Ánh trăng nghe lén

 
Chương 51: Anh là của em
 
Đêm khuya khi Kế Hứa mua xong đồ đạc thì Gia Duẫn cũng đã ngủ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy cô đang cuộn mình thành một khối, khuất trong bóng tối, ban đêm  trời mùa thu dần trở lạnh, cơn gió xào xạc đập vào giữa khe cửa sổ. Kế Hứa lặng lẽ đặt đồ đạc trong tay lên đầu giường, vươn tay sờ lên bờ vai trần trụi lộ ra bên ngoài của cô, Gia Duẫn động đậy thân người hơi thở đột nhiên hỗn loạn, theo bản năng co rụt người lại.
 
“Là anh.” Kế Hứa vuốt ve làn da có chút lạnh của cô, nằm cạnh bên thì thầm vào tai cô: “Anh về rồi này.”
 
Cô gái nhỏ khẽ ngâm nga một tiếng trong giấc mơ, xê dịch ra cạnh giường nhường chỗ cho anh.
 
Ánh trăng nhẹ nhàng hiền hòa, hắt vào màu sắc trong trẻo ấm áp.
 
Ngoài cửa sổ vẫn có gió, gió táp rào rạt giữa màn đêm tĩnh mịch.
 
Khuôn mặt của cậu thiếu niên thả lỏng khá nhiều trong bóng tối ẩn nhẫn, nhẹ nhàng leo lên giường ôm cô nằm ngủ. 
 
Vị trí của tầng trệt căn nhà mặt tiền này không cao, nhìn qua cửa sổ có thể loáng thoáng nhìn thấy những nhành quế hoa xanh um rậm rạp đang phát ra âm thanh xào xạc. Cơn gió đêm thoảng qua mang đến cho tầng trệt ngôi nhà hương thơm của quế hoa.
 
Kế Hứa cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh có thể nghe thấy tiếng cọ xát sột soạt của lớp vải khi nhúc nhích, còn có tiếng thở đều đều nhè nhẹ của Gia Duẫn ở bên cạnh.

 
Cả đêm anh không ngủ.
 
Phấn khích tới độ không dám nhắm mắt lại.
 
Năm giờ sáng, một tia sáng xanh nhạt từ bầu trời xa xa xuất hiện. Bầu trời lờ mờ mù mịt, trong không gian yên tĩnh mọi âm thanh đều trong trẻo, đột nhiên vang lên tiếng tiếng mắng nhiếc chửi rủa phá tan sự tĩnh lặng.
 
Tiếng thét tức giận của một bà vợ nhà nào đó hòa lẫn với vài tiếng tranh luận thô tục của người đàn ông.
 
Đang giữa mộng mị Gia Duẫn nhướng mắt lên, rụt vai lại, vùi vào trong lòng Kế Hứa.
 
Kế Hứa ôm chặt người ở trong lòng, vỗ về tấm lưng cô, nghiêng người áp sát bên tai, giọng nói chậm rãi vỗ về cô: “Gia Duẫn ngủ… Ngủ đi em…”
 
Khó khăn lắm cuộc tranh cãi quen thuộc mới tạm ngưng, ấn đường cau có vừa mới giãn ra đôi chút, tiếng trẻ con khóc đã vang lên sát theo sau đó.
 
Sau đó, không còn một khoảnh khắc yên tĩnh nào nữa.
 
Không biết thằng nhóc trẻ trâu nhà nào tối hôm qua vùi đầu trong tiệm net không về, sáng sớm lén lút trở về, bị bố già hung dữ tóm ngay tại trận, tiếng roi vụt vào da thịt hòa lẫn cùng tiếng kêu la thảm thiết. 
 
Tiếng rao leng keng của những chiếc xe bán rau chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, xuyên qua con hẻm cũ kĩ, quanh quẩn vang vọng tiếng mời chào mua bán.
 
Chiếc xe rác kéo trên đoạn đường đá xanh gập ghềnh lồi lõm, xộc lên một mùi hôi thối chua chua ẩm mốc của lá cây héo úa, không một nhà nào dưới tầng bốn mà may mắn thoát khỏi cái mùi hôi thối này.
 
Tiếng va chạm nồi niêu xoong chảo cùng tiếng ho khục khặc già nua, đây chính khởi đầu ngày mới của một ngày thường ở chợ. 

 
Gia Duẫn trốn trong vòng tay Kế Hứa, ảo não cầu nhàu hai tiếng, gục đầu vào ngực anh.
 
Sau đó nghe tiếng tim đập thình thình trong lồng ngực  thì không thể lười biếng nữa.
 
Mở to đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, miệng chu chu, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn lờ mờ những vết hằn, cổ áo thoải mái mở rộng, lộ ra một mảng lớn da thịt, ở hõm cổ tỏa ra hương sữa tắm ngọt ngào.
 
Tinh thần đờ đẫn đã lâu, giữa đôi mắt hạnh loáng thoáng còn ẩn chứa sự mệt mỏi rã rời chưa thoát khỏi cơn mơ.
 
Những lời mắng chửi giữa đôi vợ chồng kia vẫn không dứt.
 
Đủ những lời oán trách. Mắng chửi văng cả nước bọt, lửa đạn liên tục tiếp diễn, cứ thế thì e rằng tất cả những chuyện xàm xí của những năm cũ đều sẽ bị lôi ra mà nói.
 
Không biết nghe chửi lộn tới khúc nào, Gia Duẫn nghe thấy đột nhiên bật cười.
 
Cô vùi sâu thêm vào vòng tay của Kế Hứa, tiếng cười có hơi khàn, lẩm bẩm đánh giá một câu: "Thật buồn cười..."
 
Dường như đây là sự tức giận bình thường trong thế giới bình thường của con người, bùm bụp loảng xoảng lỗ mãng.
 
Dường như được lấp đầy bởi sự khốn khổ, không đầy đủ và đổ nát.
 
Nhưng một khi ánh mặt trời tỏa sáng, lại tràn ngập nhịp sống với trăm kiểu hối hả ồn ào, náo nhiệt của khu chợ.

 
Gia Duẫn chui ra khỏi vòng tay của Kế Hứa rồi  ngẩng mặt lên, đờ đẫn một lúc, đưa tay lên chạm vào máy trợ thính trên tai anh.
 
Đó là một chiếc máy kiểu dáng rất cũ kỹ truyền thống, nghe giáo viên phục hồi chức năng trong trường nói, đây là chiếc máy trợ thính được chính phủ tặng cho anh từ nhiều năm trước, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thay đổi.
 
"Sao anh ngủ mà không tháo cái này xuống?"
 
Kế Hứa sờ sờ đầu tóc cô, "Sợ buổi tối em gọi anh.”
 
“Ồ… Không đeo cái này thì không nghe thấy một chút gì luôn hả anh?”
 
“Gần như vậy.”
 
Gia Duẫn rũ mắt xuống, vẻ mặt ngưng trệ, rồi lại trườn bò lên người anh.
 
Vừa vặn leo lên ngay bụng  dưới của anh, uốn éo qua lại.
 
Ôm lấy gương mặt anh hôn lên.
 
Tối hôm qua Kế Hứa đã giúp cô giặt giũ quần áo phơi ở bên ngoài, cả người cô từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi chiếc áo thun T-shirt, lúc uốn éo bị vén lên ngay phần eo, Kế Hứa đưa tay ôm giữ cặp mông trần trụi của cô, giống như quả đào căng mẩy mọng nước, bóp ở trong tay sẽ càng đung đưa sóng nước. 
 
Kế Hứa mút lấy đầu lưỡi của cô, phả ra hơi thở nóng rực xen lẫn tiếng thở hổn hển khó mà kiềm giữ.
 
Bụng dưới cảm nhận rõ nét sự cọ xát của vùng hoa huyệt xinh đẹp trên người anh, chiếc áo T-shirt bị cô vặn vẹo mà càng vén lên cao, lộ ra cả nửa phần bụng bị vách tường thịt yêu kiều mềm mại chà lướt nóng bừng.
 
Thắt lưng đột nhiên siết chặt, Kế Hứa lấy tay mạnh mẽ khống chế sự uốn éo của cô, Gia Duẫn quay đầu thở hổn hển vài cái, tựa vào hõm của của anh: “Khó chịu…” 
 

Kế Hứa vuốt ve phía sau eo của cô, tiếng thở phì phò, vội vàng hỏi: “Em khó chịu ở đâu?”
 
Gia Duẫn nhỏ giọng cười một tiếng, hôn lên vùng cổ của anh, sau đó liếm dọc thẳng  từ gáy anh xuống đến hầu kết, ngay hõm cổ của anh cô nung nóng một dấu hôn mờ mờ đậm đậm.
 
Sự phấn khích khiến anh choáng váng đầu óc, mang tai nóng cháy.
 
Cúi đầu tìm kiếm đôi môi cô, cùng cô cuồng nhiệt quấn quít trao đổi nụ hôn.
 
Bàn tay phía dưới liên tục nhào nắn cặp mông thơm ngọt, đầu ngón tay thô ráp đâm vào giữa bờ mông mịn màng mọng nước, ép ra mật dịch.
 
Gia Duẫn không thể nhịn được mà mở rộng vùng kín giữa hai chân, cúi người xuống phủ lên phần gậy thịt kia không nhịn được mà cọ qua xát lại.
 
Trong lúc hỗn loạn, Kế Hứa mò đến mật huyệt ướt át dâm đãng liên tục ứa nước như quả đào sữa non mềm căng mọng. 
 
Bàn tay của anh thật thô ráp phủ đầy những vết chai cứng và dày cộm, sợ chọc đau Gia Duẫn, anh rụt tay lại theo bản năng.
 
“Ưm…"
 
Chưa kịp co rút, mật huyệt xinh đep ướt át mềm mại kia đã vội vàng chà xát, rưới mật dịch sền sệt ngọt ngào đầy cả bàn tay anh.
 
“Kế Hứa…”  Gia Duẫn cúi người xuống cắn môi dưới của  anh, hàm răng mạnh mẽ nghiền qua nghiền lại, mật huyệt kẹp lấy ngón tay anh cọ xoắn, hơi thở hổn hển của cô càng lúc càng gấp gáp, giọng nói càng ngày càng mềm mại: “Anh… Anh là của em…” 
 
 
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận