Ánh trăng nghe lén

 
Chương 38: Chờ anh nha, Gia Duẫn.
 
Tiếng gió gào thét thổi vào trong tai, xen lẫn với tiếng ồn ào từ sân bay Honolulu.
 
“Anh.” Gia Duẫn lại gọi Thiên Hòa một lần, ngăn chặn lời anh ta đang không ngừng giáo huấn. PASS CHƯƠNG 39: giaduan
 
Thiên Hòa không lên tiếng.
 
Cô lại gọi thêm vài lần, giọng nói dần dần có chút khàn khàn.
 
“Gì á? Chưa chết nha, gọi hồn à?”
 
“Anh, tối qua Gia Kiến Thanh đến đây.”
 
Thiên Hòa im lặng không nói, qua rất lâu, anh ta ừ một tiếng. Cảnh chiều hoàng hôn âm u bao phủ xung quanh, gió đêm lạnh thấu xương, Gia Duẫn tìm lại chút không khí ấm áp trong giọng nói của Thiên Hòa.
 
Thở dài một tiếng, rồi lại thở dài một tiếng.
 
Lúc này Gia Duẫn mới mở miệng nói: “Em cho rằng ông ta sẽ không đến nữa. Em tưởng rằng ông ta đã tha thứ cho em.”
 
“... Đây không phải lỗi của em, không cần việc gì cũng phải tự mình gánh. Em nên coi trọng bản thân mình một chút đi? Bên kia ông ta làm bất kỳ quyết định nào đều không liên quan đến con nhóc tóc vàng hoe như em, em biết không?"
 
“Anh.”
 
“Ừ.”
 
“Vậy em bị vứt bỏ rồi sao?”
 

Phía bên kia Thiên Hòa dừng lại một lúc lâu.
 
Loa phát thanh thông báo số hiệu chuyến bay CU571 từ Haiwaii về Bắc Kinh vang lên.
 
Cùng lúc đó, cô nghe Thiên Hòa nói.
 
“Mười giờ nữa anh sẽ hạ cánh.”
 
“Đợi anh nha, Gia Duẫn.”
 
“Anh đến đón em về nhà.”
 
Gió đêm thổi về phía ánh nến, bóng hai người đan vào nhau chập chờn trên mặt đất. Gia Duẫn quay đầu lại, nhìn thấy Kế Hứa cầm theo đèn dầu đứng ở cửa lên ban công. Cô quay đầu lại, không nói gì.
 
Ngọn đèn dầu được đặt dưới chân cô, Kế Hứa nhẹ nhàng phủ một chiếc áo khoác mỏng lên trên người cô.
 
Hơi thở thiếu niên hổn hển đứt quãng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
 
Đáy mắt đen láy, giống như biển sâu nửa đêm, sông xanh dưới ánh trăng.
 
Kế Hứa muốn đưa tay ra ôm lấy cô, thiếu niên vừa mới mười lăm tuổi, đôi đồng tử không gợn chút sóng, nhưng một sự say mê lại đang bốc cháy mãnh liệt, muốn mỗi giờ mỗi phút đều được gần gũi với cô.
 
Gia Duẫn nghiêng người né tránh, chân lui về sau, giữ khoảng cách nhất định với anh.
 
Ánh trăng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người ta có những suy nghĩ không nắm chắc được.
 
Cô ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh sao chiếu vào đáy mắt cô, lấp lánh ánh sáng.
 
Đột nhiên bầu không khí trở nên khá ngột ngạt, đêm ở cầu Tây Độ thực sự rất lạnh, giọng nói phát ra dường như đều run rẩy.
 
Gia Duẫn nói: “Em muốn ở lại một mình một lát."
 
Kế Hứa ngồi bên cạnh cô, hơi ấm phát ra từ gân cốt của thiếu niên kề sát cô.
 
“Anh không nghe hiểu tiếng người sao?” Gia Duẫn quay đầu đi, sau khi nói xong lời này thì lập tức hối hận.
 
Người không hiểu vì sao bị đuổi hiểu kia ngược lại không có phản ứng, giống như một cục đá, không động đậy.
 
Gia Duẫn tự nhận cô không gặm nổi xương cốt cứng rắn này của anh, vừa định đứng dậy rời đi, đột nhiên cổ tay nóng lên, bước chân không đứng vững, không chút trở ngại ngã vào trong vòng tay anh.
 
Chiếc áo khoác tuột xuống từ bả vai của cô,  cả người ngã và vòng tay của anh. 
 
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, thiêu đốt đến khiến làn da của người ta tê dại.
 
Gia Duẫn giãy giụa vài lần trong lòng của anh, đổi lấy một vòng tay kiềm giữ càng thêm kiên cố. Cô đã bị gió đêm thổi suốt mấy tiếng đồng hồ trên sân thượng, đột nhiên bị hơi nóng bao lấy, lỗ chân lông cả người chợt mở ra, không thể chờ đợi nổi mà vội vã chào đón hơi ấm của thiếu niên.
 
“Anh xong chưa vậy hả?” Giọng nói của cô vô cùng khàn, sợi tóc tung bay trong gió đêm.
 
Đôi mắt đen đậm của thiếu niên nhìn cô, lắc đầu một cách vô cùng nghiêm túc.
 
Chưa xong.

 
Khuôn mặt của Gia Duẫn sa sầm cũng không vùng vẫy vô nghĩa nữa. Cô hít một hơi dài, lại thở ra ngắt quãng.
 
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh quấn lấy em cũng vô dụng, em không thể cho anh cái gì cả.” Gia Duẫn không cách nào trấn tĩnh bản thân, hơi thở càng gấp gáp.
 
Cô nhìn vào đôi mắt ngây thơ và trong veo trước mặt kia, như thể nhìn thấy vô số cơn gió trên thế giới này bay đến, thổi qua một chốc, chốc lát thoáng qua.
 
“Em cũng chỉ là người có cơm ăn dựa vào sự bố thí của người khác.” Lúc cô lại lên tiếng, giọng nói vỡ vụn, nứt thành mảnh băng tan trên mặt hồ mùa đông.
 
“Kế Hứa, anh quấn lấy em cũng vô dụng, anh có biết không? Cái gì em cũng không thể cho anh được. Không phải anh muốn làm phẫu thuật sao? Muốn làm một người bình thường? Anh cần tiền? Hay là một nhà tài trợ có tiền?”
 
Hoặc là, anh muốn một gia đình? Muốn cướp đi ba của người khác?
 
Đột nhiên cô dùng sức đẩy mạnh vào vai Kế Hứa, hét lên như sụp đổ: “Bây giờ anh đi xuống ngay! Anh đi ôm chặt chân của Gia Kiến Thanh đi, như thế thì anh muốn gì cũng sẽ có.”
 
Lời nói không suy nghĩ giống như con dao nhỏ đâm vào ngực người ta, lúc rút ra thì tất cả đau đớn kịch liệt xông vào trong vết sẹo dính máu và thịt kia.
 
Sau một hồi im lặng không nói thật lâu, bỗng nhiên Gia Duẫn lại trở nên rất bình tĩnh: “Em đã sớm nói qua rồi, những người ở đây người này càng phiền phức hơn người kia.”
 
Kế Hứa từ từ buông Gia Duẫn ra, cũng không nhìn vào mặt cô nữa.
 
Anh ngồi dậy, bước chân tê dại đi đứng không vững.
 
Nhưng vẫn xoay người muốn rời đi.
 
Vốn dĩ là vậy mà, con người có một làn da, một trái tim, không cần thiết phải mở ra cho người giày xéo.
 
Dưới ánh trăng đỏ mờ ảo, bóng lưng của Kế Hứa đột nhiên trở nên mông lung, chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ biến mất, cũng giống như giấc mơ do sợi mây dệt ra, vĩnh viễn cũng không bắt được trong tay.
 
Gia Duẫn đưa tay lên che mắt lại, nhưng nước mắt lại cứ thế rơi xuống ào ào, không kịp lau, thế giới trong mắt tan thành từng mảnh nhỏ.
 
Cô lao đến ôm chầm lấy Kế Hứa, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
 
“Đừng đi... Anh đừng đi...” Gia Duẫn đã không còn tỉnh táo nữa rồi, cô không còn phân biệt hiện thực và trong mơ, lại một lần nữa không nhìn thấy tương lai.
 
Cô như rơi vào vũng bùn, mãi mãi không ngừng chìm xuống.

 
Vết nước mắt không lau khô, khuôn mặt bị cơn gió thổi đến đau cứng.
 
Kế Hứa cầm lấy cánh tay bên hông, xoay người ôm lấy cô. Ôm gương mặt của Gia Duẫn, không ngừng lau chùi khóe mắt phiếm đỏ ướt át của cô.
 
Anh im lặng, hoặc là do bị cơn gió che đi mất. Anh nói lặp lại: “Anh không đi, anh không đi...”
 
Anh không muốn đi, cũng không muốn đoạt lấy bất cứ thứ gì từ em. Nhưng Kế Hứa đã không còn biết nên nói như thế nào nữa, anh đã hoàn toàn quên mất, nên nói thế nào trước mặt Gia Duẫn.
 
Đây là một màn tựa như cảm xúc đột ngột bộc phát, không có nguyên do mà kết thúc cũng trong vội vã.
 
Gia Duẫn từ từ trong lòng anh bình tĩnh trở lại, khụt khịt mũi, xin lỗi anh với đôi mắt đỏ hoe.
 
“Xin lỗi, là em nổi cơn điên. Em không nên giận cá chém thớt với anh, xin lỗi.”
 
Kế Hứa rũ mắt, lông mi cũng ướt đẫm.
 
“Em xin lỗi.” Gia Duẫn nhón chân, hôn lên khóe mắt đỏ hoe của anh.
 
“Xin lỗi, xin lỗi...”
 
Cô hôn đến hàng mi đang run rẩy.
 
Hôn đến giọt nước mắt ướt đẫm
 
Cũng hôn đến trái tim lần đầu tan vỡ của cậu thiếu niên.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận