Chương 30: Chỉ còn lại nhau.
Ai cũng không ngờ tình thế phát triển đến cảnh hiện tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ta nói máu mủ tình thâm chảy trong máu đều hiện hết lên trên khuôn mặt. Thế mà Gia Duẫn đứng trước mặt ông, ngẩng gương mặt vô cùng xinh đẹp kia lên, ông lại không nhìn ra một chút bóng dáng máu mủ nào của bản thân ông ta.
Buổi chiều Gia Kiến Thanh họp ở tỉnh ngoài, nhận được tin nói bên chỗ cầu Tây Độ bị cúp điện diện rộng, sau khi vội vã dừng họp thì lái xe chạy tới trong năm tiếng đồng hồ. Gió lạnh thổi trong đêm, đường xá dính đầy bùn đất lại bị cơn mưa đêm qua bây giờ thành một vũng bùn lầy, mỗi bước chân đều khiến thứ nước bẩn đó dính đầy hai bên ống quần.
Kết quả như mỗi trận chiến thường ngày của cha và con gái, lần này bọn họ vẫn không vui vẻ mà tách ra. Tính tình bướng bỉnh trước giờ không chịu cúi đầu kia của Gia Duẫn trái lại hơi giống với ông ta.
Gia Duẫn đè nén bực tức rời đi, cô đi qua hành lang khu ký túc xá thật dài, trong đường đêm tối tăm và hẹp dài, cô vẫn chưa nguôi ngoai cơn tức giận tích tụ trong đáy lòng kia.
Đến khi cô nhìn thấy Kế Hứa, anh đứng lặng ở đó, nhìn về phía cô.
Trong phút chốc tất cả tâm trạng trong đáy lòng đều bị vò thành một cục, mùi vị chua xót càng thêm nồng đậm.
Anh bưng một bát chè sơn trà, trong con mắt đen bóng có nụ cười, anh dùng âm môi nói: Em trở về rồi.
Gia Duẫn nặn ra một nụ cười cứng nhắc, ừ một tiếng, nói: “Vẫn là anh biết thương người, biết em phải cãi nhau với người ta, hao tổn giọng nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở cửa ra, Kế Hứa đi vào với cô.
Chè sơn trà còn tỏa ra hơi nóng, miệng bát mù mịt một đám hơi nước, Kế Hứa múc một muỗng ra, đút đến bên miệng cô. Sơn trà đã được ninh kỹ, ngấm vào ngọt như mật.
Gia Duẫn ngồi trước bàn uống hai hớp, bỗng nhiên giơ tay lên đậy nắp lại.
Hóa ra nước chè uống vào trong dạ dày quá ngọt thì càng tăng thêm sự chua xót trong lòng cô. Cuối cùng một cây kim đã đâm vào đáy lòng cô, đã hoàn toàn tháo gỡ sự không cam lòng và hờn giận cô đã tích góp lâu như vậy ra.
Kế Hứa dừng lại, đặt chè lên bàn, giẫm một bước chân về phía trước, sờ đầu của cô và áp vào người mình. Gia Duẫn ôm eo anh, mặt chôn vào bụng dưới của anh.
Trong sự im lặng, những gì bọn họ có thể ôm lấy, dường như chỉ còn lại nhau.
Gia Duẫn giống như rơi vào trong chỗ nước cạn ngoài khơi mùa hè, ngửa mặt là trời, bên người là biển. Cái nóng và khô dưới ánh mặt trời này thiêu đốt trái tim của cô đến mức không thể run rẩy nữa.
Cô ngẩng mặt lên, khóe mắt ướt và đỏ một mảng, giọt nước mắt cố nén đã lâu khi nhìn vào trong đôi mắt đơn thuần kia thì bất ngờ rơi xuống.
Kế Hứa giơ tay lên, lau khóe mắt của cô một cách vụng về, anh không nói gì cả, nhưng có tác dụng hơn nói gì đó.
Cái gì cũng đều tốt, không nói chuyện cũng tốt, không nghe thấy cũng tốt.
Cô không cần hỏi quá nhiều, càng không cần những lời an ủi vô dụng.
Cô chỉ cần một cái ôm. Cô chỉ thiếu một cái ôm.
“Kế Hứa...” Gia Duẫn gọi anh, hít hít mũi.
Tay của anh lướt qua đỉnh đầu cô, xoa xuống sau gáy cô.
[Sao vậy?] Anh mấp máy môi, Gia Duẫn phát hiện, bây giờ cô đã có thể hiểu một chút khẩu hình miệng đơn giản của Kế Hứa nói rồi.
Cô áp mặt lại chỗ bụng dưới của Kế Hứa, cạ một cái, buồn bực, khó chịu mà nói: “Anh còn chưa nói cho em biết sinh nhật của anh rốt cuộc là ngày mấy nữa. Là trước hay sau ngày 23 tháng này?”
Kế Hứa nghe xong khẽ cười một tiếng, lấy ra tờ giấy mang bên người và viết: [Cái này quan trọng sao?]
Cô sửng sốt hồi lâu, gật đầu lia lịa.
Anh lại viết: [Ngày cụ thể thì anh cũng không rõ, trên hộ khẩu là ngày 23]
Là cái ngày anh bị cha mẹ bỏ rơi, được ông cậu đón về nhà.
Gia Duẫn nhìn câu này, miệng mếu máo.
[Sao vậy? Trước hay sau ngày 23 có gì khác nhau sao?]
Đột nhiên cô ôm lấy eo của Kế Hứa, nũng nịu ậm ừ, không phải mượn cớ che đậy trong thường ngày, mà là thật sự có chút sụp đổ: “Đáng ghét... Em không hợp với cung Sư Tử!”
Gia Duẫn ngẩng mặt lên, cô khóc ướt đẫm bờ má trắng trẻo, khuôn mặt đỏ ửng.
Kế Hứa lờ mờ, ngơ ngác phút chốc, lại không biết sau khi dịu dàng thì tình cảnh này lại nhảy ra, anh khẽ thở dài một hơi, cúi người nâng mặt của cô, hôn xuống đôi môi đẹp đẽ và trơn bóng kia.
Cô nức nở nghẹn ngào hai tiếng, cả người mềm nhũn, ngả vào trong ngực Kế Hứa. Hơi thở say sưa quấn lấy nhau, Gia Duẫn đưa đầu lưỡi ra dẫn dụ anh, Kế Hứa đè cô trên ghế, hôn mút ngậm cắn.
Bọn họ dính chặt lấy nhau, lúc tách ra hai người thở hổn hển, anh vẫn không thỏa mãn, muốn đòi cô thêm một nụ hôn, bị Gia Duẫn nghiêng đầu né tránh, ghé bên tai anh thấp giọng thở hổn hển: “Bế em lên giường đi...”