Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
3 – Lựa chọn những gì chúng ta đã lựa chọn thì phải gánh vác trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, ánh trăng chiếu vào giường của Quân Lương, đột nhiên tôi phát hiện trên giường không có người!
Bỗng chốc ý nghĩ lóe lên trong đầu làm tôi sợ hãi, mồ hôi chảy đầm đìa. Tôi không bận tâm đến Đường Nguyên Nguyên mà giơ tay bật đèn. Quả nhiên cô ta trùm chăn che đầu rồi tức giận hét lên:
- Tống Sơ Vi, sao cậu lại thất đức như thế hả? Đi vệ sinh mà cậu không biết bật đèn bàn sao?
Tôi không còn bụng dạ nào so đo với cô ta, càng không có thời gian để giải thích với cô ta. Tôi tiện tay kéo lấy cái chăn choàng lên người rồi lao ra ngoài.
Trong vài phút ngắn ngủi leo lên sân thượng, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết là đang cầu nguyện hay đang tự nói với mình mà miệng cứ lẩm bẩm, nghe kỹ mới biết thì ra tôi đang gọi tên Quân Lương.
- Quân Lương, đừng mà, mình xin cậu...
Tôi nghe nói sau khi trưởng thành con người mới biết nức nở. Khi chúng ta còn nhỏ, tất cả chỉ là gào khóc.
Khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng nức nở. Không biết vì sao khoảnh khắc ấy, trái tim quặn thắt của tôi bỗng chốc dịu xuống.
Vẫn có thể khóc được là tốt.
Tôi đứng trong bóng tối rất lâu, cũng im lặng rất lâu, đến tận khi toàn thân lạnh đến đông cứng mới quay người đi xuống. Từ đầu đến cuối tôi không nói một lời nào, tôi nghĩ có lẽ Quân Lương biết rằng lúc ấy tôi và cô ấy chỉ cách nhau một bức tường, chỉ là cô ấy cố chấp không gọi tôi.
Có lẽ chính tại buổi tối ấy, một vài sự việc nào đó đã được dự đoán trước.
Khi Đỗ Tầm với khuôn mặt tiều tụy cùng với Cố Từ Viễn đứng trước mặt tôi, cầu xin tôi giúp anh ta nghĩ cách hẹn Quân Lương ra ngoài gặp mặt, tôi kích động như bị tiêm thuốc kích thích:
- Gặp cái đầu quỷ nhà cậu ấy! Cậu vẫn còn mặt mũi để gặp cô ấy sao? Sao cậu không đi chết đi...
Từ nhỏ tôi đã có cái tật, cứ kích động là nói năng không suy nghĩ.
Đỗ Tầm buồn rầu để mặc cho tôi sỉ nhục. Cố Từ Viễn thì không thể nghe tiếp được, anh dùng hết sức mình mới kéo được tôi sang một bên:
- Sơ Vi, em bình tĩnh một chút. Đây là chuyện giữa Quân Lương và Đỗ Tầm, không đến lượt em làm sứ giả chính nghĩa ở đây...
Tôi lườm anh, nếu đôi mắt có thể phóng tên thì e rằng lúc này anh đã thương tích đầy mình.
Bất chấp Cố Từ Viễn khuyên ngăn thế nào, tôi vẫn nói với Đỗ Tâm:
- Cậu đừng đến làm phiền cô ấy nữa. Nhà cô ấy đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy đã buồn lắm rồi, chỉ là cô ấy sĩ diện, không chịu thể hiện ra ngoài... Lúc mẹ cô ấy ra nước ngoài, cô ấy cũng không khóc. Nếu không phải là đau lòng đến cùng cực thì vì sao nửa đêm cô ấy lại chạy lên sân thượng khóc một mình... Đỗ Tầm, cậu là đồ tồi, đồ xấu xa...
Tôi nói rồi không kìm được nước mắt.
Cố Từ Viễn ôm tôi, hốt hoảng lấy giấy ăn. Nhưng người đưa giấy đến trước mặt tôi lại là Đỗ Tầm.
Cậu ta vừa mở miệng, tôi đã biết được một số điều qua lời nói của cậu ta. Mấy ngày hôm nay cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Giọng nói khàn khàn ẩn chứa vẻ lo lắng, day dứt, thương cảm và bất lực:
- Sơ Vi, đều là lỗi của mình, mình thừa nhận... Cậu giúp mình hẹn Quân Lương ra ngoài, mình sẽ giải thích với tất cả mọi người.
Lúc tôi thay Đỗ Tầm hẹn Quân Lương, cô ấy tỏ ra rất hờ hững, chỉ nói một tiếng: “Được”.
Vì không biết cô ấy vui hay buồn nên tôi hoàn toàn không nắm được suy nghĩ trong đầu cô ấy. Nhưng là chị em tốt, tôi vẫn khuyên cô ấy đừng đi:
- Thôi, Quân Lương ạ, kết thúc êm đẹp đi, không cần thiết phải gặp mặt nữa. Cho dù cậu ta muốn giải thích với cậu nhưng có thể giải thích cái gì chứ. Lẽ nào cậu vẫn còn tin tưởng người này sao?
Cô ấy tô son màu anh đào lên môi, lúc cười để lộ hàm răng trắng bóng. Cô ấy vỗ vào mặt tôi và nói:
- Cậu yên tâm, mình biết phải làm thế nào.
Dĩ nhiên là tôi biết cô ấy có suy nghĩ riêng của mình. Trong những năm chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy luôn biết cách đối nhân xử thế. Cách làm ấy chưa chắc đã phù hợp với quan niệm truyền thống nhưng nói chung là hợp với cô ấy.
Nói nhiều vô ích, im lặng là vàng, Cố Từ Viễn nói đúng, suy cho cùng đây vẫn là chuyện của họ. Tôi là người ngoài, không nên xen vào thì tốt hơn.
Khi Quân Lương đi gặp Đỗ Tầm và Trần Chỉ Tình, tôi gọi điện thoại rủ Cố Từ Viễn đi hiệu sách. Không ngờ anh lại nói với tôi là anh không có thời gian.
Tôi bỗng chốc nổi trận lôi đình:
- Anh làm cái gì mà ra vẻ cán bộ nhà nước bận trăm công nghìn việc thế hà?
Anh giải thích với tôi là lớp anh tổ chức đi thành cổ, bốn hôm nữa mới về. Thấy tôi bận rộn an ủi Quân Lương mấy ngày hôm nay nên anh cũng không nói với tôi. Dù sao thì chỉ có bốn ngày thôi, thoắt cái là hết mà. Tôi bực tức cúp máy, miệng lẩm bẩm một câu mà chỉ có tôi mới biết.
- Không có anh ở bên, một ngày dài trăm năm.
Cũng đến lúc này, lúc mà Cố Từ Viễn và Quân Lương đều bận việc của mình, tôi mới phát hiện, thì ra các mối quan hệ của mình lại ít ỏi như vậy. Ngoài họ ra tôi gần như không có người bạn nào khác. Phát hiện này khiến tôi thật sự sợ hãi!
Sao có thể như thế được? Sau này Quân Lương kết hôn chắc chắn sẽ phải giữ chồng cô ấy. Còn Cố Từ Viễn... Ngộ nhỡ anh bội ước không kết hôn với tôi... Vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành kẻ cô độc sao?
Thật đáng sợ, đúng là thật đáng sợ!
Nghĩ như vậy tôi lập tức quyết định một chuyện. Tôi phải tìm được một người bạn ngoài Quân Lương và Cố Từ Viễn. Đợi đến một ngày họ đến tìm tôi, tôi cũng có thể hãnh diện nói với họ rằng: “Thật ngại quá, mình không có thời gian!”.
Nhưng... tôi có thể tìm ai đây? Tôi và Đường Nguyên Nguyên không hợp nhau, với Lâm Mộ Sắc dường như cũng có một số thứ rất khó nói, có lẽ không thể nói là không thích cô ta nhưng cô ta không đến tìm tôi, tôi tuyệt đối không muốn tìm cô ta. Còn về Thẩm Ngôn, ngoài công việc chị ấy cũng bận yêu đương, tôi hà tất phải làm con kỳ đà không hiểu chuyện.
Tôi vừa lẩm nhẩm vừa mở danh bạ điện thoại, bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng. Tôi quyết định chơi xấu một người.
Sau vài hồi chuông, đầu bên kia nói:
- Tôi không lưu số, xin hỏi ai đấy?
Nhảm nhí, dĩ nhiên là tôi biết anh không lưu số của tôi. Nếu anh lưu rồi thì sao tôi có thể chơi tiếp được! Tôi hét lên:
- Trời ơi, anh đúng là đồ không có lương tâm, sao anh có thể không nhớ em được. Em là bạn gái cũ của anh!
Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, anh ta bình tĩnh hỏi:
- Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?
Không ngờ lại đánh trúng, tôi cười thầm trong bụng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra tình thâm nghĩa nặng:
- Không có chuyện gì. Em chỉ muốn nói với anh là em sẽ nuôi con một mình. Anh yên tâm đi!
Nếu mẹ tôi biết con gái của bà lại tẻ nhạt như thế này thì liệu bà có hối hận vì năm ấy không bóp chết tôi không?
Đầu bên kia lại im lặng một lúc, cuối cùng nói:
- Ừm, vậy thì phiền cô giáo dục con thật tốt, đừng để nó giống Tống Sơ Vi óc ngắn.
- ...
Vẫn là chỗ cũ, dòng người ngược xuôi bên ngoài cửa kính của cửa hàng McDonald, phía đối diện đèn điện rực sáng.
Tôi không thể kìm nén được, liền hỏi anh ta:
- Sao anh biết là tôi, lẽ nào tôi đổi giọng không thành công sao?
Viên Tổ Vực nhìn tôi với ánh mắt hết sức coi thường:
- Đó là vì cô không hiểu tôi. Tôi khá nhạy cảm với các con số, bất kỳ con số nào tôi chỉ nhìn qua hai lần là thuộc như lòng bàn tay.
- Oa! - Tôi không kìm được thốt lên. - Thật không ngờ anh lại có tài như thế!
Ánh mắt của anh ta lóe lên ánh sáng khác thường. Ngừng một lát, bỗng nhiên anh ta khẽ nói:
- Kỳ thi Olympic Toán học năm ấy, tôi cũng đoạt giải.
Câu nói ấy ẩn chứa chút buồn man mác. Thực ra tôi vốn không phải là người thích tìm hiểu ngọn nguồn sự việc. Thấy Viên Tổ Vực bình thường cà lơ phất phơ không có chút đứng đắn bỗng nhiên như biến thành người khác, tôi không kìm được bắt đầu dò hỏi:
- Thế vì sao anh không học tiếp?
Anh ta nhìn cốc Coca rồi nhìn tôi, sau khi chắc chắn rằng không phải tôi đang đùa cợt mà là hỏi chân thành, anh ta thở dài và nói:
- Thực ra mà nói thì cũng chỉ vài câu đơn giản...
Tôi không ngờ một người trông giống côn đồ như Viên Tổ Vực cũng là học sinh ưu tú một thời.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn đều học trường bình thường nhưng anh ta luôn là học sinh được giáo viên yêu mến nhất... Qua lời kể của anh ta, tôi có cảm giác như được nhìn thấy một Viên Tổ Vực khác, thông minh, nghịch ngợm, kiêu ngạo.
Viên Tổ Vực có gia cảnh bình thường.
Năm anh ta học lớp mười một, bố anh ta qua đời, cuộc sống gia đình trở nên vô cùng khó khăn.
Nhiều năm sau khi nhắc lại chuyện này, anh ta chỉ mỉm cười và nói:
- Hồi ấy thật sự cảm thấy nghèo rớt mùng tơi, thật sự quá khổ, nghĩ rằng mình nên chết đi cho rồi.
Nhìn anh ta mỉm cười nói những chuyện vốn rất đau đớn và tàn khốc, không hiểu sao trong lòng tôi trào dâng một niềm xót xa mơ hồ.
Bố của Viên Tổ Vực là nhân viên sửa chữa đường ống của một công ty. Lương và đãi ngộ không tốt lắm nhưng dù sao cũng là người lao động duy nhất trong nhà. Mẹ anh sinh anh khá muộn, sức khỏe lại không được tốt nên đã về hưu sớm, phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của gia đình.
Nếu không có tai nạn bất ngờ ấy, thì họ cũng là một gia đình hạnh phúc, an nhàn.
Thực ra trước đó rất lâu, bố anh đã cảm thấy sức khỏe không tốt nhưng là không muốn phiền phức, hai là tự lừa mình lừa người, nghĩ rằng không có chuyện gì lớn, hơn nữa còn có một vấn đề thực tế nhất là ông không muốn lãng phí tiền bạc... Vì thế mới cố gắng chịu đựng.
Nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực cau mày, dáng vẻ rất khổ sở.
Anh nói:
- Thật không ngờ một người đàn ông khỏe mạnh nói đổ bệnh là đổ bệnh... Nằm trong bệnh viện, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, không còn sức để nói, mặt mũi hốc hác, da thì nhẽo, nhìn rõ từng chiếc xương...
Viên Tổ Vực ngẩng đầu nhìn tôi rồi gượng cười:
- Có thể tưởng tượng được không, cuộc đời thật sự có thể suy sụp đến mức ấy... Ngày nào tôi cũng hận không thể đập đầu vào tường...
Thực ra tôi rất muốn nói với anh rằng tôi hiểu.
Cảm giác bất lực ấy thật sự tôi rất hiểu.
Lúc đầu họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp còn đến thăm, dần dần thì vắng như chùa bà đanh.
Mọi người đều kiếm tiền không dễ dàng gì nên ai cũng sợ họ vay tiền. Đây là một cái động không đáy, không biết tiền cho vay phải đến năm nào tháng nào mới lấy lại được.
Lòng người dễ thay đổi, thì ra thật sự có chuyện ấy.