Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
2 – Chuyện không dám nhớ lại là năm ấy tôi đã theo đuổi Cố Từ Viễn.
Quân Lương vừa đắp mặt nạ vừa thản nhiên nói:
- Vì thế hai người hôn nhau, đúng không?
Tôi không thể phân biệt rõ mình đang nhai Xylitol vị dâu tây, vị cam hay vị dưa hấu hay vị bạc hà nữa. Suốt buổi tối tôi không làm gì, chỉ nhai hộp kẹo ấy.
Trước câu hỏi thản nhiên của Quân Lương, phản ứng của tôi giống như núi lửa phun trào:
- Không phải! Là cưỡng hôn! Mình bị tên cầm thú đội lốt người ấy cưỡng hôn!
Tôi vốn tưởng rằng là bạn thân nhất của tôi, Quân Lương sẽ cùng tôi chửi rủa Cố Từ Viễn, nhưng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của cô ấy thản nhiên không một chút biểu cảm:
- Đâu phải là lần đầu tiên bị cậu ấy hôn, lẽ nào đây không phải là điều cậu tha thiết mong chờ sao?
Tha thiết mong chờ?
Tôi không còn gì để nói, Quân Lương thừa thắng xông lên:
- Mình không nghĩ cậu ấy sai, ngược lại, mình thấy cậu ta rất là MEN! Lẽ nào cậu hy vọng cậu ấy rụt đầu rụt cổ đứng một chỗ, để mặc cho tên khốn kia chụp ảnh cậu mà không nói một lời sao?
Lần này thì tôi bị nghẹn đến nỗi không nói được lời nào.
Đêm khuya, tất cả mọi người trong ký túc đều ngủ say, trong căn phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ nhưng tôi lại giống chiếc bánh rán lật đi lật lại trên giường, không sao ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi không thể kìm nén được nhớ lại cảnh tượng khó xử lúc chiều.
Trên người cậu ấy có một mùi hương thoang thoảng, không gắt cũng không nồng, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay tới. Trong nháy mắt, tôi bị chìm trong một không gian kỳ diệu.
Lúc buông tôi ra, cậu ấy không dám nhìn tôi. Tôi cũng cúi đầu. Mặc dù trong lòng có tiếng gào thét: “Tát cậu ta, Tống Sơ Vi, tát chết cậu ta”, nhưng tôi không thể nào vung tay được.
Một lúc sau, tôi nghe thấy mình hỏi một câu ngu ngốc không thể tưởng tượng được:
- Cậu dùng loại nước hoa gì vậy?
Hỏi xong, tôi rất muốn ình một cái bạt tai, tôi bị làm sao thế này?
Cố Từ Viễn sững người, vội nói:
- Burberry weekend for men.
Tôi không nhìn cậu ta, cúi đầu ậm ừ một tiếng, sau đó không biết phải làm thế nào nữa.
Sau khi tình hình bớt căng thẳng, Cố Từ Viễn đã giải thích với tôi vì sao lúc nãy cậu ta lại ra tay đánh người trên xe bus:
- Mình nhìn thấy tên khốn kia lấy điện thoại chụp ngực cậu, mặc dù chẳng có gì nhưng mình vẫn thấy hắn đáng chết…
Tôi khó chịu lườm cậu ta. Tên ngốc Cố Từ Viễn kia, cậu có biết cậu đang nói gì không?
Đáng tiếc là ánh mắt của tôi không có chút khả năng uy hiếp nào, cậu ta không cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi, lại còn nói với giọng điệu căm phẫn trào dâng:
- Tống Sơ Vi, mình nói cho cậu biết, cho dù hôm nay không phải là cậu mà là một cô gái xấu hơn cậu bị chụp lén, mình cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cái loại đê tiện ấy không thể để yên được!
Cuối cùng ngọn lửa hừng hực đã thiêu đốt lý trí của tôi, tôi lao đến chân đá tay đấm:
- Cậu là đồ khốn! Ai cần cậu quan tâm! Mình thích bị người ta chụp trộm đấy!
Cậu ta bật cười:
- Thật nực cười!
Mùa hè, chiều muộn mà ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, Cố Từ Viễn đứng bên nắng chiếu vào che nắng cho tôi. Toàn thân cậu ấy cũng được bao phủ một vòng sáng vàng rực. Vòng sáng ấy rất dịu dàng, khiến người ta rất muốn chạm vào.
Tôi không biết biểu cảm trên khuôn mặt của mình như thế nào nhưng khoảnh khắc ấy khuôn mặt của Cố Từ Viễn trở nên rất dịu dàng, giống như một con người khác. Trong ký ức của tôi, cậu ta chưa bao giờ nói với tôi một câu tử tế, chưa bao giờ nhìn tôi say đắm.
Thời gian trôi đi rất chậm, cậu ấy nói:
- Tống Sơ Vi, mình hôn cậu hai lần rồi, nếu không chịu trách nhiệm với cậu thì mình sẽ thấy dằn vặt lương tâm. Nhưng chịu trách nhiệm với cậu thì thú thực là mình ăn không ngon ngủ không yên. So sánh lợi hại thiệt hơn nên chọn cái nào nhẹ hơn, mình không thể có lỗi với lương tâm của mình được.
Cái đầu của tôi vẫn đang “tiêu hóa” hàm ý ẩn chứa trong câu nói của cậu ta, vẫn chưa rút ra kết luận, cậu ta đã khoác vai tôi:
- Cứ thế nhé, mình nói là được.
Suốt cả buổi tối tôi cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết đã mơ hồ ngủ thiếp đi từ lúc nào, cảm giác mình vừa mới nhắm mắt đã nghe thấy Quân Lương lẩm nhẩm toàn những thứ cổ quái.
Trời ơi, tôi lớn bằng ngần này rồi vẫn chưa nghe thấy ai nói như thế.
Haizzz, tôi biết đây là bài luyện thanh của sinh viên khoa Phát thanh, nếu ai không biết còn tưởng trẻ bị thiểu năng đang chơi trò chơi.
Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm hay muộn tôi cũng phát điên, sau đó được đưa về bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thành phố Z, cách viện dưỡng lão bà nội tôi sống vài trăm mét. Mẹ tôi đến thăm tôi xong lại đi thăm bà, rất tiện đường.
Nhớ đến bà nội, tôi thấy sống mũi cay cay.
Sở dĩ tôi chọn khoa Ngữ văn là vì thành tích môn văn xuất sắc của tôi. Trước tình hình môn toán và Anh văn rất không ổn định, tôi vẫn có thể duy trì được thành tích ngữ văn xuất sắc là nhờ sự nghiêm khắc của bà nội hồi tôi còn nhỏ.
Tôi còn nhớ bài thơ đầu tiên mà tôi thuộc không phải “Nga, nga, nga”, cũng không phải “Nhất vọng nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia” mà là “Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông, thân vô thái phượng phong phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông”1.
(1). Dịch nghĩa: “Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi; Bên tây lầu họa, phía đông nhà quế; Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao; Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông”. (Các chú thích trong cuốn sách này là của người dịch.)
Hồi còn nhỏ người tôi hận nhất không phải là bố mẹ mà là nhà thơ của triều Đường, Lý Thương Ẩn!
Đúng, chính là nhà thơ Lý Thương Ẩn viết mấy chục bài Vô đề. Ông ta chính là nỗi ám ảnh lớn nhất của tuổi thơ tôi.
Mỗi lần bà nội bắt tôi học thuộc thơ, tôi lại muốn khóc. Mặc dù học thuộc rồi sẽ được thưởng một túi kẹo to nhưng nếu không thuộc sẽ bị bà dùng thước may vụt vào tay. Hồi ấy đối với tôi mà nói, đó là hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới.
Về sau, tôi xa bà, sống cùng với bố mẹ. Họ mua cho tôi rất nhiều, rất nhiều kẹo. Một biểu chiều, một mình tôi ăn hết một túi kẹo to nhưng vẫn cảm thấy rất vô vị.
Từ đó tôi không thích ăn kẹo nữa.
Quân Lương “đọc diễn cảm” xong, Đường Nguyên Nguyên “họa bì” xong, tôi hồi tưởng lại những năm tháng tuổi thơ xong, một bạn gái khác cùng ký túc đã đến giảng đường chiếm chỗ.
Tôi hẹn Quân Lương sau khi tan học gặp nhau dưới đại sảnh cùng đi ăn, không ngờ cô ấy nói với tôi:
- Ngày nào cũng ăn cơm với con gái thật vô vị, hôm nay mình hẹn con trai.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên! Không phải chứ! Hồi học cấp ba, trong một buổi tự học, có anh chàng trèo tường mua sữa chua cho cô ấy, sau đó bị cô giáo bắt được mắng ột trận té tát, vậy mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động cùng đi xem một bộ phim. Bây giờ mới vào học được mấy ngày, không biết nhân vật nào đã khiến Tô Quân Lương nhìn người bằng nửa con mắt này phải thay đổi cách nhìn?
Rõ ràng biết là tôi đang nghi ngờ nhưng Quân Lương vẫn không cho tôi câu trả lời.
Cô ấy chớp mắt nhìn tôi:
- Đừng có lưu luyến mình, đi tìm Cố Từ Viễn của cậu đi.
Nhờ có sự nhắc nhở của cô ấy, tôi lập tức nhớ đến buổi tối hôm trước. Lúc đưa tôi về Cố Từ Viễn nói:
- Ngày mai cùng đi ăn, buổi trưa gặp nhau ở đại sảnh, không gặp không về.
Tôi đang nghĩ cách làm thế nào để hóa giải tình thế khó xử thì Quân Lương đáng chết lại ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- Lần đầu tiên cậu ta hôn vào má cậu, lần thứ hai là hôn vào môi, lần này nấu cháo lưỡi đi.
Không phải tôi vờ ra vẻ hiền thục nhưng khoảnh khắc ấy máu toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu. Tôi thề là tôi đã nghĩ đến chuyện giết cô ấy.
Suốt giờ học buổi sáng tôi chỉ nằm bò ra bàn, đờ ra như một khúc gỗ. Mặc dù trông giống như đang chăm chỉ đọc sách nhưng thật ra tâm trí tôi đã bay đến phương trời xa tít.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhắc đến nhưng Cố Từ Viễn hôn tôi hai lần, đây là chuyện được viết vào hồ sơ sống của tôi, có rất nhiều nhân chứng khiến tôi không thể chối cãi.
Lúc Cố Từ Viễn xuất hiện trong cuộc đời tôi, bánh xe vận mệnh vừa bắt đầu chuyển động, kim chỉ về năm 2005.
Gạt lớp lá rụng đầy trên mặt hồ ký ức, dấu vết khắc sâu trong sinh mệnh hiện lên trước mắt như mới ngày nào. Người mẫu Lâm Chí Linh ba mươi tuổi bỗng nổi tiếng, lúc chụp quảng cáo không may bị ngã ngựa, tất cả giới truyền thông bắt đầu chú ý đến ngực của cô ấy. Những Lý Vũ Xuân, Trương Lương Dĩnh, Chu Bút Sướng giành giải trong cuộc thi tiếng hát toàn quốc Super Girl. Đến tận rất nhiều năm sau, họ vẫn là ba “Super Girl” đứng đầu được mọi người công nhận, không ai có thể vượt qua được.
Năm ấy tôi đã làm gì?
Chuyện không dám nhớ lại là năm ấy tôi đã theo đuổi Cố Từ Viễn.
Thực ra tôi luôn không chịu thừa nhận, tôi sẽ nhớ mãi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Từ Viễn. Dáng vẻ của cậu ấy giống như viên ngọc.
Cố Từ Viễn lúc ấy có thể nói là công tử độc nhất vô nhị.
Tôi phải thừa nhận mình là người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, rất dễ bị mỹ sắc mê hoặc, đầu óc nông cạn, suy nghĩ không chín chắn. Lúc cậu ta ở văn phòng của mẹ tôi chờ làm thủ tục chuyển trường. Đúng lúc ấy tôi đi ngang qua cửa, nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, bỗng chốc cảm thấy sững sờ, quay sang nói với Quân Lương:
- Trường mình có một nam sinh rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Từ trước đến nay Quân Lương là người rất kén chọn, hiếm khi khen bạn nam nào, nhưng sau khi tôi sống chết kéo cô ấy đi xem, cô ấy cũng ngạc nhiên thốt lên:
- Trời ơi, quả không sai, xem ra cái trường “ổ gà” của chúng ta sắp có một chú phượng hoàng.
Tôi thật không hiểu sao cô ấy lại có thể suy nghĩ ra cách so sánh củ chuối như vậy nhưng cho dù thế nào thì cô ấy đã đồng tình với tôi, tôi vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Lúc ấy tôi đã quyết định: Cậu ta là của tôi!
Quân Lương tròn mắt nhìn tôi:
- Cậu ta chuyển đến lớp của mẹ cậu, cậu có biết không?
Dĩ nhiên là tôi biết, nếu cậu ta không chuyển đến lớp của mẹ tôi thì chưa chắc tôi đã chú ý đến cậu ta. Tôi muốn để mẹ tôi biết tôi muốn làm bà mất mặt, thế thì sao!
Buổi tối liên hoan tốt nghiệp, tôi thẳng thắn nói với Cố Từ Viễn ý định theo đuổi cậu ta, đồng thời hỏi cậu ta:
- Hồi ấy cậu có ấn tượng gì với mình không? Hôm ấy mình mặc áo khoác màu đỏ!
Đôi mắt của cậu ta bị che phủ bởi một làn sương mờ ảo khiến cậu ra trông giống người bị bệnh đục thủy tinh thể, còn câu trả lời của cậu ta giống như người mắc bệnh viêm não:
- Mình chẳng chú ý đến cái gì cả.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, điện thoại của tôi nhận được hai tin nhắn cùng một lúc, một tin nhắn của Quân Lương: “Chúc cậu có một bữa trưa vui vẻ, chiều nay mình không có tiết học nên đi chơi, tối gặp nhé!”.
Tôi không muốn nhắn lại, đúng là khác người, vô nhân tính!
Một tin nhắn khác là của Cố Từ Viễn, người tự cho là bạn trai của tôi: “Mau xuống đây, đại ca đói rồi!”.
Mặc dù rất không muốn nhưng tôi vẫn phải đi cạnh Cố Từ Viễn. Trên đường đi có rất nhiều bạn nhận ra cậu ta chính là người đại diện cho các tân sinh viên phát biểu trong buổi lễ chào đón tân sinh viên. Một số bạn nữ nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn cậu ta, ánh mắt ẩn chứa vẻ tiếc nuối như “tàn phá môi sinh”.
Tôi thật sự rất muốn đánh chết bọn họ, đúng là có mắt như mù. Cố Từ Viễn kia ngoài giàu có hơn tôi thì có cái gì giỏi hơn tôi cơ chứ? Lẽ nào tôi không xinh đẹp sao? Rất nhiều năm trước, khi bị bà mẹ nhẫn tâm gửi đến nhà bà ngoại ở ngoại thành học tiểu học, vì quá xinh đẹp nên bị tất cả các bạn nữ trong lớp cô lập!