Ánh trăng nói đã lãng quên


Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
2 – Hết nợ rồi? Vậy cô tát tôi một cái, tôi đi quyến rũ bố cô được không?
Nếu thật sự Thượng đế có mắt, vậy thì chuyện xảy ra với mấy người chúng tôi tối hôm ấy đủ để làm thành một vở kịch náo nhiệt.
Từ nhỏ đến lớn tôi luôn là một người tính tình nóng nảy, đặc biệt là trong vấn đề tình cảm. Dường như tôi mãi mãi không bao giờ học được cách giải quyết vấn đề một cách ôn hòa.
Tối hôm ấy, một người bị sự thẳng thắn của Viên Tổ Vực ép đến nỗi không thể trốn tránh như tôi đã nói với anh: “Thôi đi, không thể đâu”.
Nhìn vẻ mặt của anh, tôi không biết được câu trả lời này có nằm trong dự tính của anh không nhưng tôi nghĩ nếu đã nói đến mức này rồi thì không bận tâm đến chuyện tàn nhẫn thêm một chút. Có một số chuyện dứt khoát sẽ tốt cho cả hai!
Nghĩ như vậy, tôi đâu còn bận tâm đến cảm giác của anh. Bệnh cũ của tôi lại tái phát:
- Viên Tổ Vực, chẳng phải chúng ta rất vui vẻ sao? Anh có chuyện gì không vui thì nói với em. Em có chuyện gì không vui cũng nói với anh. Như thế chẳng phải rất thoải mái sao. Việc gì anh phải làm như thế? Anh khiến em rất phiền muộn đấy, biết không?
Thấy anh không nói gì, tôi càng mạnh dạn hơn:
- Hơn nữa không phải là anh không biết, em và Cố Từ Viễn mới chia tay chưa được bao lâu, lúc này đâu thể lại bắt đầu tình yêu được. Anh đừng ngốc nữa…
Anh vẫn không nói gì. Tôi ngừng một lát, cuối cùng đưa ra chiêu độc nhất:
- Em luôn coi anh là bạn tốt. Anh hiểu ý của em…
- Ừ, anh hiểu rồi. - Anh chậm rãi nói.
Bỗng chốc chúng tôi không nói gì nữa.
Thấy anh quay người bước đi, tôi tưởng rằng chuyện này coi như đã qua. Sau mấy hôm chúng tôi lại có thể nói chuyện vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cùng nhau ăn cơm. Suy cho cùng, cuộc sống rất tẻ nhạt, cần có một người bạn.
Nhưng bỗng nhiên anh quay người lại, nhìn tôi nói:
- Là vì anh nghèo ư?
Cuối cùng Quân Lương và Đỗ Tầm cũng bớt chút thời gian cùng nhau ăn bữa cơm. Nhưng không biết vì sao cả hai người đều thấy không ngon miệng.
Đĩa mỳ Ý xốt cà chua trước mặt Quân Lương bị cô ấy dùng dĩa khuấy tung cả lên. Cô ấy nhìn đĩa mỳ rối như tơ vò, không còn một chút khẩu vị nào. Dáng vẻ ấy của cô khiến Đỗ Tầm vốn đang cố vui vẻ một chút cũng buông dao dĩa xuống.
- Em sao vậy? - Đỗ Tầm kiên nhẫn hỏi cô.
Sao ư? Quân Lương cười khẩy trong lòng. Đúng là nực cười, lẽ nào anh không biết em làm sao?
Nhưng cô không nói ra câu ấy mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn điện vụt sáng khiến thành phố càng rực rỡ hơn.
Đỗ Tầm lại hỏi:
- Rốt cuộc em sao vậy?
Câu nói này giống như dây dẫn được châm ngòi nổ, đột nhiên Quân Lương bùng phát:
- Anh hỏi em làm sao, anh nói xem em làm sao. Dĩ nhiên là em không vui, hơn nữa rất không vui!
Từ lần đứng trên đường rửa vết thương cho Đỗ Tầm đến nay, Quân Lương không còn rơi một giọt nước mắt nào vì những chuyện ấy. Nhưng không khóc không có nghĩa là cơn sóng trong lòng đã lắng xuống. Chẳng qua là chúng biến thành sóng ngầm mà thôi.
Sau khi biết tin Đỗ Tầm đến đón Trần Chỉ Tình ra viện, Quân Lương có cảm giác như có thứ gì đó chặn ở lồng ngực, vô cùng khó chịu.
Là sinh viên khoa dẫn chương trình phát thanh - truyền hình, khi Quân Lương dùng tiếng phổ thông gầm lên với Đỗ Tầm đã gây chú ý với rất nhiều người trong nhà hàng.
Khoảng thời gian này, tính cách điềm tĩnh vốn có của Đỗ Tầm dù nhiều hay ít cũng bị ảnh hưởng bởi những biến cố. Trong hoàn cảnh mọi chuyện đều không như ý, sự oán thán của Quân Lương khiến anh cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa.
Tiếng dao dĩa inox va vào đĩa sứ nghe thật chói tai. Quân Lương không khỏi giật mình.
Đỗ Tầm trước mặt cô sắc mặt u ám. Mặc dù không nói một lời nào nhưng không khí ngột ngạt này khiến Quân Lương cảm thấy sợ hãi.
Bỗng nét biểu cảm trên khuôn mặt Đỗ Tầm thay đổi, trở nên vô cùng kinh hoàng.
Quân Lương ngoảnh đầu, dõi theo ánh nhìn của anh, thấy Trần Chỉ Tình tự đẩy xe lăn đi ra từ trong thang máy.
Trước cái nhìn kinh ngạc của Quân Lương, Trần Chỉ Tình mỉm cười đẩy xe lăn về phía bọn họ. Lúc ấy, màn hình điện thoại của Cố Từ Viễn hiện tên Lâm Mộ Sắc.
Cố Từ Viễn đang đắm mình trong thế giới game online, vừa nhìn thấy cái tên này trên điện thoại, anh không nói một lời mà nhấn nút tắt. Các anh em ngồi bên cạnh trêu chọc anh:
- Sao thế, điện thoại của bạn gái cũng không nghe à?
Anh ấn chuột thật mạnh, không nhìn bọn họ mà tức giận nói:
- Bạn gái cái con khỉ!
Giống như là đang phối hợp với anh, tên của “bạn gái cái con khỉ” lại vụt sáng, không chịu buông tha.
Trong lòng Cố Từ Viễn trào dâng nỗi giận dữ. Anh bỏ tai nghe, nhấn nút nghe rồi mắng té tát vào điện thoại:
- Mẹ kiếp, cô có thôi đi không hả?
Lâm Mộ Sắc ở đầu dây bên kia khẽ cười và nói:
- Trời ơi, lâu như vậy không liên lạc, vừa mở miệng đã hung dữ như vậy, em đâu có làm gì anh?
Từ sau khi trở về từ thành cổ, điện thoại của Lâm Mộ Sắc tắt máy suốt, không thể nào liên lạc được. Mấy hôm đầu, không biết một ngày Cố Từ Viễn đã gọi đến số điện thoại này bao nhiêu lần, nóng lòng lẩm nhẩm với chiếc điện thoại:
- Bà cô của tôi ơi, xin cô hãy nhấc máy đi…
Không phải anh chỉ muốn chửi cho Lâm Mộ Sắc một trận, so với việc trách móc cô ta, Cố Từ Viễn cảm thấy việc quan trọng hơn là để chính miệng cô ta giải thích rõ ràng với Tống Sơ Vi rằng buổi tối ở thành cổ, thật sự giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng mấy hôm sau, điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai nghe.
Từ tối hôm ấy, thái độ của Tống Sơ Vi không hề có một chút chuyển biến nào. Mỗi lần anh đến lớp học của cô hoặc chờ ở cổng ký túc, chỉ thấy vẻ mặt hờ hững của cô.
Dần dần anh hiểu cho dù cô đang nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng qua cũng chỉ coi anh như không khí, xuyên qua anh để nhìn người và phong cảnh phía sau.
Cuối cùng anh đã hiểu lần này Tống Sơ Vi rất kiên quyết.
Vì thế khi Lâm Mộ Sắc chơi trò mất tích lâu như vậy rồi lại xuất hiện, thật sự anh không kìm được muốn nói với cô ta một câu: “Cô chết đi!”.
Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn chưa giải quyết. Sau khi hẹn Lâm Mộ Sắc, Cố Từ Viễn gọi điện thoại cho Quân Lương, xin số của Đường Nguyên Nguyên rồi qua Đường Nguyên Nguyên lấy số của Tống Sơ Vi.
Đường Nguyên Nguyên cũng là người khôn ba năm dại dại một giờ:
- Tống Sơ Vi không có ở ký túc. Có một anh chàng chờ cô ấy ở cổng ký túc. Họ cùng nhau đi dạo bên bờ hồ rồi…
Chưa đợi Đường Nguyên Nguyên nói hết câu, Cố Từ Viễn đã tức giận gấp điện thoại lại.
Đi dạo với một anh chàng bên bờ hồ? Tống Sơ Vi, cô có biết chữ “chết” viết thế nào không?
Khi Cố Từ Viễn sát khí đằng đằng lao đến chỗ tôi, tôi vẫn chưa biết gì về cục diện chấn động lòng người sẽ xảy ra sau đó, tôi vẫn đang tức giận với những lời sỉ nhục của Viên Tổ Vực.
- Anh ta… - Hai từ phía sau đã đến miệng nhưng vẫn bị tôi nuốt sống sượng.
Mặc dù như vậy cũng không có nghĩa là tôi có thể kiềm chế được nỗi giận dữ trong lòng. Viên Tổ Vực trước mắt thật sự khiến tôi chỉ muốn cho anh ta hai cái bạt tai!
Dường như anh cũng cảm nhận được quả thực câu nói của mình rất quá đáng. Bỗng chốc anh tỏ ra hổ thẹn, như muốn để mặc cho tôi chém giết cũng sẽ không phản kháng.
Tôi nhìn anh, cười khẩy rồi nói rất nhanh:
- Trong mắt anh, tôi luôn là một cô gái ham hư vinh và tiền bạc, ngay từ đầu nhìn thấy tôi anh đã nghĩ như vậy rồi. Tất cả những điều ấy chẳng qua là vì tôi có một người bạn trai giàu có. À, không đúng, phải nói là bạn trai cũ. Từ đầu đến cuối anh đều cho rằng tôi yêu anh ta vì anh ta có tiền. Nếu đã vậy thì anh đã kết bạn với tôi làm gì? Có phải đầu óc anh có vấn đề không?
Tôi nói rất dứt khoát và lưu loát, một lúc rất lâu, Viên Tổ Vực cũng không có phản ứng gì. Đợi đến khi anh ta có phản ứng thì tôi đã quay người bước đi.
Bỗng nhiên anh kéo tôi lại, ánh mắt ẩn chứa sự hối lỗi chân thành:
- Tống Sơ Vi, em đừng đi, cứ coi như anh đã nói sai, anh xin lỗi em được chưa?
- Cái gì mà coi là anh đã nói sai, vốn dĩ anh nói sai! - Tôi gạt tay anh ta ra. - Đừng có lôi lôi kéo kéo như thế, tự trọng một chút.
Thực ra tôi không giận anh. Chúng tôi quen nhau đã lâu, theo tôi hiểu thì anh có cái tật hễ cuống là lại nói lung tung giống tôi, nhưng tôi không giận không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Nếu lúc này có người nào đi ngang qua hồ của trường chúng tôi, chắc chắn sẽ dừng lại, vui vẻ quan sát chuyện xảy ra sau đó.
Bởi vì sau đó, tôi và Viên Tổ Vực đều nghe thấy tiếng gầm rú tức giận:
- Đồ xấu xa!
Tôi và Viên Tổ Vực quay lại nhìn, đó là Cố Từ Viễn, đang nổi trận lôi đình!
Nếu không phải tôi nhanh tay nhanh mắt đẩy Viên Tổ Vực ra thì e là cú đấm của Cố Từ Viễn thật sự đã gây ra chuyện.
Đợi sau khi tôi đứng vững, phản ứng đầu tiên của tôi là gầm lên với Cố Từ Viễn:
- Có phải anh bị điên rồi không?
Nói xong, tôi liền sững người. Bao lâu nay, cho dù anh ta xin lỗi tôi thế nào, cho dù anh ta có đứng ở cổng ký túc, nhìn tôi đáng thương như thế nào tôi đều mặc kệ anh ta. Nhưng khi anh ta không biết rõ tình hình mà xông vào đánh Viên Tổ Vực thì tôi đã mở miệng…
Cố Từ Viễn cũng sững người, một lúc lâu sau anh ta mới ngạc nhiên nhìn tôi và hỏi:
- Em quát anh? Vì thằng đó mà em quát anh?
Không hiểu vì sao khoảng khắc này tôi cảm thấy vô cùng hoảng loạn, một cảm giác chưa từng có. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt vô tội của Bao Nha Trân trong Kung fu: “Sao lại như thế…”.
Sao lại như thế? Thật sự tôi rất muốn nhảy xuống hồ chết đi cho rồi!
Viên Tổ Vực kéo tôi ra sau lưng, gầm lên với Cố Từ Viễn:
- Cậu muốn đánh nhau sao?
Cố Từ Viễn cũng tức giận:
- Mẹ kiếp! Anh là ai? Chui từ đâu ra hả?
Thấy hai người trước mắt giống như hai con chó điên mất hết lý trí, tôi biết nói như vậy là không đúng nhưng ngoài cách ví von này, thật sự tôi không nghĩ ra cái gì khác…
- Hai người cút đi cho tôi! - Đột nhiên tâm trạng tôi cố gắng kìm nén bấy lâu trong lòng giống như núi lửa tuôn trào, nham thạch sục sôi. Tôi nắm tay, gào lên đến rát cổ bỏng họng với hai người trước mặt. - Cút đi cho tôi!
Đúng lúc tôi mất bình tĩnh, không thể kiếm chế được cảm xúc của mình thì Lâm Mộ Sắc được Cố Từ Viễn mời tới xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Bao lâu không nhìn thấy cô ta rồi. Vốn dĩ chúng tôi cũng được coi là những người bạn khá hợp nhau. Thậm chí trước đây tôi còn trốn học để đi dạo phố mua sắm cùng cô ta.
Hồi ấy, đối với tôi, cô ta là một cô gái rất thú vị. Mặc dù là con nhà giàu nhưng chưa bao giờ cố tình làm ra vẻ trước mặt người khác. Mặc dù trở về từ nước ngoài nhưng chưa bao giờ giống với những cô gái thích ra vẻ ta đây mở miệng ra là nói tiếng Anh. Cô ta sống buông thả, hào phóng, tính tình thẳng thắn, ngoài cái tật độc mồm, còn lại chẳng có gì là không tốt.
Mặc dù hồi ấy tôi biết cô ta là kẻ phản bội, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày cô ta cướp bạn trai của mình.
Khi gặp lại cô ta, trong lòng tôi có ảo giác như cách một đời.
Thật sự chúng tôi đã từng quen nhau sao? Thật sự chúng tôi đã từng là bạn sao?
Cô ta mặc quần áo màu đen, vẫn tác phong đó, áo trễ ngực, cổ đeo chiếc dây chuyền rất sáng. Tôi nghĩ mình không đến nỗi nhìn kim cương là thủy tinh nhân tạo…
Cô ta tươi cười rạng rỡ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chủ động chào hỏi tôi:
- Tống Sơ Vi, lâu lắm không gặp, dạo này cậu khỏe không?
Không ngoảnh đầu lại nhìn nét mặt của Cố Từ Viễn và Viên Tổ Vực lúc ấy, tôi cố gắng hết sức, cuối cùng nở nụ cười:
- Nhờ phúc của cậu, tôi vẫn khỏe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui