Trên giường lớn của khách sạn, người con gái đầu váng mắt hoa, hai mắt mờ mịt, tầm nhìn trắng xóa như bị một tấm lụa trắng vây kín.
Mạnh Diễn véo cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang rã rời của cô hỏi: “Ai cho em uống rượu?”
“Chơi trò chơi … thua …” Cô gái nhỏ mơ mơ màng màng giải thích, “Rượu vị nho rất ngọt…”
“Chơi trò gì?”
“Giết người sói …” Cố Ninh liếm liếm đôi môi khô khốc, thì thầm như muỗi kêu, “Khát nước, muốn uống nước.”
Hắn đứng dậy, nhanh chóng lấy một cốc nước ấm rồi đi đến đưa tới miệng cô.
Cố Ninh ngẩng đầu ùng ục ùng ục uống hai ngụm lớn, còn chưa uống đủ thì ly nước đột nhiên bị lấy đi mất.
Ánh mắt người con gái mờ mịt, khó hiểu ngước lên nhìn hắn thì thào: “Muốn uống nữa…”
Mạnh Diễn đặt cốc nước lên tủ đầu giường, lạnh giọng trách mắng: “Biết tửu lượng của mình yếu mà còn dám một mình uống say trước một đám người xa lạ.
Nếu tối nay anh không đến hoặc đến muộn thì chẳng biết em sẽ bị ai dẫn đi nữa.”
Hắn nhíu mày, trong mắt ẩn chứa sự tức giận: “Điện thoại cũng không nghe, em có biết mình làm cho người khác lo lắng đến thế nào không hả?”
Trong phòng ktv rất ồn, Cố Ninh cài đặt chế độ rung nhắc cuộc gọi nhưng vì tập trung chơi game nên hoàn toàn không để ý đến tiếng chuông ấy.
Đây quả thật là lỗi của cô, nếu là bình thường thì cô gái nhỏ sẽ lập tức nhận sai đồng thời còn nhõng nhẽo quyến rũ hòng khiến anh bé nhà mình quên mất vụ đó, nhưng hiện tại cô đang say, giờ đây Cố Ninh chỉ cảm thấy uất ức quá chừng, cô cũng có biết uống một miếng rượu trái cây sẽ say đến thế này đâu chứ.
Vả lại hiện tại cô đang chóng mắt khó chịu gần chết, hắn không cho nước uống thì thôi mà còn dùng cái giọng điệu hưng dữ la rầy như thế với cô nữa, lỗ mũi người con gái chua xót, ngày càng cảm thấy uất ức dã nam.
Đôi mắt to ngấn nước của cô gái nhỏ trừng hắn một cái, cắn chặt môi không nói lời nào.
“Sau này còn dám ra ngoài uống rượu nữa không?” Hắn lạnh lùng tra hỏi.
“Nói.”
Máu trong người Cố Ninh trào dâng, cô không thèm suy nghĩ bật ra một câu: “Tôi có uống rượu hay không không liên quan đến anh!”
Mạnh Diễn im lặng nhìn cô một lúc, sau đó khẽ mở đôi môi mỏng trả lời: “Phải rồi, không liên quan đến tôi.”
“Tôi cũng không bảo anh đến đón tôi, là do anh chủ động muốn tới.” Trong lòng Cố Ninh không muốn nói những lời tổn thương người khác như thế, nhưng không hiểu sao miệng lại thốt ra những lời nói ấy.
“Trong lòng em nghĩ như thế sao?” Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng điệu giá rét.
“Đúng thế, tôi tự mình về được, vốn dĩ không cần anh đến đón!”
“Là tôi xen vào việc của người khác.” Hắn tức giận đến bật cười, “Được rồi, tôi sẽ không bao giờ quản em nữa.”
Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng ngủ trong khách sạn xa lạ quay về trạng thái im ắng ban đầu.
Cố Ninh nắm chặt lấy chăn bông, cuối cùng không kìm được bật khóc.
Gối nằm nhanh chóng bị thấm ước, sau một hồi khóc lóc mệt mỏi thì tiếng nức nở cũng dần nhỏ đi, miệng lưỡi vì khóc quá nhiều trở nên khô khan khát nước.
Trên bàn đầu giường vẫn còn nửa ly nước chưa uống xong, Cố Ninh vươn tay muốn lấy uống nhưng chợt nhớ đến nước này là do hắn lấy nên giận dỗi không uống nữa.
Đầu vẫn còn choáng váng, cô gái nhỏ mơ mơ màng màng rơi vào hôn mê, không biết qua bao lâu, Cố Ninh bỗng dưng bị cơn nóng đánh thức, trên đầu và lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Miệng khát khô chiến thắng ý chí, cô cầm lấy cốc nước vẫn chưa uống hết kia một hơi uống cạn sạch, lúc đặt cốc lại chỗ cũ vì tay mềm nhũn không cầm chắc nên trượt tay làm rơi đi khiến chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ngày mai dọn dẹp sau vậy.
Người con gái mơ mơ màng màng nghĩ vậy, sau đó nhấc chăn lên ném sang một bên, cuộn mình trên giường nhắm mắt lại.
Mạnh Diễn vẫn luôn đứng bên ngoài không đi đâu cả, tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ giống như một con mèo con bị chủ bỏ rơi vậy, đáng thương cực kỳ.
Cô khóc một lúc lâu, tiếng khóc càng ngày càng yếu đi, sự tức giận của hắn vì tiếng khóc ấy cũng gần như tan biến đi mất, hắn ngồi trên ghế sô pha vừa tự trách mình vừa mâu thuẫn không biết có nên đi vào ôm cô vào lòng hay không.
Hai giờ sáng, hắn nghe thấy tiếng ly vỡ.
Qua hơn mười mấy phút sau hắn rốt cuộc không nhịn được nữa mở cửa đi vào, vừa đi vào đã trông thấy cô gái của mình đang cuộn tròn thành một quả bóng nho nhỏ nằm ở trên giường.
Cô không đắp chăn, vài sợi tóc mai dính vào tai, hai mắt sưng húp, trên má còn đọng lại những vệt nước mắt khiến lòng ai đau nhói.
Hắn cúi người hôn lên chóp mũi nhỏ tinh xảo yêu kiều của người con gái, sau đó đi vào phòng tắm nhúng khăn ướt đem ra lau nước mắt trên mặt và mồ hôi trên trán cho cô.
Sau khi lau mặt xong hắn lại di chuyển lau xuống dưới cổ và lòng bàn tay của cô, hơi nóng trên cơ thể tan biến, lông mày Cố Ninh giãn ra, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Khi cô gái nhỏ tỉnh dậy thì nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của anh bé nhà mình, cánh tay của hắn còn đang ôm lấy eo cô.
Không phải bảo không bao giờ quản cô à, sao còn vào ôm cô ngủ nữa hả, Cố Ninh nhớ lại “Hành vi phạm tội” tối hôm qua của hắn, cái mũi lại bắt đầu cay cay cả lên.
Hắn ngủ không sâu lắm, Cố Ninh chỉ khẽ nhúc nhích là hắn đã mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, người con gái thấy rõ tơ máu đỏ trong mắt ông bạn trai của mình.
Đôi mắt cô nhanh chóng đỏ lên, hức một tiếng khóc ào lên: “Tối qua anh hung dữ với em…”
Mạnh Diễn sờ khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, khàn khàn nói: “Vì lo cho em nên mới hung dữ với em.”
Cố Ninh nghẹn ngào, vùi mặt vào trong ngực của hắn trét nước mắt nước mũi của mình lên hết quần áo của hắn, “Em không cố ý uống rượu đâu, em cũng không phải cố ý không nghe điện thoại của anh…”
“Anh biết.” Hắn hôn lên tóc cô, khe khẽ dỗ dành, “Xin lỗi em, cục cưng, xin lỗi vì đã nói những lời đó làm em tức giận.”
Cô ngẩng đầu, trên mặt giàn giụa hai hàng lệ, “Sau này em sẽ không uống rượu nữa…”
Phòng tắm đầy hơi nước, hai thân thể trần trụi sít sao dán chặt vào nhau.
Hắn hôn lên trán cô một cái, hôn lên lông mi cô một cái, hôn lên gò má cô một cái, rồi sau đó mút lấy đôi môi mềm mại của cô bỏ vào miệng mình.
Âm thanh quấn quít của môi lưỡi thấp thoáng vang lên trong tiếng nước chảy ào ào, Cố Ninh ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu chịu đựng nụ hôn sâu này.
Qua một hồi sau cô gái nhỏ mới có cơ hội thở dốc hít hà, cô kiễng chân lên, tựa cằm vào bờ vai cường tráng của hắn khe khẽ thở dốc.
“Để anh nếm lại lần nữa xem có còn mùi rượu hay không …”
Hắn nhéo nhéo cặp mông mịn màng của cô, xoay mặt cô lại rồi lại lần nữa hôn lên đôi môi yêu kiều mộng nước kia.
*
Tiết học đầu tiên bắt đầu vào lúc 8 giờ, Cố Ninh đến lớp sớm hơn mười lăm phút như thường lệ.
Trong lớp học rộng lớn, không ai để ý đến ở một góc của hàng ghế sau nào đó có một cơ thể nhỏ xinh đang bị kẹt giữa chiếc ghế dựa và lồng ngực của ai kia.
“Sao lại có mùi rượu?”
Lỗ tai Cố Ninh đỏ lựng cả lên, thật thà khai báo: “Bữa sáng em mới ăn chè bánh trôi rượu gạo*.”
“… Và ăn thêm một viên chocolate nhân rượu nữa.”
*Câu gốc là 醪糟小汤圆, người Trung Quốc có món Jiu Niang (酒酿) gần như tương tự với Cơm rượu Việt.
Cơm rượu được dùng chung với bánh nếp viên – thang viên, thành món Jiu Niang Tang Yuan (酒酿圆子).
Chắc món 醪糟小汤圆 nó cũng na ná như vậy, thêm một số nguyên liệu phụ mang sắc đỏ như táo tàu, câu kỷ tử, vv hoặc long nhãn.
(Cre: Fei.).