Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng


1 – Vì sao… vì sao… vì sao… vì sao hết người này đến người khác
lừa tôi?

Buổi trưa, sau khi tan học, Quân Lương nhìn thấy một chiếc xe rất quen ở
cổng ký túc xá nữ.
Không phải Đỗ Tầm. Thời gian gần đây tinh thần của Đỗ Tầm không được
tốt lắm, tạm thời không còn sức lực để đến an ủi Quân Lương.
Đợi đến khi Quân Lương lại gần chiếc xe ấy, cửa xe mở ra, Lê Lãng bước
ra, mỉm cười với cô:
- Em có thời gian không? Anh đưa em đi ăn.
Có một số cô gái biết Quân Lương. Lúc cô đi qua, họ đều nhìn cô với ánh
mắt đầy ẩn ý, dường như họ đang nghĩ cùng một chuyện: Kẻ thứ ba không biết xấu
hổ này đã cướp bạn trai của người khác, vì sao vẫn còn người vừa đẹp trai vừa giàu
có quỳ dưới váy cô ta?
Những ánh mắt này khiến Quân Lương cảm thấy như bị kim chích sau lưng.
Thậm chí, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà dứt khoát gật đầu.
Chiếc xe của Lê Lãng rời khỏi ký túc xá nữ chưa được bao xa thì xe của
Thẩm Ngôn đã theo sau.
Cô rất kiên trì, giữ một khoảng cách an toàn. Với khoảng cách này, cô đảm
bảo Lê Lãng sẽ không phát hiện ra cô, hơn nữa cô tự tin là mình sẽ không bị dòng
xe nườm nượp che khuất tầm nhìn, để mất dấu vết.
Cô đeo kính râm, hút một điếu thuốc.
Cô rất ít khi hút thuốc, trừ hai tháng ở hộp đêm.
Hồi ấy là bất đắc dĩ. Mỗi buổi tối, lúc nào trên tay cô cũng là các loại thuốc
dành cho phái nữ như DJ, MIX, ESSE hoặc More. Cô chưa bao giờ hút 502 vì
không thích.

Trong các loại thuốc lá, cô thích nhất là More. Điếu thuốc màu cà phê, rất
dài, có thể cháy rất lâu.
Mỗi khi việc kinh doanh không được tốt lắm, cô lại trốn vào nhà vệ sinh đốt
một điếu, nhìn nó hóa thành tàn tro. Dường như thời gian có thể trôi đi rất chậm,
rất chậm… Dường như vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ lau đi những vết
nhơ loang lổ khi còn trẻ.
Lúc mới đến thành phố K, Thẩm Ngôn không biết mình có thể làm gì. Cô
chỉ có thời gian hơn hai tháng để kiếm đủ học phí cho năm thứ nhất.
Rửa bát, bưng bê, làm gia sư? Những công việc này đều không khả quan.
Làm việc vất vả một ngày, mệt đến nỗi thở không ra hơi, nếu gặp kẻ vô lương tâm,
không những không được một đồng nào mà còn lãng phí thời gian.
Thu mình trong quán trọ năm mươi tệ một ngày, cô gái Thẩm Ngôn mười
tám tuổi cảm thấy mình như sắp phát điên.
Cô không giống một số người, khi rơi vào bước đường cùng, đem tất cả số
tiền trên người đi đánh bạc. Đánh một ván thật lớn, nếu thắng thì là ông trời có
mắt, nếu thua thì cùng lắm là chết.
Cô không muốn chết. Cô không thể thua.
Tự biết mình không phải là dân cờ bạc, Thẩm Ngôn cầm chút tiền trên tay,
suýt chút nữa thì cắn chảy máu môi.
Trên tường của quán trọ có một cánh cửa sổ nhiều năm không ai mở. Bên
ngoài cửa sổ là bầu trời u ám của thành phố K. Thẩm Ngôn cảm thấy mình đang bị
cuộc sống u ám này lấy mất sự nhiệt tình và nghị lực lúc đầu.
Vận mệnh nằm trong tay mình. Cô nói với mình, Thấm Ngôn, mày phải là
người nắm lấy vận mệnh. Mày không được làm nô lệ của vận mệnh.

Chỉ là một bước ngoặt, cô đi loanh quanh chợ tìm việc rất lâu, tay cầm nửa
chiếc bánh mỳ chưa ăn hết, buồn rầu đi ra ngoài, ngồi bên đường gặm bánh mỳ.
Đúng là nghèo, ngay cả một chai nước khoáng cũng không nỡ bỏ tiền mua.
Nhiều năm sau, nghĩ lại bộ dạng thảm hại của mình lúc ấy, cô vẫn còn rùng mình.
Không có gì có thể hủy hoại lòng tự trọng của một người hơn là sự nghèo
khó. Lúc bị bố cầm gậy đánh cô không khóc, nhưng khi lang thang trên đường phố
xa lạ này, đột nhiên cô rất buồn, khóc không thành tiếng.
Đang khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa thì có người dừng lại trước mặt cô, vỗ
vai cô.
Cô ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt rất xinh đẹp qua đôi mắt nhạt nhòa.
Người phụ nữ ấy ngắm nghía cô hồi lâu rồi thẳng thắn nói:
- Chị họ Trần, Trần Man Na. Em cứ gọi chị là chị Trần.
Trần Man Na không giở trò gì, cũng không nói những lời nói dối dễ nghe để
lừa cô gái chưa hiểu gì về sự đời. Mặc dù cô là người ở chốn làng chơi nhưng
trong người lại có nghĩa khí của gái giang hồ:
- Em muốn đến thì gọi điện cho chị, không muốn thì thôi.
Cuối cùng chị ta còn nói với Thẩm Ngôn:
- Mười tám tuổi, là người lớn rồi, có thể tự mình lựa chọn được rồi.
Thẩm Ngôn nghĩ suốt một đêm mà vẫn chưa đưa ra một quyết định dứt
khoát.
Đi hay không đi, đây quả là một vấn đề rất lớn.
Nếu đi, dĩ nhiên sẽ nhanh có tiền hơn, chí ít là nhanh hơn những công việc
vặt như rửa bát, bưng bê, hơn nữa lại còn kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu đi thì
chẳng phải là tự đẩy mình vào vũng bùn sao?

Còn nhớ hồi ở nhà, những bà lắm chuyện bên hàng xóm ngồi túm tụm với
nhau, thích bàn tán về chuyện nhà này nhà kia, nói con gái nhà ai đi hai năm, lúc
về đeo dây chuyền vàng, ai biết được số tiền ấy từ đâu ra, ai biết được những đồng
tiền đó có trong sạch không…
Những lời nói rõ ràng là do đố kỵ nhưng lại đại diện cho quan niệm đạo đức
truyền thống nhất của xã hội này: con gái, không được bán dâm.
Đàn ông có xấu cũng không sao. Nếu phụ nữ bước vào con đường này thì
vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc quay đầu làm người tốt.
Cô bực bội đến nỗi gần như muốn đập đầu vào tường. Đúng lúc ấy thì giấy
báo trúng tuyển trong túi rơi ra.
Qua ánh sáng hắt vào từ cánh cửa sổ ấy, Thẩm Ngôn nhìn thấy ngày nhập
học… Ngày ấy mỗi lúc một gần… Cô không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Đây là thành phố K, nơi có hàng triệu người.
Không có người biết cô, chỉ làm hai tháng. Hai tháng sau cho dù thế nào
cũng rửa tay gác kiếm.
Cô cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển, thầm hứa với mình, chỉ hai tháng
thôi, sau đó, khoảng thời gian ấy sẽ hoàn toàn bị gạt ra khỏi cuộc đời của Thẩm
Ngôn. Ngoài cô ra, sẽ không ai biết.
Sau khi hạ quyết tâm, cô thấy thanh thản hơn, mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh dậy, cô rửa mặt, tìm bốt điện thoại công cộng bên đường, nhấn
số điện thoại mà hôm qua Trần Man Na đưa cho cô. Điện thoại nhanh chóng được
kết nối.
- Em đi. - Thẩm Ngôn rất thẳng thắn nói.

- Được, tối gặp nhé! - Trần Man Na cũng nói rất dứt khoát.
Ngày thứ hai ở hộp đêm, Trần Man Na gọi Thẩm Ngôn lên phòng làm việc
của mình, chỉ vào mấy bộ quần áo trên sofa rồi nói:
- Mặc cái này vào. Em nhìn xem em đang mặc cái gì? Chỗ chúng ta là chỗ
làm ăn, em giống hệt gái quê vậy, còn ai đến nữa…
- Vốn dĩ em làm nghề này, dĩ nhiên là không giống các chị. - Không hiểu vì
sao, cho dù đã đến nơi này rồi nhưng Thẩm Ngôn vẫn rất ngông nghênh.
Quả thực Trần Man Na có cách nhìn khác với cô. Nếu người khác dám nói
với cô như thế thì e là phải chuẩn bị tâm lý bị tống cổ ra ngoài, nhưng Thẩm Ngôn
không sợ.
Trần Man Na nhìn khuôn mặt trẻ con của cô, bỗng nhiên cười và nói:
- Chưa gặp ai nhờ vả người khác như em, nhưng rất lạ là chị lại thích em.
Em giống chị, chúng ta đều biết mình cần gì.
Mục đích rất rõ ràng. Đây là lời đánh giá mà giám đốc và tất cả các đồng
nghiệp xung quanh đã dành cho Thẩm Ngôn nhiều năm về sau. Nếu là trong công
việc, đây không những không phải là khuyết điểm mà còn là ưu điểm đáng để
người khác học tập.
Nhưng mỗi khi có ai đó nói câu nói này, người đầu tiên mà cô nhớ tới là
Trần Man Na mà mình đã gặp năm mười tám tuổi.
Bắt đầu từ ngày đến hộp đêm, cuộc sống của cô bắt đầu từ đêm.
Ban đầu, cô chỉ uống rượu, hát hò cùng với khách giống như những cô gái
trang điểm rất đậm. Tiền thù lao không nhiều, đôi khi còn phải chia ấy

người. Nhưng thu nhập vẫn cao hơn nhiều so với những công việc trước đây của
cô.
Mặc dù vậy, cô vẫn không lỡ tiêu pha lãng phí, thường xuyên nhịn đói đi
làm, sau đó lúc ngồi với khách thì trốn một bên ăn ngấu nghiến những đồ ăn mà
khách gọi.
Lâu dần có khách hàng không hài lòng:
- Cô em này đến để ăn hay tiếp khách?
Thẩm Ngôn cũng không chịu thua:
- Mẹ kiếp! Ai là cô em? Tôi là phục vụ!
Câu nói ấy khiến mọi người trong phòng cười ầm lên. Mọi người vui đến nỗi
ôm bụng cười ngặt nghẽo, không chỉ những khách hàng đến mua vui, ngay cả đồng
nghiệp của cô cũng cười.
Cô không muốn nói nhiều với những người này, đứng dậy đi ra ngoài, đứng
ở cửa xin một điếu thuốc, không quan tâm mình có biết hút hay không, châm một
điếu rồi bắt đầu hút.
Quán bao phía sau vẫn có người đang cười. Cô khinh miệt nghĩ, tôi sẽ đi, tôi
sẽ đi học, tôi không giống với các người.
Nhiều năm sau, cô nhìn bạn trai của mình giấu mình, ngồi cùng một cô gái
kém mình năm tuổi trong quán sushi của Nhật, cười nói vui vẻ, trong lòng cảm
thấy bi ai.
Mày tưởng là khác ư? Có cái gì khác nào, chẳng phải cuộc đời chỉ có mấy
loại đó sao?

- Anh đã gặp Sơ Vi, em biết chứ? - Lê Lãng gắp một miếng cá hồi đưa lên
miệng.
Quân Lương rất thích uống trà đại mạch ở đây, không giống với trà đại mạch
kém chất lượng nhạt đến nỗi không cảm nhận được mùi vị ở những cửa hàng sushi
giả mạo khác. Mùi vị ở quán này rất đặc trưng.
Cô gật đầu:
- Em biết, anh còn mời cô ấy đi ăn kem. Lúc về cô ấy nói với em chị Thẩm
Ngôn có bạn trai, vừa đẹp trai vừa phong độ, rất hợp với chị Thẩm Ngôn.
Lê Lãng mỉm cười rất lịch sự. Lúc Quân Lương nhắc đi nhắc lại tên Thẩm
Ngôn, khuôn mặt của anh lộ vẻ ngượng ngùng, không vui.
Họ đều là người thông minh, có những điều không cần phải nói quá rõ ràng.
- Em cãi nhau với Sơ Vi à? - Lê Lãng có ý chuyển chủ đề.
Chủ đề này khiến Quân Lương không biết phải nói tiếp thế nào. Nhưng thực
ra cô rất muốn mở cánh cửa đã đóng chặt quá lâu, tìm một người để tâm sự.
Khoảng thời gian gần đây, cô cảm thấy quá nặng nề.
- Thực ra em không muốn cãi nhau với cô ấy. Em tin rằng cô ấy cũng không
muốn cãi nhau với em… Chỉ là chúng em đều rất chán, không biết có thể nói gì với
nhau. Ai cũng có rất nhiều chuyện… Lập trường của bọn em không giống nhau.
Từ nhỏ đến lớn, chúng em cũng có một số bất đồng trong những chuyện khác
nhưng chưa có lần nào giống như lần này… Thật sự không biết phải kết thúc như
thế nào…
Mặc dù Quân Lương nói ngắt quãng nhưng Lê Lãng hiểu hết. Anh dịu dàng
nhìn cô, để cô nói tiếp.

- Thực ra em rất mệt, rất khổ sở, có lúc em thật sự nghi ngờ không biết mình
có sai không… Có phải em đã thật sự sai không, không nên tiếp tục ở bên cạnh Đỗ
Tầm, không nên bất chấp ánh nhìn của người khác, kiên trì đến cùng… Từ trước
tới nay, em tưởng rằng mình rất lợi hại, rất kiên cường. Em tưởng rằng bao nhiêu
năm nay, cái tính thích làm theo ý mình đã khiến em không còn bận tâm đến suy
nghĩ của người khác nữa nhưng thực ra không phải… Anh biết không, thực sự em
rất buồn…
Không biết có phải vì đã kìm nén quá lâu hay không, Quân Lương nói rồi
bắt đầu nghẹn ngào.
Cô rất ít khi khóc trước mặt người khác. Trước đây là vì không có chuyện gì
khiến cô phải khóc. Sau này là vì cái tính kiêu ngạo không cho phép cô yếu đuối
trước mặt người khác.
Nhưng không biết vì sao trước mặt Lê Lãng, dường như cô có thể không cần
bận tâm, không cần ngụy trang, cũng không cần cứng cỏi.
Chiếc mặt nạ dù có đeo lâu như thế nào chẳng qua cũng chỉ là một chiếc mặt
nạ. Sau khi bỏ nó xuống vẫn là khuôn mặt thiếu nữ trong sáng.
- Em không nói với Đỗ Tầm và Sơ Vi, rốt cuộc em phải chịu đựng những gì.
Có hôm em đi học, người chuyển phát nhanh gọi em ra cổng trường nhận bưu kiện,
là chuyển phát nhanh trong thành phố. Sau khi ký tên, bỗng nhiên em nghe thấy
trong chiếc hộp ấy có âm thanh kỳ lạ, áp lại gần thì nghe thấy tiếng kim đồng hồ
tích tắc… Em rất sợ, không dám mở nhưng cũng không dám vứt đi, không biết bên
trong là gì… Bỗng nhiên lúc ấy điện thoại đổ chuông, Trần Chỉ Tình gọi điện
đến… Cô ta có mật mã điện thoại của Đỗ Tầm nên có được số điện thoại của em.

Cô ta hỏi em bằng giọng điệu khiến người ta phải rùng mình: “Có thích món
quà tôi gửi cho cô không? Cô đã châm ngòi quả bom trong cuộc sống của tôi. Tôi
cũng trả lại cô một quả, cô vui chứ?”.
Dĩ nhiên không phải bom thật. Sau khi bình tĩnh lại em mở bưu phẩm, bên
trong chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường… Nhưng suốt đêm em không ngủ
được. Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đỗ Tầm, em không dám khóc, cũng
không dám nói với anh ấy. Em thầm nghĩ, Tô Quân Lương, đây là con đường mày
đã chọn, mày phải chuẩn bị để đối mặt và gánh chịu.
Những chuyện như thế này không chỉ là một lần. Cô ta còn viết thư cho cô
giáo của em, nói em, đều là những lời nói khó nghe. Cô giáo gọi em lên nói
chuyện. Cô nói sinh viên có quyền tự do yêu đương nhưng tốt nhất đừng để ảnh
hưởng đến danh tiếng của trường… Nếu không phải lãnh đạo nhà trường nể mặt bố
em, có lẽ em sẽ bị phạt không nhẹ… Những chuyện này em không biết nói với ai.
Lần trước bị cô ta hắt nước vào mặt trước mặt mọi người, thực ra em rất
muốn khóc nhưng em không dám. Em nghĩ nếu mình khóc, tất cả mọi cố gắng
trước đây đều vô ích, có nghĩa là em chịu thua. Nhưng nếu em chịu thua thì tất cả
mọi ấm ức trước đây là gì? Em thật sự không hiểu… Em chỉ muốn ở bên cạnh
người mình yêu mà thôi, chỉ là chuyện đơn giản như vậy mà thôi…
Lê Lãng đưa giấy ăn hương trà xanh ra trước mặt Quân Lương. Lúc này
Quân Lương đã khóc không thành tiếng, ngay cả thở dường như cũng khó khăn.
Bao lâu rồi, những chuyện này kìm nén trong lòng bao lâu rồi. Lâu đến nỗi cô cho
rằng đó là chuyện đương nhiên, là chuyện mà cô phải chịu đựng, không dám nghĩ
sẽ có người thương xót mình.
Nhưng Lê Lãng, người mới chỉ gặp mặt có vài lần, đã nói với cô:

- Quân Lương, quả thực em phải chịu đựng quá nhiều.
Câu nói này giống như que diêm bùng cháy, bỗng chốc thiêu đốt những nỗi
buồn và ấm ức kìm nén bấy lâu nay trong lòng Quân Lương. Không sợ mất mặt, cô
nằm bò ra bàn khóc nức nở.
May là buổi trưa, khách không đông lắm. Họ lại ngồi trong phòng, vì thế
Quân Lương có thể khóc thoải mái. Lê Lãng không khuyên cô, để mặc cho cô
khóc, còn mình ngồi bên cạnh ăn.
Cuối cùng, Quân Lương đã được giải tỏa rất nhiều. Cô ngẩng đầu, nhìn Lê
Lãng mỉm cười, khẽ nói:
- Em hết kiên nhẫn rồi.
Lê Lãng xua tay:
- Còn nhỏ như vậy, đừng bận tâm nhiều đến thế, muốn khóc thì khóc, muốn
cười thì cười, nên sống đơn giản một chút.
Một mình tôi đến viện dưỡng lão thu dọn di vật của bà nội. Những lần trước,
Cố Từ Viễn đều đi cùng tôi… Không ngờ lần cuối cùng đến đây tôi lại đi một
mình.
Thật sự không muốn khóc nữa. Những ngày này tôi đã khóc quá nhiều, nước
mắt rơi nhiều hơn cả ba, bốn năm trước cộng lại.
Thực ra bà cũng không có di vật gì, chỉ là những bộ quần áo cũ bà mặc khi
còn sống, thuốc và mấy hộp cao phong thấp chưa dùng hết…
Mặc dù nói là không muốn khóc nữa nhưng nhìn thấy những thứ này, tôi
không kìm được nước mắt.

Lúc tôi chuẩn bị đi, một cô gái trẻ gọi tôi lại. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt
đồng cảm:
- Chị là cháu gái của bà Tống đúng không?
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, có lẽ là người làm việc trong viện dưỡng lão, chắc
hàng ngày cũng chăm sóc bà tôi. Vì thế tôi gượng cười, gật đầu với cô ấy, coi như
là chào hỏi.
Cô ấy lại gần tôi, chân thành nói:
- Hãy nén đau thương!
Tôi mỉm cười với cô ấy, đang định quay người bước đi nhưng một câu nói
của cô ấy khiến tôi dừng bước:
- Tống Sơ Vi, sau này chị đừng đối đầu với mẹ nữa. Bác ấy cũng không dễ
dàng gì.
Rất nhiều người đã từng nói với tôi câu ấy. Đó là vì họ đã chứng kiến cuộc
“đấu tranh” kéo dài hơn mười năm giữa tôi và mẹ. Nhưng cô bé này lần đầu tiên
gặp tôi mà lại tùy tiện nói với tôi câu ấy, quả thực khiến tôi cảm thấy có chút nực
cười.
Nhưng cô ấy không cảm thấy nực cười chút nào, cô bé có vẻ ít tuổi hơn tôi
tỏ ra rất chân thành:
- Nửa năm nay, tôi phụ trách chăm sóc bà nội chị. Bà đã nói với tôi rất nhiều
chuyện liên quan đến chị. Thật sự bà rất thương chị. Mẹ chị cũng rất thương chị.
Sau này, chị và mẹ phải sống dựa vào nhau, đừng giận bác ấy nữa.
Nếu không phải vì nỗi đau mất người thân đã lấp đầy tâm chí tôi thì với cái
tính khí thường ngày của mình, e là tôi sẽ không khách khí với cô bé vô lễ này rồi.
Nhưng lúc này, quả thật tôi không muốn tính toán với cô ta.

Tôi quay đầu đi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Đang định đi thì cô ta lại
nói:
- Tống Sơ Vi…
Lần này thì tôi giận thật sự:
- Mẹ kiếp, có chuyện gì cô không thể nói hết một lần được sao?
Đôi mắt của cô bé ấy rất to và đen:
- Tống Sơ Vi, thực ra chuyện này không đến lượt một người lạ như tôi nói
với chị. Tôi cũng vô tình biết được chuyện đó khi mẹ chị nói chuyện với bà chị…
Chỉ là mẹ chị đối xử với tôi rất tốt. Tôi nghe họ nói đến những chuyện chị giận bác
ấy, tôi cảm thấy chị không hiểu chuyện…
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta. Nếu cô ta còn dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ
đánh chết cô ta.
Cô ta tiến lên một bước, nhìn tôi không chút sợ hãi:
- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây. Có một chuyện chị nên biết…
Tôi cầm di vật của bà đi trên đường phố của thành phố Z như một cái xác
không hồn.
Đây là thành phố tôi đã sống mười mấy năm. Vì sao đột nhiên trông nó lại
trở nên xa lạ thế này? Mỗi căn nhà, mỗi khu kiến trúc đều xa lạ… Dường như tôi
đã mơ một giấc mơ rất, rất dài.
Bạn đã từng có cảm giác này chưa? Vốn dĩ tất cả đều rất quen thuộc nhưng
cuối cùng phát hiện chẳng qua chỉ là ảo giác.

Những người vốn tưởng rằng là thân thiết nhất, thì ra từ trước tới nay đều
lừa mình.
Vì sao… vì sao… vì sao… vì sao hết người này đến người khác lừa tôi?
Ngồi trên đường, ngồi giữa vạch vàng, ngồi ở cái nơi nhỏ bé nhất trên vũ trụ
bao la, tôi ôm lấy cơ thể mình đang run rẩy, vừa khóc vừa tự hỏi.
Vì sao…
Trời mỗi lúc một tối.
Trong tiếng còi ô tô không ngừng, đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông.
Giọng nói của Viên Tổ Vực nghe có vẻ rất lo lắng:
- Tống Sơ Vi, bạn em nói em về thành phố Z rồi, có thật không? Anh đến
chỗ em nhé!
Tôi không nói một câu nào mà tắt máy luôn.
Bất kỳ ai cũng đừng đến làm phiền tôi, cả thế giới này không có một người
nào đáng tin.
Các người đều lừa tôi. Các người đều coi tôi là con ngốc…
Tôi sẽ không tin bất kì ai nữa. Tôi sẽ không tin một ai…
Quân Lương bước xuống từ xe của Lê Lãng, sau khi lễ phép cảm ơn, cô dõi
theo chiếc xe của anh. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau:
- Anh ta là ai?
Cô quay người lại, Đỗ Tầm hằm hằm bước ra khỏi bóng tối. Anh nhìn Quân
Lương chằm chằm:

- Anh hỏi em, anh ta là ai?
Vì trước đó đã khóc một trận nên tâm trạng của Quân Lương nhẹ nhõm hơn
rất nhiều. Vì thế cô không hề so đo với thái độ của Đỗ Tầm mà khẽ trả lời anh:
- Bạn trai của một người chị, thấy em không vui nên đưa em đi giải sầu.
- Anh ta cũng quan tâm đến em thật đấy nhỉ? Bạn trai của chị gái ruột cũng
không tốt như thế. - Đỗ Tầm không che giấu sự khó chịu của mình.
Quân Lương vốn đã không còn cảm thấy bực bội nhưng sau khi nghe câu
nói xỏ xiên của Đỗ Tầm bỗng trở nên bực tức:
- Anh có ý gì hả? Khó khăn lắm em mới thấy khá hơn một chút, anh đừng
khiến em ngột ngạt được không?
Thật khó có thể biết trước được, trước đây có bao nhiêu người phản đối họ
yêu nhau, bao nhiêu trở ngại muốn họ chia tay, họ đều không từ bỏ. Vậy mà khi
cuộc sống đã dần trở lại bình thường, tương lai sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp thì
hai người lại bắt đầu cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.
Quân Lương gườm gườm nhìn Đỗ Tầm. Đỗ Tầm cũng trừng mắt nhìn cô.
- Đồ thần kinh! - Quân Lương nói câu ấy rồi quay người bước đi.
Đỗ Tầm túm lấy cô:
- Tôi làm sao, cô đã sai rồi lại còn mắng tôi?
- Tôi làm sai cái gì? Sai lầm lớn nhất của tôi chính là quen anh!
Vốn dĩ không nên như thế… Sau khi làm cho Đỗ Tầm tức giận bỏ đi, Quân
Lương ngồi trên sân thượng suy nghĩ rất lâu.

Vào buổi tối cô biết thực ra Đỗ Tầm đã có bạn gái, cô ngồi dậy, leo lên sân
thượng, vừa khóc vừa đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng tình cảm đã chiến thắng đạo
đức, lý trí, lòng tự trọng… Hôm nay, cũng ngồi ở đó, nhưng tâm trạng của cô hoàn
toàn khác.
Thực ra vấn đề ấy luôn ở trong lòng cô, chỉ là mỗi lần vừa mới nảy ra thì đã
bị cô nén xuống. Cô không cho phép mình nghĩ, không cho phép mình đối mặt,
không cho phép mình cân nhắc.
Đối thủ của cô trong cuộc tình này không chỉ có Trần Chỉ Tình mà còn là
chính bản thân cô.
Vì sao lại như vậy? Trước đây Đỗ Tầm không phải là người so đo tính toán
như thế. Sự phóng khoáng trước đây của anh đi đâu mất rồi? Có phải vì để đạt
được những thứ trước mắt mà phải trả cái giá quá nặng nề như thế?
Vì cái giá này nên khiến những thứ cô và Đỗ Tầm đạt được trông có vẻ vô
cùng quan trọng, không dễ bị xâm phạm, khiến cả hai trở nên suy tính thiệt hơn,
không có cảm giác an toàn.
Vấn đề trước đây đã bị Quân Lương kìm nén cuối cùng đã xuất hiện trước
mặt cô.
Chúng ta bất chấp mọi thứ để được ở bên nhau, thật sự có đáng không, Đỗ
Tầm?
Mặt trăng dần bị đám mây che lấp. Trong căn phòng ở khách sạn, Lâm Mộ
Sắc quấn khăn tắm, bình tĩnh nhìn Cố Từ Viễn đang nổi giận.

- Rốt cuộc hôm ấy cô đã đưa cho Tống Sơ Vi cái gì? Rốt cuộc cô đã nói với
cô ấy những gì? - Cố Từ Viễn đi từ đầu phòng đến cuối phòng, trông giống như
một con thú dữ.
Lâm Mộ Sắc không nói gì, mặc cho Cố Từ Viễn chửi bới, cô ta cũng không
mở miệng.
Cuối cùng Cố Từ Viễn dừng lại trước mặt cô ta, bất lực ngồi xuống:
- Rốt cuộc cô muốn tôi phải thế nào mới chịu giải thích với cô ấy, coi như
tôi cầu xin cô có được không?
Lâm Mộ Sắc giơ tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cố Từ Viễn. Ánh mắt
của cô ta ẩn chứa chút u sầu:
- Cố Từ Viễn, vì sao anh không có cảm giác gì với em? Thực ra, nếu yêu em
thì sẽ không khó như thế, anh có biết không?
Cho dù thế nào, nét u buồn của một cô gái đẹp thật sự rất cuốn hút. Cố Từ
Viễn biết mình không nên nhẫn tâm nói những lời quá đáng.
- Thực ra trước đây cũng có chuyện này, đối phương không hề thích em
nhưng họ vẫn muốn ở bên em. Như thế thì sao chứ, mọi người vui vẻ là được, nghĩ
nhiều như thế làm gì?
- Lâm Mộ Sắc, chúng ta khác… - Cố Từ Viễn thở dài. - Tôi không yêu cô
không phải vì cô mà là vì bản thân tôi. Tôi và Sơ Vi có những hồi ức tốt đẹp,
không ai có thể thay thế cô ấy…
Lâm Mộ Sắc ngắt lời anh:
- Hồi ức thì có ích gì? Con người không thể sống mãi trong hồi ức!
- Đúng vậy, đối với tôi, Tống Sơ Vi không chỉ là người trong hồi ức, tôi còn
muốn cô ấy là người trong tương lai.

Giằng co một hồi lâu, Cố Từ Viễn nhìn Lâm Mộ Sắc, trong lòng biết rằng
không nên có hy vọng cô ta đi giải thích hoặc thanh minh gì với Tống Sơ Vi, tối
nay coi như anh đã uổng công vô ích.
Thực ra vốn đã định từ bỏ, nếu không phải vì cái người tên là Viên Tổ Vực
kia đột nhiên xuất hiện, xen vào giữa mình và Sơ Vi… Tối hôm ấy, sau khi đánh
nhau xong, có vẻ anh ta rất nghiêm túc. Anh ta thật lòng thích Tống Sơ Vi.
Nghĩ đến đây, Cố Từ Viễn không muốn nghĩ nữa. Anh đứng dậy, nói với
Lâm Mộ Sắc:
- Tôi đi đây, sau này tôi sẽ không đến tìm cô vì chuyện này nữa. Cô tin tôi
thì tin, nếu không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào.
Anh vẫn chưa kịp nói tạm biệt thì Lâm Mộ Sắc đã thả chiếc khăn tắm trên
người xuống.
Cô ta nhìn thẳng vào Cố Từ Viễn đang vội vàng quay người đi rồi nói:
- Hãy ở lại với em… Chỉ đêm nay thôi. Em sẽ đi nói rõ ràng với Tống Sơ
Vi, nhất định sẽ nói rõ ràng.
Cố Từ Viễn sững người, đợi đến khi anh quay người lại thì Lâm Mộ Sắc đã
nước mắt đầm đìa.
Không phải là không xót xa, nếu tất cả chỉ là một cuộc giao dịch.
Cố Từ Viễn mềm lòng, đang định nhặt chiếc khăn tắm lên cho cô ta thì điện
thoại của anh đổ chuông.
Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Sơ Vi”

2 – Chẳng phải đều là bán sao? Bán nụ cười với bán thân có gì khác
nhau!
Hai tiếng rưỡi sau khi tôi gọi cuộc điện thoại ấy, Cố Từ Viễn đứng trước mặt
tôi.
Lúc này, tôi đang ngồi cạnh sân vận động của trường cấp ba, toàn thân giống
như con cá bị mắc cạn. Anh đứng trước mặt tôi rất lâu. Tôi mở mắt thật to mới có
thể nhìn thẳng vào mặt anh.
Không phải là giả vờ, tôi biết sự hối hận và xót xa trên khuôn mặt anh không
phải là giả vờ. Nhưng đối với tôi, tất cả những điều đó còn có ý nghĩa gì?
Anh từ từ ngồi xuống, ôm tôi vào lòng. Không phải tôi không muốn đẩy anh
ra, chỉ là tôi quá mệt, tôi không còn sức để phản kháng.
Toàn thân anh khẽ run lên. Anh gục mặt vào tóc của tôi, không chịu nhìn
thẳng vào mặt tôi. Có lẽ anh đã khóc. Điều này cũng không liên quan đến tôi. Anh
ta khóc vì anh ta, dù sao cũng không phải là vì tôi.
Tôi không còn một chút sức lực nào để vùng vẫy khỏi vòng tay của anh ta,
mặc dù tôi không thích vòng tay này nữa.
Trước khi anh ta đến, tôi ngồi ở giữa hai vạch vàng. Một tài xế tâm trạng
không tốt lúc phóng xe qua chỗ tôi, bỗng nhiên quát lên:
- Muốn chết thì cút xa ra.
Tiếng quát ấy đập vào màng nhĩ của tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng sụt sịt
không biết từ đâu, giống như nghẹn ngào, rất nhỏ, rất nhỏ…

Cuối cùng tôi phát hiện tiếng khóc ấy là của chính tôi.
Tôi mơ màng ngẩng đầu, đợi đến khi tôi lấy lại thần trí thì chiếc xe ấy đã
phóng đi rất xa rồi.
Đèn xe chiếu qua chiếu lại vào mặt khiến tôi không mở mắt được. Vì sao lại
có nhiều nguồn sáng đến thế? Vì sao cuộc sống giống như một tấm lưới, tình cảm,
sự kiêu ngạo, lòng tự trọng của tôi đều tan biến?...
Giống như ma xui quỷ khiến, tôi lấy điện thoại, gần như là bất giác bấm dãy
số ấy.
Đến tận khi điện thoại được kết nối tôi mới hiểu, cho dù mình có cho số điện
thoại này vào danh sách đen bao lâu thì dãy số ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi,
không thể xóa nhòa.
Giọng nói của anh giống như bay tới từ một nơi rất xa rất xa:
- Sơ Vi, em đang ở đâu?
Tôi đang ở đâu? Tôi mơ màng nhìn những hòn đá nhấp nhô dưới đất. Tôi
cũng không biết mình đang ở đâu.
Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn không kịp nói lời tạm biệt Lâm Mộ Sắc mà
lao ra khỏi khách sạn. Khi Lâm Mộ Sắc quấn xong khăn tắm, chạy ra khỏi phòng
thì đã không thấy bóng dáng của Cố Từ Viễn ở hành lang.
Cô ta nhìn con số trên thang máy không ngừng tăng lên, một luồng hơi lạnh
trào dâng trong lòng: Thậm chí anh ta còn không đợi được thang máy, chỉ để đi
gặp Tống Sơ Vi…
Tống Sơ Vi, đồ hèn hạ.

Bình tĩnh một hồi, cô ta quay về phòng, căn phòng ấm áp vẫn khiến cô ta
cảm thấy lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ chính cơ thể cô khiến cô ta đang thu mình trong
chăn mà vẫn không kìm được cơn run rẩy. Một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại,
nhấn một dãy số.
Cố Từ Viễn khó nhọc chạy bộ từ tầng mười lăm xuống tầng một, vừa chạy
vừa gọi điện thoại cho Quân Lương, hỏi thăm chỗ ở của Tống Sơ Vi.
Giọng nói của Quân Lương trong điện thoại có vẻ vô cùng cấp thiết:
- Đường Nguyên Nguyên nói sáng nay vừa tan học là cô ấy về luôn. Bọn
mình không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu mau đi tìm cô ấy đi!
Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn lao ra khỏi cửa khách sạn, mở cửa chiếc taxi
đang chờ khách. Không chờ taxi phản ứng, anh liền lấy trong ví một tập tiền đưa
cho tài xế, nói với anh ta bằng giọng điệu rất dứt khoát, không để cho anh ta từ
chối:
- Thành phố Z, nếu thiếu, sau khi xuống xe tôi sẽ rút tiền trả anh.
Suốt chuyến đi hai tiếng rưỡi, anh thấy lòng như có lửa đốt, một câu nói
không ngừng vang lên trong lòng, chỉ muốn nói cho Tống Sơ Vi nghe ngay sau khi
bước xuống xe.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, chúng mình bắt đầu lại nhé.”
Thực ra chúng tôi chưa xa nhau bao lâu. Lúc được anh ôm vào lòng, tôi vẫn
có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Tôi vẫn có thể nhớ rất rõ
tên loại nước hoa ấy.

Cuối cùng anh không run rẩy nữa, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đỏ hoe đã
chứng minh cho suy đoán của tôi. Quả thật anh đã khóc.
Tôi nhìn anh, cảm thấy rất xót xa. Thực ra không cần như vậy, anh không
cần phải vì em mà như thế. Em là cái gì cơ chứ, em chẳng là cái gì trong vũ trụ bao
la này.
Ai cũng có thể lừa em, có thể không coi trọng em.
Quân Lương, anh và mẹ em, mọi người đều là những người thân thiết nhất
của em, nhưng cũng là những người làm tổn thương em nhiều nhất.
Tôi nhìn anh chằm chằm, thực ra ánh mắt của tôi đã không còn nhìn rõ gì
nữa, linh hồn đã bay đến một nơi rất cao và rất xa…
Từ Viễn, anh biết không, từ nhỏ mẹ em đã dạy em phải làm một người thành
thật. Em cứ tưởng rằng thành thật là một phẩm chất tốt, đến tận khi từng sự thật tàn
khốc trong cuộc sống dần dần được hé mở.
Cảm ơn anh đã khiến em biết được rằng thì ra người em yêu không yêu em
như em đã tưởng…
Cảm ơn người xa lạ ấy đã khiến em biết được rằng thì ra không phải bố em
mất tích… mà ông đã không còn trên cõi đời này…
Cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng lại gần tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô ấy
nói:
- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây, bố chị đã mất lâu rồi…
Mất lâu rồi…
Một tai nạn nặng nề xảy ra trong cuộc sống của mình, vì sao nghe có vẻ
giống như một câu chuyện bị trẹo chân? Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:

- Cô mới chết ấy! Cô nói xong rồi chứ, nói xong rồi thì tôi đi đây.
Cô ta nắm chặt tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc, không cho phép tôi coi đó là
chuyện đùa:
- Tống Sơ Vi, đó là sự thật! Chính bà nội chị nói cho tôi biết. Hồi chị học
tiểu học, có một năm chị ở nhà bà ngoại. Tôi nói không sai chứ? Chuyện xảy ra
vào năm ấy. Họ sợ chị không chịu đựng nổi, vì thế nên mới giấu chị…
Tôi nhìn miệng cô ta mấp máy, nói ra những lời nực cười nhưng lại không
thể nghi ngờ.
Bao nhiêu năm nay, tôi không nhìn thấy hai chữ “ly dị” trong quyển hộ
khẩu. Tôi luôn hy vọng, tưởng rằng họ chỉ xa cách… Tôi cứ tưởng rằng không biết
chừng một ngày nào đó, bố sẽ quay về xin tôi tha thứ…
Giấc mơ ấu trĩ nực cười như vậy, tôi đã mơ suốt bao nhiêu năm.
Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trái tim mình đã trở thành một cục
máu không biết đập… Cho dù có lấy kim chọc nó, tôi cũng không thấy đau nữa.
Được lắm, được lắm, đã thành công giấu giếm tôi bao nhiêu năm nay.
Bạn đã từng nhìn thấy nguyệt thực chưa?
Nguyệt thực là hiện tượng thiên văn đặc biệt. Khi mặt trăng chuyển động
đến phần bóng của trái đất, ở khu vực giữa mặt trăng và trái đất, vì ánh nắng mặt
trời bị trái đất che lấp nên nhìn thấy mặt trăng bị khuyết một phần.
Thì ra trong lúc tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu gì, sinh mệnh của tôi đã bị
mất đi một phần.

Một người cũng cảm thấy sinh mệnh của mình bị mất đi một phần chính là
Thẩm Ngôn đang ngồi một mình trong căn phòng tối.
Sau lần Lê Lãng nói anh vẫn chưa chuẩn bị cho việc kết hôn, cô hút thuốc
nhiều hơn. Trước đây căn phòng tràn ngập mùi hoa oải hương, còn bây giờ đã bị
mùi thuốc lá thay thế.
Trong khói thuốc mịt mù, dường như cô lại nhìn thấy mình năm ấy.
Hồi ấy có một cô gái đối xử với cô khá tốt. Cô ấy hơn cô một tuổi, dù có
chuyện gì hay không cũng tìm cô nói chuyện.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, lúc cười mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Khách đến hộp
đêm đều rất thích tìm cô ấy. Có lúc muộn rồi, cô ấy đi cùng với khách.
Cô ấy đã từng hỏi Thẩm Ngôn:
- Vì sao cô đến đây?
- Vì cần tiền. - Đây là lý do chân thực nhất.
- Tiền, dĩ nhiên, ai thiếu tiền mà đến đây… - Dáng vẻ của cô ấy khi hút
thuốc thành thục hơn Thẩm Ngôn rất nhiều, trên ngón tay đã có vết vàng của khói
thuốc. - Nếu đã cần tiền, vì sao không qua đêm?
Vấn đề này khiến Thẩm Ngôn không biết nói gì, ngừng một lát, cô nói:
- Suy cho cùng chúng ta không giống nhau.
Không ngờ câu nói này khiến cô gái kia cười ngặt nghẽo. Cô ta nói với
giọng điệu có chút khinh miệt:
- Chẳng phải đều là bán sao? Bán nụ cười với bán thân có gì khác nhau…
Thẩm Ngôn tức giận, chút lòng tự trọng còn lại của cô bị từ “bán” này làm
tổn thương.

Một lúc lâu sau, cô cũng đáp lại một câu đầy khinh miệt:
- Nếu có bằng cấp thì khác.
Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ. Sau lần đó, cô gái kia không coi
Thẩm Ngôn ra gì, thỉnh thoảng lại nói xấu Thẩm Ngôn sau lưng:
- Đã đến đây rồi, còn làm ra vẻ thanh cao.
Nếu không phải vì có sự quan tâm của Trần Man Na, cô sẽ không có chỗ
đứng trong hộp đêm.
Nhớ lại hồi ấy đúng là tuyệt vọng. Vì không chịu nhượng bộ, không chịu từ
bỏ chút nguyên tắc cuối cùng, thu nhập của Thẩm Ngôn chỉ bằng một phần mấy
các cô gái khác.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến ngày khai giảng, cô ngồi trong quán trọ
đếm những đồng tiền ít ỏi, cảm giác hiện thực tàn khốc đã đặt đôi tay lên cổ cô.
Chỉ cần cô dùng sức một chút sẽ bị chết vì ngạt thở.
Cô đi tìm Trần Man Na, gần như là quỳ xuống trước mặt chị ta. Nhưng đối
phương nói với cô:
- Chị thích em là một chuyện, nhưng chị tuyệt đối sẽ không cho em vay tiền.
Em đừng nghĩ chị độc ác. Cuộc sống độc ác hơn chị gấp vạn lần. Em biết rốt cuộc
thứ gì quan trọng nhất không? Là tiền! Có tiền em mới có lựa chọn. Có lựa chọn
mới không sợ sống tiếp.
Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Man Na, chỉ cảm thấy tuyệt
vọng. Nhưng càng tuyệt vọng hơn khi cô biết rằng những gì chị ấy nói là thật.
Thứ có thể khiến một người vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc, nhượng
bộ tới cùng chính là cuộc sống.

Cô lặng lẽ suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
- Em hiểu rồi.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Ngôn trang điểm, dùng mỹ phẩm của Trần Man Na.
Trước đó cô hoàn toàn không có một chút khái niệm gì với những thứ này, cũng
không hiểu phải phân biệt chúng như thế nào. Chính Trần Man Na đã nói cho cô
biết, phấn lót không được đánh trực tiếp lên mặt, nhất định phải bôi một lớp kem
lót trước… Kẻ mắt phải kẻ lên trên, như thế trông đôi mắt sẽ đẹp hơn… Mascara
tốt nhất nên chuẩn bị hai chiếc, một chiếc đậm, một chiếc làm dài mi, lần lượt
chuốt lên mi mắt, như thế mới đạt được hiệu quả lý tưởng nhất.
Sau khi trang điểm xong, Trần Man Na nhìn cô nói:
- Đúng là chị không nhìn nhầm, Thẩm Ngôn, em đúng là mỹ nữ trời sinh.
Tối hôm ấy, Thẩm Ngôn mặc chiếc váy màu đen, cổ khoét sâu, làn da trắng
như tuyết, nổi bật giữa đám đông.
Xung quanh không có ai nói chuyện với cô, cô ngây người ngồi đó một
mình.
Lúc cô ngây người, có một người đàn ông đi qua trước mặt cô hai lần. Hai
lần đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, còn cô không hề nhận ra.
Trần Man Na sai người gọi cô vào phòng bao. Khách lần này đều là những
nhân vật có máu mặt, Trần Man Na không dám sơ suất, thậm chí đích thân ra tiếp
đón.
Thẩm Ngôn ngồi cạnh cô, bỗng chốc có chút lúng túng. Chính cái vẻ non
nớt ấy của cô đã gây hứng thú cho người đàn ông kia.

Đó là một người đàn ông không còn trẻ, rất nho nhã, phong độ, cử chỉ rất
đúng mực. Lúc ấy ông ta không hề nói với Thẩm Ngôn điều gì mà gọi Trần Man
Na sang một bên, thì thầm vài câu rồi đứng dậy ra về.
- Em thật may mắn. - Trần Man Na thốt lên từ tận đáy lòng.
Thẩm Ngôn nhìn cô, không biết tiếp theo mình sẽ nghe thấy điều gì nhưng
trực giác nói với cô, chuyện này đủ để lật đổ cả cuộc đời cô.
Trần Man Na không vòng vo, phong cách nói chuyện của cô từ trước tới nay
đều như vậy:
- Có một người đàn ông thích em, nghe nói em vẫn còn trinh… muốn đưa
em đi, em hiểu ý của chị rồi chứ?
Hiểu, dĩ nhiên là hiểu, đã nói đến lõa lồ như thế, đến mức khiến cô cảm thấy
không thể lọt tai được…
Cuối cùng Trần Man Na nói:
- Em hãy nghĩ thật kỹ. Chị vẫn nói câu ấy, em cũng là người trưởng thành
rồi, có thể tự mình quyết định.
Đôi khi có vẻ như vận mệnh cho bạn lựa chọn, thực chất bạn không có
quyền lựa chọn.
Bạn không biết tiếp theo là họa hay phúc. Bạn không biết nên đau khổ nhẫn
nhịn hay mỉm cười.
Sau một đêm trằn trọc mất ngủ, Thẩm Ngôn đã gọi điện cho người đàn ông
ấy. Trong căn phòng ở khách sạn, cô ngồi trước mặt ông, dáng vẻ bồn chồn, bất an

khiến ông nghĩ đến con gái của mình. Con gái của ông ít hơn cô năm tuổi, đang ở
cái tuổi không biết trời cao đất dày là gì.
Ông rót một cốc trà nóng cho cô. Cầm cốc trà, cô cảm thấy mình dần bình
tĩnh lại.
Dần dần bước vào những tình huống mà vận mệnh đã sắp đặt từ trước.
Ông mỉm cười với cô, câu đầu tiên mà ông nói là:
- Tôi họ Tô.
Điện thoại của Lê Lãng khiến Thẩm Ngôn giật mình bừng tỉnh. Anh hỏi cô:
- Em vẫn chưa ngủ à, nếu chưa ngủ thì gặp nhau, anh có chuyện muốn nói
với em.
- Thật trùng hợp… - Trong bóng tối, Thẩm Ngôn nhếch mép cười. - Em
cũng có chuyện muốn nói với anh.
Hai mươi phút sau, họ lái xe đến quán “Phi”. Mục đích của hai người không
giống nhau nhưng ước nguyện ban đầu giống nhau: Nếu một số chuyện bắt đầu ở
đây, vậy thì hãy để nó kết thúc ở đây.
Kết thúc không có nghĩa là đoạn tuyệt. Xét ở một góc độ nào đó, kết thúc là
lật sang một trang mới.
- Sơ Vi, em đừng nói gì cả, kiên nhẫn nghe anh nói hết là được.
Tôi im lặng nhìn Cố Từ Viễn, đôi mắt anh ấy ẩn chứa sự chân thành:
- Sơ Vi, anh biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến em rất đau
lòng, cho dù anh làm gì cũng không thể cứu vãn được… Mặc dù anh biết rằng nói
như thế là không công bằng với em nhưng anh hi vọng em tin anh, tin rằng anh thật
sự chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội em. Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ

làm tổn thương em… Có lẽ câu nói này khiến em thấy rất sến, nhưng… anh thật sự
yêu em, thật sự chỉ yêu mình em.
Sơ Vi, buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba em nói với anh là em theo đuổi anh
chẳng qua là vì muốn chọc tức mẹ em. Bắt đầu từ cái hôm em không còn quấn lấy
anh nữa, bỗng nhiên anh có một cảm giác chưa từng có, cứ nghĩ đến việc sau này,
hằng ngày em không xuất hiện trước mặt anh, không có những chuyện khiến anh
dở khóc dở cười… Anh cảm thấy cuộc sống thật vô vị, thậm chí anh cảm thấy nếu
không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Vì thế anh tìm Quân Lương, hỏi nguyện vọng của em. Anh nói với em, em
đi đâu anh sẽ theo đó. Em không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy… Anh biết
bao nhiêu năm nay em luôn ngụy trang bản thân, làm ra vẻ không sợ gì cả. Nhưng
thực ra em sợ rất nhiều chuyện… Em sợ đau bụng kinh, em sợ mùa đông đi ngủ
không có đệm điện sẽ lạnh, em sợ anh không yêu em thật lòng… Những điều này
anh đều biết.
Vốn tưởng rằng tất cả lượng nước trong người đã cạn hết cùng với nước mắt
trước đó, không ngờ sau khi nghe những lời anh nói, tôi vẫn khóc.
Tôi từ từ gục đầu xuống, gục vào vai anh. Tôi biết mình không thể lừa được
bản thân.
Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi thì càng chứng tỏ tôi yêu người đó, yêu
đến khắc cốt ghi tâm.
Thứ mà tôi nghiến răng đối kháng không chỉ là thế giới này mà còn có anh.
Thứ mà tôi muốn chung sống hoà bình ngoài thế giới này còn có bản thân mình.
Không ngờ người mà tôi tưởng rằng không hiểu tôi, thì ra lại hiểu tôi thấu
đáo như thế. Nếu đã như vậy, vì sao còn khiến tôi bị tổn thương?
Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau:

- Sơ Vi, sẽ không có lần thứ hai nữa. không ai có thể chắc chắn chuyện sau
này, anh chỉ biết bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Đợi đến khi tốt nghiệp,
chúng ta sẽ kết hôn. Em không muốn đi làm cũng không sao. Anh nuôi em.
Đến lúc này, hai chúng tôi đều đã nói năng lộn xộn. Nhưng trong lòng chúng
tôi đều hiểu khoảng cách bị người ta cố tình chia cắt đang dần dần mất đi…
Chúng tôi ở trong ngôi trường quen thuộc trước đây, ôm nhau thật chặt.
Khoảnh khắc ấy, tất cả những oán hận đều được tha thứ. Những thứ đã khiến tôi
đau khổ cuối cùng giống như nước thuỷ triều rút xuống, trả lại sự bình yên…
Lễ tang của bà nội không quá khoa trương, theo lời trăng trối của bà, tất cả
đều được tiến hành đơn giản.
Suốt thời gian này, Cố Từ Viễn luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi chỉ tỏ chút ngạc
nhiên lúc mới nhìn thấy anh, sau đó cũng không có bất kỳ phản ứng khác thường
nào.
Tôi quỳ trước mộ bà, giập đầu ba cái. Tôi nói với tấm bia mộ:
- Bà ơi, bà yên tâm, sau này cháu sẽ không bướng bỉnh như thế nữa, cháu sẽ
học hành chăm chỉ, sau này chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính với
mẹ cháu.
Lúc tôi nói những lời ấy, mẹ lặng lẽ quay người đi lau nước mắt. Không
phải tôi không biết, nhưng tôi không muốn nói.
Trước đây cứ tưởng rằng trưởng thành là một quá trình. Nhưng thực ra ở
một thời điểm nào đó, vận mệnh khiến chúng ta chín chắn trong nháy mắt.
Sự thay đổi của tôi gần như hoàn thành trong một đêm.
Dường như chỉ trong một đêm, tôi tha thứ cho sự giấu giếm của những
người thân suốt bao năm nay. Họ cố nén nỗi đau của mình, cố gắng hết sức tạo ra

môi trường sống tốt nhất mà họ có thể mang lại cho tôi. Nhưng tôi chỉ biết soi mói,
bới móc.
Quân Lương đã từng nói tôi giống Na Tra phiên bản nữ.
Cô ấy nói rất đúng, Tống Sơ Vi trước đây thích nhất chính là cậu bé tên là
Na Tra. Cậu đã lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, ngang nhiên giơ cao ngọn cờ
phản nghịch thách thức tam cương ngũ thường.
Cậu chính là linh hồn tự do duy nhất giữa trời đất.
Nhưng chỉ trong một đêm, bỗng nhiên tôi cảm thấy thực ra tôi, không giống
Na Tra… Tôi giống con khỉ tên là Tôn Ngộ Không, đã từng không biết trời cao đất
dày, đại náo thiên đình, cuối cùng bị đè dưới núi năm trăm năm mới nghĩ rõ ràng
rốt cục mình nên làm như thế nào.
Không phải quá trình phá kén đau đớn thì không thể hồi sinh.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng tôi đã nhận ra nhiều điều, đã không còn
bướng bỉnh và thích phản kháng nữa. Cuối cùng, tôi đã đứng trước mặt mẹ, nói với
mẹ:
- Mẹ ơi, con xin lỗi.
Còn về chuyện tôi đã biết bố tôi không còn trên cõi đời này, tôi không để mẹ
tôi biết.
Sau khi trải qua nhiều trở ngại như vậy, tôi đã hiểu tấm lòng của mẹ. Thế
nên tôi quyết định âm thầm hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Thẩm Ngôn nói đúng, đôi khi im lặng cũng là một cách biểu đạt. Có lẽ nó là
cách biểu đạt có sức mạnh nhất trong cuộc đời.
Sau khi ngồi xuống ghế, câu đầu tiên mà Thẩm Ngôn nói với Lê Lãng là:
“Em biết anh muốn nói gì.”

Lê Lãng có chút ngạc nhiên. Thẩm Ngôn có vẻ rất tự tin, nở nụ cười như đã
biết rõ tất cả mọi chuyện. Dáng vẻ này khiến cô trở nên bí ẩn, rất khó đoán biết.
Anh luôn biết Thẩm Ngôn là một phụ nữ thông minh. Nhưng anh không
ngờ, thì ra phụ nữ thông minh lại khiến đàn ông cảm thấy áp lực như vậy.
- Mặc dù em biết anh muốn nói gì nhưng anh cứ nói đi. - Thẩm Ngôn không
nhìn anh mà chuyên tâm đổ sữa vào cốc cà phê.
Ở bên nhau lâu như vậy, đến tối ngày hôm nay Lê Lãng mới nhận ra, thực ra
anh chưa bao giờ hiểu cô gái trước mặt mình. Mặc dù họ đã tiếp xúc về da thịt, anh
hiểu rất rõ khẩu vị của cô, sở thích của cô, thói xấu của cô… nhưng bỗng nhiên
anh cảm thấy thực ra Thẩm Ngôn giấu rất kỹ một số chuyện nào đó còn anh thì
chưa bao giờ biết rốt cuộc trong bọc ấy là gì…
Nghĩ đến đây, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Quân Lương.
Có lẽ mình thích hợp với những người đơn giản hơn một chút. Sau khi nghĩ
như vậy, cuối cùng Lê Lãng nói:
- Chuyện kết hôn mà em nói lần trước, anh đã suy nghiêm túc suy nghĩ rất
lâu. Anh nghĩ có lẽ chúng ta có thể tạm xa nhau một thời gian, để cả hai có một
chút không gian suy nghĩ thật nghiêm túc. Dù sao thì chuyện hôn nhân đại sự
không phải là trò trẻ con, thận trọng một chút thì tốt hơn.
Những lời nói này anh đã suy nghĩ trong đầu vô số lần, lúc nói ra cũng lưu
loát hơn.
Chẳng có chút sáng tạo nào, Thẩm Ngôn cười khẩy một tiếng nhưng ngoài
mặt thì vẫn thản nhiên.
- Đúng rồi, chẳng phải em cũng có chuyện muốn nói với anh sao? - Lê Lãng
sợ Thẩm Ngôn không chấp nhận được, vội vàng chuyển chủ đề để xoa dịu không
khí.
Cuối cùng Thẩm Ngôn không nhìn vào cốc cà phê nữa, cô mỉm cười bình
thản:

- Chuyện em muốn nói với anh cũng là chuyện ấy. Lê Lãng, về chuyện kết
hôn, em nghĩ tốt nhất là đừng trì hoãn nữa.
- Thời gian gần đây đầu óc em không minh mẫn, nhầm lẫn giữa thuốc tránh
thai và Vitamin C… Anh biết đấy, tủ thuốc của em rất bừa bộn. Lê Lãng, em có
thai rồi.
Tất cả đều ở trong dự tính của cô. Lúc lái xe về căn hộ của mình, bản thân
Thẩm Ngôn cũng không nhận ra nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt mình.
Chia tay, không dễ như thế đâu.
Cô sẽ không để nhà họ Tô kia khống chế mình cả đời. Hồi cô còn trẻ, vì học
phí và sinh hoạt phí bốn năm, cô phải cúi mình trước người đàn ông kia. Đó chỉ là
vì cô không có gì cả, không có cách lựa chọn nào khác.
Người đàn ông kia đối xử với cô không tệ. Khi cô chưa hạ quyết tâm đi theo
ông ta, ông ta đã giảng giải cho cô rất nhiều đạo lý, trong đó có một câu khiến cô
ấn tượng sâu sắc nhất là: dù sao cũng là giao dịch, giao dịch với một người tốt hơn
giao dịch với vô số người, em thấy thế nào?
Cô là người thông minh. Sau khi tính toán thiệt hơn, cuối cùng người trưởng
thành như cô đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời.
Trong khoảng thời gian ngắn, bạn không thể nhận ra rốt cuộc sự sắp đặt của
vận mệnh có ý nghĩa như thế nào.
Người đàn ông này chỉ thỉnh thoảng gặp Thẩm Ngôn lúc ông ta đi công tác.
Thẩm Ngôn biết ông ta có nhà ở thành phố Z, có vợ có con gái, chẳng qua
mình chỉ là con chim hoàng yến được nuôi ở thành phố khác.
Vì sự lựa chọn này, bốn năm đại học của cô qua đi rất nhẹ nhàng, hơn nữa
lợi dụng người đàn ông này tích lũy những mối quan hệ nhất định, chuẩn bị cho
việc thoát khỏi ông ta.

Ngày chia tay, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, dù sao thì cũng
sống với nhau mấy năm, dù nhiều hay ít, dù thật hay giả cũng có chút tình cảm.
Đêm hôm ấy, ông ta đi từ thành phố Z đến đây để gặp cô, dường như nhất
định phải nói rõ ràng rất nhiều chuyện.
Người đàn ông kia nói:
- Anh có một linh cảm, e rằng một số chuyện sắp xảy ra.
Mặc dù ông ta không nói rõ ràng nhưng Thẩm Ngôn biết rất rõ ông ta đang
ám chỉ chuyện gì. Một lúc lâu cô không nói gì, dường như đang suy nghĩ liệu rằng
lúc này rời xa ông ta có phải là quá tàn khốc không.
Nhưng ông ta xua tay:
- Anh chuẩn bị cho em ít tiền, sau này em có thể sống theo ý của mình,
không cần phải chịu sự bó buộc của đồng tiền. Gặp được người đàn ông tốt thì lấy
anh ta, đừng bao giờ nói với anh ta về quá khứ của em.
Ông ta thật lòng yêu thương cô, nghĩ đến đây, cô thấy sống mũi cay cay,
nước mắt tuôn trào. Cô định nói thêm điều gì đó nhưng ông đã nói trước:
- Đi đi, ở bên em mấy năm nay là đủ rồi. Ngay từ lúc đầu anh đã nói rồi, đây
chỉ là một cuộc giao dịch.
Sau khi rời xa ông, cô không tìm gặp ông nữa, giống như lúc rời khỏi hộp
đêm, vốn dĩ cô muốn giữ liên lạc với Trần Man Na nhưng đối phương cũng từ chối
cô giống người đàn ông này:
- Thẩm Ngôn, hôm nay em bước chân ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau
chúng ta là người xa lạ. Không phải chị tuyệt tình, em hiểu đấy, chị cũng vì muốn
tốt cho em.
Những người chứng kiến những năm tháng thê thảm này của cô, tốt nhất là
sau này đừng bao giờ nhận mặt. Nói cho cùng những người này cũng là quý nhân
trong cuộc đời Thẩm Ngôn, không có họ thì sẽ không có Thẩm Ngôn sau này.

Sau khi người đàn ông này bị bắt, chút lương thiện còn sót lại trong cô thôi
thúc cô tìm con gái của ông. Bởi vì đã từng nhận ân huệ của người đàn ông này
nên cô muốn cố gắng hết sức chăm sóc cho cô gái tên Tô Quân Lương.
Trong tiềm thức, có lẽ vì cô biết mình đã trở nên lớn mạnh, không còn là cô
gái nghèo khổ sống trong nhà trọ tồi tàn năm mươi tệ một ngày nên cuối cùng cô
có thể đứng thẳng lưng, làm một người ban ơn.
Nhưng ban ơn không có nghĩa là dâng hạnh phúc của mình cho người đó.
Tiền bạc, ngoại hình, sự từng trải, trí tuệ, những thứ này cô đều có. Bây giờ
thứ cô thiếu chẳng qua là một người đàn ông cô có thể khống chế, có một cuộc hôn
nhân mà cô có thể khống chế, xây dựng một gia đình mà cô có thể khống chế.
Cho dù thế nào cũng phải đảm bảo là không để mất đi sự khống chế, đây
chính là triết lý sống của Thẩm Ngôn.
Mang theo nụ cười thắng lợi, cô chầm chậm phóng xe trên con đường về
nhà. Sau này không được hút thuốc nữa. Cô sờ bụng, thầm nghĩ.
Còn Lê Lãng, ngồi trong xe của mình, anh cảm thấy mình đã bị Thẩm Ngôn
kéo vào một cuộc hôn nhân không thể trốn thoát.
3 – Quân Lương, chi bằng chúng ta cùng chết.
- Kết hôn? - Nghe thấy Thẩm Ngôn nói tin này, phản ứng đầu tiên của tôi là
kinh ngạc, sau đó cảm thấy vui thay cho chị ấy. - Hay quá, có lẽ đây là tin tốt lành
nhất mà em nghe được trong thời gian gần đây.

Từ đầu đến cuối Thẩm Ngôn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng và đúng mực,
không giống với những cô gái khổ sở chờ đợi bạn trai cầu hôn, sau khi khó khăn
lắm mới đạt được tâm nguyện, cảm động đến rơi nước mắt.
Có lẽ sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy tôi đã trở nên khác người,
hoặc có lẽ là tôi luôn rất khác người. Có điều trước đây biết cách che giấu. Nhưng
khi nghe thấy tin vui này, tôi không kìm được nắm tay chị ấy, chân thành nói:
- Chị Thẩm Ngôn, chúc mừng chị!
Chị ấy mỉm cười:
- Thực ra bản thân chị cũng cảm thấy có chút vội vàng. Bao nhiêu năm nay
chị cứ phiêu bạt mãi. Mỗi lần nhìn thấy cảnh hai người nắm tay cùng về nhà trên
phim, chị lại nghĩ đến bao giờ tình tiết này mới xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Mặc dù chúng tôi hơn kém nhau năm tuổi nhưng những gì chị ấy đã trải qua
nhiều hơn tôi gấp nhiều lần. Nhưng khi chị ấy nói câu ấy, tôi vẫn cảm thấy trong
lòng trào dâng một nỗi xót xa.
Chúng ta chỉ nhìn thấy vòng sáng trên bề mặt của mặt trăng, còn phần ẩn
khuất trong vũ trụ như thế nào e rằng chỉ nó mới biết được.
- Sơ Vi, em biết không? Hôm ấy chị nghe Lê Lãng nói muốn kết hôn với
chị, mặc dù anh ấy nói anh ấy vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng cũng nguyện cố gắng
để học cách làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Chị là một người điềm
tĩnh, nhưng cũng đã khóc trước mặt anh ấy…
Tôi gật đầu lia lịa, không hiểu vì sao tôi chỉ muốn để chị biết tôi hiểu cảm
giác của chị. Tối hôm ấy, khi Cố Từ Viễn nói với tôi những lời ấy, tâm trạng của
tôi giống tâm trạng của chị, cảm thấy mình bất lực. Chỉ trong một giây mà nảy ra
biết bao suy nghĩ. Bao năm nay, tôi chưa bao giờ tưởng tượng người đàn ông của
mình trong tương lai sẽ như thế nào.
Còn bây giờ tôi đã biết đó là một người như thế nào.
Một người không có quá nhiều điểm nổi bật, một người khiến tôi vui cũng
khiến tôi buồn, một người thật lòng yêu thương tôi và đáng để tôi yêu, khiến tôi

muốn trao cả hiện tại và tương lai cho người ấy. Vì sự xuất hiện người ấy, tôi có
thể tha thứ cho những gì mà trước đó vận mệnh đã gây khó dễ cho tôi.
Tôi thật sự hiểu điều đó.
Có thể nhận ra Thẩm Ngôn cũng có chút xúc động, hai mắt ngấn lệ:
- Sơ Vi, những năm trước đây, năm nào chị cũng đi du lịch, nhưng trên
những tấm ảnh đó, ngoài việc nhìn thấy tuổi của mình càng ngày càng lớn, chị
không nhìn thấy điều gì khác. Chị không thấy niềm vui, sự thoả mãn, hạnh phúc và
an bình… Chị luôn cảm thấy mình giống bồ công anh, gió thổi tới đâu, chị sẽ bay
tới đó.
Thật không ngờ bồ công anh cũng có ngày phải rơi xuống đất… Ngày anh
ấy tặng chị chiếc nhẫn, chị khóc thảm thiết. Chị chưa bao giờ nói kết hôn nhất định
phải có kim cương Tiffany, áo cưới Vera Wang… Mọi người đều nói kim cương
vĩnh hằng nhưng trong lòng chị, một sinh mạng mới được tạo ra từ xương máu của
hai người vĩnh hằng hơn kim cương.
Tôi nhìn người con gái hạnh phúc trước mắt. Cô ấy đang chìm đắm trong thế
giới của mình, nói những lời về tình yêu. Đây không phải là câu hay nhất mà tôi đã
từng nghe nhưng khiến tôi xúc động nhất.
Hạnh phúc nhé! Hạnh phúc không khó như thế…
Sau khi chia tay Thẩm Ngôn, tôi đi xe về trường, bỗng nhiên rất muốn được
gặp Cố Từ Viễn. Anh nhận được điện thoại của tôi, vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá
nam, chạy đến trước mặt tôi, túm lấy tôi nhìn trái nhìn phải, đến khi chắc chắn tôi
vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm:
- Em làm gì thế? Gọi anh ra ngoài bằng cái giọng ấy, làm anh sợ hết hồn!
Anh còn tưởng em bị xe đâm!
Sau khi làm lành, anh lại nói với tôi bằng cái giọng điệu không chút thương
hoa tiếc ngọc như trước đây nhưng tôi thấy như thế rất tốt. Tôi hy vọng, anh yêu
tôi vì tôi là tôi chứ không phải là vì những gì bi thảm mà tôi đã trải qua.

- Em nói cho anh biết nhé, chị Thẩm Ngôn sắp kết hôn rồi! - Không biết vì
sao tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cố Từ Viễn nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh lấy giọng nói:
- Khụ… cái này chúng ta… vẫn chưa đến tuổi…
- Trời ơi, muốn chết à? Em không có ý đó! - Tôi rất muốn cho anh hai cái
bạt tai. Sao anh lại ngốc như thế chứ, sao lại xuyên tạc ý của tôi?
Ngừng một lát, tôi nói tiếp:
- Không biết vì sao, em rất muốn khóc.
Nói xong câu ấy, tôi thấy sống mũi cay cay. Cố Từ Viễn thấy tôi như vậy,
không nói gì nữa.
Lúc ấy, một cái ôm hơn lời nói rất nhiều.
Dĩ nhiên lúc ấy tôi không nhìn thấy Viên Tổ Vực đang đứng ở sau cái cây
đại thụ cách ký túc xá không xa, lặng lẽ nhìn tất cả.
Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Ngôn nộp đơn từ chức. Cấp trên tỏ ra rất tiếc
nuối, nhưng cho dù công ty níu kéo cô như thế nào, cô đều chỉ mỉm cười từ chối.
Mọi người đều biết rằng người con gái thường ngày trông có vẻ rất cứng
rắn, mạnh mẽ, thực ra điều mà cô ấy quan tâm nhất vẫn là gia đình.
Lúc cô thu dọn đồ trong phòng làm việc, trợ lý hỏi:
- Chị đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
Thẩm Ngôn sững người, quay sang nhìn khuôn mặt trẻ trung của trợ lý. Đó
là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, khuôn mặt toát lên vẻ thẳng thắn, có một vẻ đẹp
khiến người ta xót xa.
Thẩm Ngôn cúi đầu nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:
- Thực ra tất cả mọi việc trên đời nếu muốn nghĩ thông suốt đều rất đơn
giản, chỉ cần em hiểu thế nào là buông tay.

Trợ lý nháy mắt, dường như không thể hiểu được ý của Thẩm Ngôn.
Có điều, điều đó không quan trọng, quan trọng là Thẩm Ngôn biết rằng mình
thật sự đã từ bỏ một số chuyện.
Nếu không phải vì biết chuyện em gái của Lê Lãng gặp phải Sở Khanh, vì
phẫu thuật chửa ngoài tử cung không thành công dẫn đến vô sinh, thực ra bản thân
Thẩm Ngôn cũng không chắc chắn có thể dùng cái thai trong bụng để ép hôn thành
công hay không.
Khi nhắc đến chuyện này, Lê Lãng không kìm nén được tâm trạng của mình.
Đó cũng là lần duy nhất Thẩm Ngôn nhìn thấy dáng vẻ kích động của anh. Nhắc
đến kẻ xấu xa đã huỷ hoại một đời em gái anh, những đường gân trên cổ anh hằn
lên:
- Năm ấy, nếu không phải em gái anh ra sức kéo anh, nhất định anh sẽ chém
chết thằng khốn ấy!
Thẩm Ngôn nhìn anh và nói:
- Thực ra chuyện này cũng không phải do một phía. Bây giờ loại đàn ông
như thế rất nhiều, khắp các đường, phố lớn nhỏ đều dán quảng cáo nạo phá thai…
Cô vẫn chưa nói xong đã bị Lê Lãng thô bạo ngắt lời:
- Dù sao anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó. Nếu bạn gái anh có con, anh
sẽ lấy cô ấy!
Lúc Lê Lãng nói câu này, họ vẫn chưa yêu nhau. Nhưng cũng chính vì câu
nói này, Thẩm Ngôn hạ quyết tâm sẽ ở bên người đàn ông này.
Người đàn ông này là người thích hợp nhất để đưa cô thoát ra khỏi cái bóng
của quá khứ.
Bước ra khỏi công ty, cô gọi điện cho Lê Lãng nói với anh:
- Em đã thôi việc rồi, căn nhà cũng giao cho bên môi giới rồi, để họ giúp em
cho thuê… Còn anh?

Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cô.
- Một công ty ở chỗ nhà anh đã trả lời anh. Họ đồng ý nhận anh vào làm.
Anh đã đặt vé máy bay, bốn hôm nữa chúng ta cùng về nhà.
Cùng về nhà.
Sau khi cúp máy Thẩm Ngôn mua một cốc trà sữa trong quán trà sữa bên
đường. Cô nói với đứa trẻ trong bụng:
- Con yêu, con sẽ không giống mẹ đâu. Con sẽ có một gia đình và một tuổi
thơ hạnh phúc.
Nước mắt lại rơi trên khóe mi của cô.
Dường như tất cả những chuyện không hay đều qua đi, tôi thật sự bắt đầu tin
thành ngữ: Qua cơn bĩ cực tới hối thái lai. Đặc biệt là khi Quân Lương đến xin lỗi
tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. Vì thế sau khi cô ấy nói xong câu:
“Mình xin lỗi”, tôi ngây người một phút không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên tôi cảm thấy dường như Quân Lương
biến thành một người khác. Dĩ nhiên cô ấy vẫn xinh đẹp, bước đi giữa đám đông
vẫn khiến người ta chú ý nhưng có cái gì đó hơi khác…Tôi suy nghĩ một hồi, rốt
cuộc là cái gì?
Khí sắc, nét mặt, ánh mắt và cả con người cô ấy… Đều khác xa so với trước
đây. Tôi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng bị cô ấy ngăn lại:
- Sơ Vi, mình biết có một số chuyện đã xảy ra rồi, không thể coi như là chưa
từng xảy ra. Nhưng quả thực cậu là người bạn duy nhất của mình suốt bao năm
nay.
Dáng vẻ của Quân Lương khi nói câu ấy khiến tôi nhớ lại buổi tối năm
chúng tôi mười sáu tuổi. Giữa trời gió tuyết, đôi mắt của cô ấy rất đen và sáng,

khoé miệng toát lên vẻ cứng cỏi, kiêu ngạo. Cho dù trải qua biến cố như vậy cũng
không làm mất đi sự kiêu kỳ vốn có của cô ấy.
Cái gì đã khiến cô ấy trở nên như thế này? Tôi thấy lòng nhói đau, vội vàng
lắc đầu nói:
- Nói gì vậy, yêu nhau còn cãi nhau nữa là, huống hồ hai chúng ta là con gái,
cậu nói có đúng không? Những chuyện đã qua để cho nó qua đi, chúng ta đừng để
bụng.
Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy ánh lên nụ cười gượng gạo. Phản ứng của tôi
đúng với dự định của cô ấy. Qua nét mặt của cô ấy, tôi cảm nhận được rằng dường
như cô ấy vẫn còn chuyện khác muốn nói với tôi.
Tôi nín thở chờ đợi, đến tận khi cô ấy hít một hơi thật sâu, nói cho tôi biết
quyết định của cô ấy.
- Mình quyết định chia tay với Đỗ Tầm.
Khó có thể tin được cô ấy là người đưa ra được quyết định này. Dĩ nhiên
không chỉ một mình tôi, còn có Cố Từ Viễn. Nhưng cho dù chúng tôi có khuyên
bảo, giảng giải như thế nào, cô ấy vẫn tỏ ra rất kiên quyết.
So với tôi và Cố Từ Viễn, dĩ nhiên Đỗ Tầm càng không thể chấp nhận.
Một người trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, không thích nói cười như Đỗ
Tầm dường như hoàn toàn mất hết lý trí. Cậu ta túm lấy tôi và Cố Từ Viễn, hỏi đi
hỏi lại:
- Vì sao cô ấy lại như thế? Vì sao lại nói chia tay vào lúc này… Khó khăn
lắm chúng mình mới được ở bên nhau, gặp biết bao chuyện cũng không từ bỏ, lúc
này cô ấy nói chia tay? Vì sao?
Đỗ Tầm đấm vào xe. Tôi và Cố Từ Viên đều kinh ngạc trước dáng vẻ điên
cuồng của cậu ta, không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, tôi bước ra và nói:

- Đỗ Tầm, Quân Lương nói cô ấy… mệt rồi…
- Mệt?
Đỗ Tầm quay sang nhìn tôi, cười khẩy rồi hỏi lại:
- Vì sao mệt? Vì qua lại giữa hai người sao?
Tôi khômg hiểu ý của cậu ta nhưng tôi nhận ra lúc này trông cậu ta rất đáng
sợ. Sau đó, Cố Từ Viễn kéo tôi ra sau lưng rồi nói với Đỗ Tầm:
- Cậu gặp Quân Lương rồi nói chuyện rõ ràng đi, dù sao đây cũng là chuyện
giữa hai người.
Khi Đỗ Tầm phóng xe đi, tôi có một linh cảm chẳng lành. Nhưng rốt cuộc
linh cảm này là gì tôi cũng không rõ.
Tôi nắm tay Cố Từ Viễn, không biết nói gì.
Ngồi trên ghế lái phụ, Quân Lương hiểu thế nào là vật đổi sao dời.
Mấy phút trôi qua, hai người không ai nói gì mà lặng lẽ nhìn mặt hồ gợn
sóng cách đó không xa. Khoảnh khắc ấy, tất cả những cảnh tượng vui và buồn
trước đây hiện lên trong tâm trí của họ.
Quân Lương lặng lẽ quay mặt sang, ngắm nhìn khuôn mặt của Đỗ Tầm. Anh
cau mày nhưng không nhận ra nét vui buồn trên khuôn mặt.
Một luồng hơi lạnh trào dâng trong tim, Quân Lương cố kìm nén nỗi nghẹn
ngào, khẽ nói:
- Đỗ Tầm, chúng ta… - Nhưng cô mới chỉ bắt đầu đã bị Đỗ Tầm ngắt lời
bằng một nụ hôn bất ngờ.
Đây là cảm giác chưa từng có, có cảm giác bị thương.
Khó khăn lắm mới đẩy được anh ra, nước mắt của Quân Lương tuôn rơi:
- Em thật sự mệt rồi, chúng ta dừng lại ở đây.

Sau khi nói xong câu ấy, trong thoáng chốc Quân Lương cảm thấy Đỗ Tầm
trước đây đã trở lại. Một chàng thiếu niên hăng hái, hăm hở, một chàng thiếu niên
nổi bật dưới ánh đèn ở quán bar…Vì sao lại thành ra thế này? Trước đây anh làm
gì cũng khiến em cảm thấy rất vui. Vì sao sau này những niềm vui ấy trở thành
gánh nặng đè nén khiến em không thể thở được…
Đỗ Tầm nhìn ra phía mặt hồ phẳng lặng, bỗng nhiên anh nói:
- Quân Lương, chi bằng chúng ta cùng chết.
Bao nhiêu năm sau, Quân Lương vẫn nhớ ba phút ngắn ngủi ấy. Đỗ Tầm sa
sầm mặt giống như bị mây đen che phủ. Anh nhấn ga, Quân Lương nhắm mắt, thu
mình lại, nắm chặt dây an toàn…
Chỉ là ba phút mà thôi nhưng bỗng chốc cảm giác như cả một đời.
Về sau Quân Lương nói với tôi cảm giác lúc ấy:
- Tim như bắn ra khỏi lồng ngực, cửa xe bị khoá, cửa sổ bị khoá… Mình
tưởng rằng sẽ chết chắc… Bỗng nhiên mình rất bình tĩnh.
Chút thời gian cuối cùng trong ba phút ấy, cô ấy đánh cược với Thượng đế.
Người ngồi bên cạnh là người cô đã từng bất chấp tất cả để yêu, là người cô
không tiếc đối đầu với cả thế giới để ở bên, là chỗ dựa duy nhất sau khi cô mất đi
gia đình.
Cô đánh cược với Thượng đế: Nếu hôm nay tôi sống được thì coi như đã
chết vì tình yêu, nếu hôm nay tôi sống, tôi sẽ rời xa người này, sống thật tốt.
- Thực ra đến thời khắc quan trọng giữa sống cả chết, mình nhận ra mình
vẫn rất yêu anh ấy. - Khi nói câu ấy, hai mắt Quân Lương ướt nhoà.
Cuối cùng, bánh trước đã sát mép hồ, bỗng nhiên Đỗ Tâm dừng lại.
Anh như người mất hồn, buồn rầu xua tay với Quân Lương:

- Em đi đi.
Giây đầu tiên sau khi thoát khỏi cõi chết, Quân Lương mở mắt, không thể tin
rằng mình vẫn còn trên thế gian. Đợi đến khi cô chắc chắn mình không chết, vẫn
còn sống, cô không nhìn Đỗ Tâm mà mở cửa xe rồi bước đi.
Không dám quay đầu, không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ của Đỗ Tầm…
Cô biết rằng họ đã hết, hết thật sự.
Nhưng cô không biết rằng rốt cuộc mình đã thắng hay thua trong lần đánh
cược với Thượng đế…
Việc đầu tiên mà một người vừa thoát khỏi cõi chết trở về như cô đã làm sau
khi về trường là gọi điện ẹ. Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, bao nhiêu năm
trôi qua, cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt mẹ. Nhưng qua chuyện này,
bỗng nhiên cô rất muốn quay về với thời điểm trước mười sáu tuổi, quay về với
khoảng thời gian vui vẻ bên mẹ…
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Quân Lương nắm chặt điện thoại, toàn thân
giống như ngọn núi lửa tuôn trào. Cô bắt đầu gào khóc:
- Mẹ ơi… con nhớ mẹ…
Đợi sau khi bình tĩnh, Đỗ Tầm muốn xin lỗi Quân Lương vì hành vi kích
động của mình lúc ấy. Nhưng anh không biết rằng có một số chuyện đã được định
sẵn.
Anh nhắn tin cho Quân Lương, nói là mình chờ cô ở tầng hai quán bánh
ngọt ở đối diện ký túc xá nữ, nếu cô không đến anh sẽ không đi. Cuối cùng anh
viết trong tin nhắn: “Quân Lương, anh chỉ muốn nói với em lời xin lỗi”.
Do dự rất lâu, cuối cùng Quân Lương vẫn đi.
Cô vừa gội đầu xong, vẫn chưa kịp sấy tóc, hất tóc ra sau. Lúc đi qua đường
cô nhìn thấy Đỗ Tầm ngồi trên tầng hai của quán bánh ngọt. Anh ngồi trên chiếc
ghế gần cửa sổ, nhìn về phía cô.

Chỉ cách nhau một tấm kính, một con đường nhưng hai người đã từng yêu
nhau sâu sắc như đang bị ngăn cách giữa rừng đao biển kiếm, giữa sông băng buốt
lạnh…
Trong lòng Quân Lương vang lên câu hỏi: Còn có thể quay lại được không?
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy mình trả lời rất rõ ràng: Không thể nữa rồi.
Hồi nhỏ, cô có một quyển truyện thành ngữ. Cô nhớ rất rõ trong đó có một
bức tranh, người trong tranh ngồi trên một con thuyền gỗ nhỏ, chăm chú đánh dấu
chỗ chiếc kiếm của anh ta rơi xuống.
Khắc chu cầu kiếm.
Đỗ Tầm, việc làm ngốc nghếch như vậy chúng ta đừng nên làm nữa.
Nhìn Đỗ Tầm trước mắt, Quân Lương nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp
anh ở quán bar hồi học lớp mười hai. Hồi ấy anh thật tốt… Người đang cau mày
mệt mỏi ngồi trước mặt là ai?
Cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Quân Lương.
Đỗ Tầm nói:
- Xin lỗi em, anh biết có thể em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn
muốn nói với em lời xin lỗi. - Quân Lương mỉm cười ngắt lời anh.
- Đỗ Tầm, em không trách anh, cũng hy vọng anh đừng trách em. Không
phải không còn yêu nữa, chỉ là tình yêu của chúng ta thật sự không thể tiếp tục
được…
Trong khoảng thời gian Quân Lương giấu tôi, âm thầm làm thủ tục thôi học,
tôi hoàn toàn không có bất kỳ cảm nhận gì với tất cả những chuyện sắp xảy ra
trong tương lai. Có lẽ sau khi trải qua nỗi đau đớn, một người vốn nhạy cảm như
tôi đã trở nên chậm hiểu với rất nhiều chuyện.
Tôi chỉ nhận ra đã từ rất lâu, rất lâu rồi Viên Tổ Vực không liên lạc với tôi vì
một câu nói của Đường Nguyên Nguyên: “Trong khoảng thời gian bà nội cậu mất,

ngày nào anh chàng đó cũng đợi cậu ở cổng ký túc”. Vốn dĩ vẫn đang trong giờ
học, chính vì câu nói của cô ấy mà tôi bật dậy khỏi ghế!
Là tôi không tốt, tôi trọng sắc khinh bạn, lúc không vui là tôi tìm anh kể khổ,
bảo anh ở cạnh tôi. Đợi đến khi trời quang mây tạnh, tôi lại quên anh!
Nghĩ một lúc lâu, tôi nhắn tin cho anh: “Này, anh khoẻ không?”
Không nhắn tin lại, không hề nhắn tin lại. Có thể là lời hỏi thăm của tôi nghe
có vẻ giống như quảng cáo thuốc dạ dày nổi tiếng. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy mình
thật ngốc.
Chờ suốt cả buổi chiều, đến tận lúc trời tối mà vẫn không thấy nhắn lại. Tôi
đành phải gọi điện cho anh. Không ngờ người nghe máy không phải là anh mà là
mẹ của anh.
Ngồi trong phòng khách nhà Viên Tổ Vực, nhìn thấy chiếc bàn ấy, trong đầu
tôi lập tức hiện lên những lời anh nói, dáng vẻ khi mẹ anh gục mặt xuống bàn đợi
anh. Tôi nhìn người phụ nữ trung niên trông già nua trước mắt, so với tuổi của bác
ấy thì chưa già như thế này… Có lẽ vì cuộc sống quá khó khăn…
Nhìn bác ấy, tôi thấy khoé mắt cay cay. Bác ấy rót cho tôi một cốc nước.
Chiếc cốc có vết cáu bẩn nhưng tôi không nói gì mà đưa lên miệng uống.
Có lẽ vì tiết kiệm điện nên không dùng bóng đèn công suất lớn. Ánh đèn
trong phòng rất tối. Trong ánh đèn u tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ mái tóc
điểm bạc của bác Viên.
Nhìn bác, tôi không kìm được nhớ tới mẹ. Sau đám tang của bà nội, tôi thấy
mái tóc của mẹ có thêm rất nhiều sợi bạc…
Nghĩ đến đây, tôi thật sự cảm thấy rất buồn.
Bác Viên không hề cảm nhận được cảm xúc của tôi. Tôi không nói, bác
cũng không nói. Một lúc lâu sau, tôi chủ động hỏi chuyện:
- Thưa bác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không biết vì ánh đèn hay vì lý do khác mà đôi mắt của bác rất đục, dường
như tất cả những tai nạn và nỗi đau đều được chứa đựng trong đôi mắt ấy. Qua lời
kể ngắt quãng của bác cuối cùng tôi đã biết được mọi chuyện xảy ra trong khoảng
thời gian mình không có mặt trong cuộc đời của Viên Tổ Vực.
Viên Tử Vực đứng ở cửa ký túc xá nữ, tận mắt nhìn thấy tôi và Cố Từ Viễn
làm lành, bỗng chốc cảm thấy bất lực và tức giận. Trong lúc kích động, anh quyết
định sau này sẽ không thèm để ý tới tôi nữa.
Trong tâm trạng ấy, anh đã uống mấy chai, càng uống càng bực mình.
Không ngờ khi về nhà, chuyện càng bực mình hơn đang chờ anh.
Mẹ anh ngây người nhìn đồng năm mươi tệ trên bàn. Nhìn thấy anh về cũng
không hỏi một câu: “Con ăn cơm chưa?”. Đây là lần đầu tiên mẹ như vậy, anh trợn
trừng hai mắt đỏ ngầu hỏi mẹ:
- Mẹ sao vậy?
Câu hỏi khiến mẹ anh không kìm được nước mắt.
Mẹ vừa khóc vừa nói với anh tên béo thối tha ăn không ngồi rồi trên phố đã
mang tiền giả đi mua năm mươi tệ bánh bao. Lúc ấy đông người, mẹ cũng không
nhìn rõ. Đợi đến khi phát hiện ra muốn nói lý lẽ với hắn thì bị hắn chửi là: “Đồ quả
phụ đáng chết”…
Nói đến đây, mẹ nghẹn ngào đến nỗi không thể nói tiếp được nữa, cầm tờ
tiền giả đi vào phòng ngủ, không chịu mở cửa.
Trong phòng ngủ phát ra tiếng nức nở khe khẽ khiến Viên Tổ Vực nghĩ đến
buổi tối sau khi bố mất. Anh thề rằng chỉ cần mình còn sống, nhất định sẽ không
để mẹ phải buồn như thế nữa.
Trời tối như thế nào thì nỗi phẫn nộ của chàng thiếu niên mãnh liệt như thế.

Lúc mẹ anh đóng cửa khóc trong phòng ngủ, anh xông vào bếp, lấy con dao
gọt hoa quả đã lâu không dùng đến, mở cửa, chạy về phía nhà tên béo, chạy về
phía vận mệnh mà anh đã biết trước...
Toàn thân tôi run rẩy. Trước mặt bác Viên, một người vốn nhanh mồm
nhanh miệng như tôi không nói được lời nào.
Hệ thống cách âm của căn phòng cũ kỹ không được tốt lắm, tiếng ti vi của
nhà hàng xóm xuyên qua bức tường truyền sang, ồn ào náo nhiệt không biết đang
phát chương trình gì nhưng càng khiến căn phòng lạnh lẽo hơn.
Quả thực không thể ở lại được nữa, ở lại thêm một giây thôi tôi cũng thấy
giày vò, chỉ có thể vội vàng dứng dậy, nói với người phụ nữ trước mặt mình:
- Bác đừng buồn quá, chỉ là gây thương tích cho người khác thôi... Nếu cải
tạo tốt sẽ được sớm ra ngoài. Cháu sẽ thường xuyên đi thăm anh ấy, quan trọng
nhất là bác phải giữ gìn sức khoẻ...
Bác ấy không tiễn tôi ra cửa. Đối với bác ấy, phải sống tiếp thế nào và phải
trải qua những ngày không có đứa con trai đang bị giam trong ngục mới là nỗi bận
tâm lớn nhất. Bác ấy không còn tâm trạng nào mà để ý tới một người xa lạ như tôi.
Bước ra khỏi nhà Viên Tổ Vực, tôi ngồi xuống đường, khóc rất lâu.
Tôi cảm thấy rất có lỗi. Nếu tôi không ích kỷ như thế, hoàn toàn không quan
tâm đến anh ấy sau khi đã làm lành với Cố Từ Viễn. Nếu tôi không đẩy anh ấy ra
xa như vậy khi anh ấy muốn an ủi tôi, có lẽ anh ấy sẽ không phạm sai lầm lớn như
vậy…
“Cô đùng tỏ ra bao la như thế, cô tưởng mình là Thánh Mẫu Maria à?” Đây
là câu nói duy nhất mà Viên Tổ Vực đã nói với tôi khi tôi đến thăm anh.
Trong mười lăm phút vào thăm ngắn ngủi, chỉ một mình tôi nói. Tôi nói với
anh:

- Em đã đến thăm mẹ anh. Tinh thần bác ấy không tốt cho lắm, còn mọi thứ
vẫn ổn.
Anh yên tâm, có thời gian rảnh em sẽ đến thăm mẹ anh. Anh cố gắng cải tạo
thật tốt để được sớm ra ngoài.Thật sự xin lỗi anh, nếu em sớm biết thế nà em sẽ…
Nói đến đây, Viên Tổ Vực ngắt lời tôi bằng câu nói ấy, sau đó đứng dậy đi
và, không thèm nhìn tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh, nhìn rất lâu, rất lâu mà không thể
bình tĩnh được.
Viên Tổ Vực, anh hận em ư?
Hay là vì không muốn em day dứt nên cố tình tỏ cái vẻ lạnh lùng như thế để
em thấy?
Không phải là em cố tỏ ra như thế, thật sự là em không thể tha thứ cho sự hờ
hững và khinh mạn của mình bấy lâu nay. Em không thể tha thứ ình vì mỗi
lúc yếu đuối em tìm đến anh nhưng sau khi có được sự yên bình và hạnh phúc, em
hoàn toàn không để ý đến cảm giác của anh…
Tâm trạng hổ thẹn này giống như một con sâu đang bò trong tim. Nó gặm
nhấm từng chút, từng chút niềm vui không mấy dễ dàng của em.
Em biết anh không muốn nghe câu này nhưng em làm sao có thể vui vẻ tận
hưởng tình yêu mà không hỏi han anh trong lúc anh đang khó khăn như thế…
Xin lỗi… Thật sự xin lỗi…
Vận mệnh lúc nào cũng cho bạn một đòn chí mạng vào cái lúc mà bạn
không thể ngờ tới.
Trời sáng như vậy mà bạn vẫn cảm nhận được bóng đêm bất ngờ ập tới bao
trùm lấy bạn… Giống như mỗi lần đi tàu về thành phố Z, đột nhiên đi vào đường
hầm, ngoài khuôn mặt trắng nhợt của mình trên cửa kính, bạn không nhìn thấy gì
cả.
Tôi nhận được điện thoại của Lâm Mộ Sắc đúng vào cái lúc ấy.

Cô ta khẽ nói:
- Tống Sơ Vi, cô có muốn gặp tôi lần cuối không? Cố Từ Viễn đang trên
đường tới gặp tôi rồi.
Đôi bàn tay đã vô số lần kéo tay ra khỏi hạnh phúc, ném tôi vào hang sâu
thăm thẳm lại một lần nữa tấn công tôi.
Đứng trên đường xe cộ tấp nập, bỗng nhiên tôi có cảm giác như đang đứng
giữa hoang mạc cổ xưa.
Dường như trong cuộc sống của tôi có những cánh cửa không thể mở hết.
Trước khi mở một cánh cửa, tôi tưởng rằng sắp được nhìn thấy thế giới mới bao la
vô tận nhưng không ngờ, phía sau mỗi cánh cửa đều là bóng tối.
Dường như hố đen của vũ trụ đang kéo tôi chìm xuống sâu hơn…
Lúc tôi đang ở trên xe thì Cố Từ Viễn đã đến chỗ đó trước tôi một bước.
Lâm Mộ Sắc mặc áo lông trắng, quần bò, đi giày vải, xõa tóc, lắc lư trên lan
can tầng bảy. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô ta cũng chẳng thèm quay đầu
lại.
Đàn chim bay lượn giữa không trung, cảnh tượng này khiến Cố Từ Viễn có
một cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Là… cảnh tượng Trần Chỉ Tình nhảy lầu mà hôm ấy Đỗ Tầm đã nói với
anh. Chính là như thế này…
Cố Từ Viễn thấy lòng chùng xuống, giọng nói cũng có chút run rẩy:
- Lâm Mộ Sắc, rốt cuộc cô muốn thế nào?
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn Cố Từ Viễn rồi mỉm cười:
- Anh muốn học Đỗ Tầm không? Tôi không bận tâm học Trần Chỉ Tình.
- Cô đừng có điên nữa! - Tình thế cấp bách, Cố Từ Viễn cũng chẳng bận tâm
đến phong độ, khí chất nữa - Mẹ kiếp, đây không phải là cùng một chuyện. Trần

Chỉ Tình là bạn gái chính thức của Đỗ Tầm. Tống Sơ Vi là bạn gái chính thức của
tôi. Cô không hiểu rõ mối quan hệ này à?
Cho dù Cố Từ Viễn lo lắng như thế nào, Lâm Mộ Sắc vẫn ngồi trên lan can
không nhúc nhích.
Giằng co một lúc, Cố Từ Viễn không kìm được lại gần kéo cô ta xuống:
- Cô xuống đây đã!
Lâm Mộ Sắc khéo léo tránh tay anh, né người ra ngoài một chút. Cuối cùng
cô ta nói:
- Cố Từ Viễn, anh đừng tưởng rằng hôm nay tôi muốn dùng cái chết để bắt
anh ở bên tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi không cần!
- Không cần!
Toàn thế giới như chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gào xé ruột xé gan
của cô ta!
Anh tưởng rằng tôi vẫn còn bận tâm ư? Tôi không cần gì cả!
Rất nhiều đêm sau đó, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại nghĩ đến hình ảnh Cố
Từ Viễn ngã trước mắt tôi…
Chỉ nghe thấy tiếng ù ù bên tai. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cánh tay phải của
Lâm Mộ Sắc đang chới với giữa không trung. Nhưng tôi thật sự, thật sự không biết
rốt cuộc cánh tay ấy muốn kéo anh hay đẩy anh…
Cảm giác tanh nồng từ khoang ngực dồn lên cổ họng, tôi giống như một
khúc gỗ, đổ gục xuống. Tiếng kêu gào của Quân Lương, đám đông xung quanh, tất
cả đều biến mất trong thế giới của tôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui