Bạn học Tiểu Gia, cảm nhận lần đầu tiên lúc em tới chỗ trường học đặc biệt này là gì?”
Gia Duẫn cực kỳ nể mặt nghĩ một hồi, trả lời: “Cảm thấy... Khá tốt.”
Anh trai phóng viên lại hỏi: “Vậy em sống chung với học sinh ở đây có cảm thấy có chỗ nào bất tiện không?”
“Không có.” Cô trả lời không cần suy nghĩ, hiển nhiên có chút quá giả tạo.
Tiếp theo cũng là một số câu hỏi không liên quan đến việc chính, chẳng qua là tò mò một đại tiểu thư như cô làm sao sống chung, trò chuyện với những người khuyết tật này. Thật ra cô đâu có nhiều cơ hội trò chuyện với những học sinh kia, gần đây phòng khám bệnh ban ngày bắt đầu có nhiều người trong trường, cô liền cả ngày trốn trong phòng ngủ giả chết, trừ Kế Hứa ra thì cô không quen ai.
Trong cuộc phỏng vấn tiếp sau, cô cũng không biết Gia Kiến Thanh đã đặt cho cô một cái chức danh trợ lý nhỏ của giáo viên phục hồi chức năng. Phóng viên hỏi cô giúp đỡ giáo viên phục hồi chức năng dạy học thế nào, cô cũng không trả lời được, dứt khoát ngậm miệng lại, không nói.
Gia Kiến Thanh tìm lời bổ sung cực nhanh, ung dung đối phó với phóng viên, trả lời trôi chảy.
Bên tai ồn ào, cô đứng bên cạnh Gia Kiến Thanh tiếp nhận phỏng vấn, hoạt động xem bệnh phía sau cũng đang tiến hành trong nhiệt tình, nhiều người hỗn tạp, trong không khí mùa hè khô khan và tẻ nhạt khiến cô cảm thấy ngay hôm nay cũng không hề vui vẻ gì, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét.
Xa xa là dãy núi với những vách núi thẳng đứng lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn nó nguy nga và hùng vĩ giống như những ngọn núi vàng chồng chất lên nhau. Làng nhỏ này nằm sâu trong thung lũng, xung quanh hồ. Gọi là gì ấy nhỉ? À, Gia Duẫn nghe thấy trong cuộc trò chuyện của phóng viên và Gia Kiến Thanh nhắc đến, đây gọi là cầu Tây Độ.
Có tiếng cách đó không xa, nghe không rõ, âm thanh chắc chắn, đơn điệu và trùng lặp.
Gia Duẫn nhìn qua theo tiếng kêu, tiếng đó đến từ nhà bếp góc Tây Nam, đó là một căn phòng kiến trúc kiểu cũ với kết cấu nhà xây bằng gạch, bê tông và mái ngói nâu thường thấy ở nông thôn, có một người đứng trên nóc nhà, nằm sấp bên cạnh ống khói, không biết cầm thứ gì trong tay đập nện.
Nhưng trong phút chốc Gia Duẫn nhìn qua, cơ thể anh di chuyển một khoảng rộng, hốt hoảng dời tầm mắt đi, nhìn vào trong ống khói.
Làm việc trên cao, khiến người ta kinh hãi.
Gia Duẫn cảm thấy hành động thông ống khói rất hiếm lạ, liền nhìn chằm chằm. Thời gian trôi qua lâu, tầm mắt của người kia lại không nhịn được liếc qua Gia Duẫn, rất bình tĩnh lại có chút buồn cười.
Bên này, Gia Kiến Thanh còn tiếp nhận phỏng vấn với ống kính: “Đối với chúng tôi, chỉ có những doanh nghiệp có trách nhiệm với xã hội mới có thể nhận được sự cho phép của xã hội, mới có thể vĩnh viễn tiếp tục phát triển. Nói đơn giản là chúng tôi phải vượt qua việc lấy lợi nhuận làm duy nhất...”
Gia Duẫn không đợi phỏng vấn kết thúc liền lặng lẽ chạy qua một bên.
Cô đi về phía góc Tây Nam, lúc này cô nhìn thấy Kế Hứa đang leo xuống từ nóc nhà, không có thang, anh đưa lưng về phía Gia Duẫn, chân đưa xuống thăm dò, đạp lên trên cục gạch nhô lên nào đó trên đầu tường.
Kế Hứa cao và chân dài, mượn sự trợ giúp của gạch nhảy xuống một cái từ nóc nhà, kỹ năng thành thạo đến khiến người bất ngờ. Trong tay anh cầm sợi dây, treo một quả cân ở đâu, đôi tay bị ma sát đến đen nhánh.
Vừa quay đầu lại thấy Gia Duẫn, bước chân không dừng hẳn, lui về sau hai bước. Theo bản năng đưa tay giấu phía sau, nhìn cây, nhìn người cũng không nhìn cô.
Gia Duẫn có chút bực bội, tiến lên đẩy anh một cái, lên tiếng quở trách: “Trèo cao như vậy còn dám nhìn lung tung, không sợ té chết hay sao?”
Anh vẫn cúi đầu như cũ, Gia Duẫn phớt lờ anh, qua vài giây, Kế Hứa lại lén giương mắt nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, anh cũng không tránh, chỉ mím môi cười.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng kia cứ như vậy nhìn chăm chăm Gia Duẫn, giống như kẻ đần độn, con ngươi không chuyển động chút nào.
Sau đó anh chỉ cửa nhà bếp, Gia Duẫn đi vào cùng anh. Thấy anh múc nước từ trong vại sứ to, cẩn thận rửa sạch đôi tay.
Lại như làm một kẻ gian, anh nhìn ra ngoài cửa một cái, rồi dời bước đến bên lò bếp, mở nắp nồi nặng nề ra, trong tích tắc, trong nhà tràn đầy mùi thơm. Gia Duẫn hít hít mũi, tiến đến nhìn.
Một nồi cháo hải sản ngon miệng đặc sệt, trên lớp cháo còn có mấy bong bóng khí từ từ nở ra, Kế Hứa khom người, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt ngăm đen của anh, đốm lửa nhỏ trong lòng bếp văng khắp nơi. Anh lấy bát nước, tạt một cái vào trong đống lửa. Lại dùng cái bát kia múc một bát cháo đặt lên bên cạnh lò bếp cho Gia Duẫn.
Gia Duẫn kinh ngạc: “Đây là cơm trưa hôm nay nhà ăn cung cấp sao?”
Kế Hứa lắc đầu, lại tìm một chậu sứ, đổ toàn bộ cháo còn lại vào trong không chừa lại giọt nào, đặt qua một bên.
Anh sờ túi, như tìm giấy bút, có lúc Gia Duẫn cảm thấy anh con người này vô cùng khó hiểu, rõ ràng có thể nói chuyện vẫn cứ không chịu mở miệng với cô.
“Được rồi, được rồi.” Gia Duẫn nắm lấy cánh tay của anh, dừng lại, hất cằm về phía bát cháo kia: “Kia là cho riêng tôi sao?”
Kế Hứa sững sờ vài giây, gãi đầu một cái rồi cười.
Trong nhà bếp cũ nát tràn ngập mùi củi lửa hạ hơi cháy hết, dày đặc và khô hanh. Ngày qua quá trưa, mùa hè yên tĩnh. Anh chỉ cười như vậy, một dáng vẻ ngốc nghếch bướng bỉnh.
Sau khi trưởng thành, Gia Duẫn không còn nhớ nhiều về những ký ức ngày xưa. Về sự hình thành ký ức và quy luật lưu trữ, trong đầu của cô từ đầu đến cuối không có một hệ thống quản lý hoàn thiện.
Vì vậy muốn để có nhiều ký ức để nhớ về, thì phần nhiều những ký ức không đáng nhắc nhớ sẽ bị quên lãng, để từ đó có thể lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ hơn.
Nhưng hôm nay, đứng bên cạnh Kế Hứa trong nhà bếp, anh nhìn cô, cười với cô, như thể sự dịu dàng vô tận của thế gian đều khắc lên khuôn mặt của anh. Khoảnh khắc này khiến cô nhớ cả đời.
Có lẽ, không ai sẽ nghĩ rằng, con người ở tuổi mười lăm vậy mà sẽ có khoảnh khắc thuộc về sự vĩnh cửu của buổi chiều hè.