Cô chợt nhìn lên đồng hồ, kim giờ đã chỉ 11 giờ khuya, bây giờ chính là lúc cô phải gửi mật thư cho căn cứ, cô liền nhanh trí cất giọng:
- Tôi! ! tôi muốn đi thay đồ!.
.
Luân Vệ Quân ngồi phía ghế sô pha đối diện nhìn cô chằm chằm, rồi lười biếng liếc qua chiếc tủ đồ cách chiếc giường cô đang ngồi vài mét, liền mở lời:
- Đồ trong tủ quần áo, bộ nào đẹp thì lấy, nhà tắm ở kế bên, nhanh tôi dẫn em xuống nhà.
Hạ Anh nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến chiếc tủ gỗ to lớn trước mặt được mạ vàng lấp lánh mà không ngừng choáng ngợp, khẽ mở một bên tủ, những bộ quần áo sặc sỡ lỗng lẫy được bày trí trên sào một cách cẩn thân bắt mắt khiến mắt cô sáng rực lên.
Thì ra làm con gái chính là được mặc những bộ trang phục tuyệt đẹp đến vậy sao?
- Anh là nam nhân sao lại có đồ nữ trong tủ quần áo?
Cô thắc mắc quay đầu lại hỏi, chỉ thấy hắn ngồi lắc lắc cái cốc trà trên tay, nhếch mép liền nói:
- Tôi qua đêm với bao mỹ nhân, chẳng nhẽ, cả đồ cho họ mặc tôi cũng không có sao?
Một nụ cười gượng gạo in trên mặt cô, sau đó cô liền vơ lấy chiếc đầm dài màu nâu sậm, cầm trên tay rồi bước vào nhà tắm để thay đồ.
Vừa vào phòng tắm, cô nhanh tay lấy từ trong túi áo ra một tấm giấy nhỏ cùng với một cây bút ghim trên tóc, liền viết vội vài dòng chữ sau đó gấp làm tư.
Sự chú ý của cô va vào chiếc cửa sổ, theo kinh nghiệm nhiều năm huấn luyện tại doanh trại, cô nhanh nhẹn nhảy phóc lên, kéo mạnh chiếc cửa kính rồi lao ra ngoài.
Cùng lúc Tiêu Hàm (một quân trinh sát khác đóng vai làm nô tì trong biệt phủ) nhìn thấy cô ra ám chỉ, liền chạy đến bắt lấy tấm mật thư rồi rời đi.
Cô đưa tay nắm chặt lấy khung sắt cửa, cũng may là chiếc cửa sổ thông với phòng ngủ không mở và che rèm, thế nên cô không bị phát hiện.
_______________________________
*Cạch*
Cánh cửa được mở chốt, một thiếu nữ xinh đẹp bước ra cùng làn da nõn nà, rám nắng quyến rũ nhưng lại cực kì phù hợp với chiếc đầm thanh lịch này.
Hắn đột nhiên cảm giác rung động, nhìn người con gái trước mặt mà biết bao nữ nhân lúc trước có diễm lệ đến đâu cũng bay mất.
Cái cảm giác mà cho dù có ngủ với trăm cô gái đất nước Minh Đại này, Luân Vệ Quân hắn cũng không thể có được.
Vội vàng đứng dậy, phủi quần áo thẳng thớm rồi khoan thai tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bước ra khỏi phòng.
- Tay em thô ráp thế?
Cô bỗng muốn rụt tay lại, liền nói:
- Tay tôi trước giờ phải đi gặt lúa bán cho thương buôn, đương nhiên không thể bằng những cô!.
- Họ chỉ là kỉ nữ, không phải là thiếu nữ như em!
Cô bất ngờ, nhìn lấy bờ lưng oai vệ của hắn mà bỗng chốc lòng trở nên rối bời.
Cô đi khẽ, nép vào sau lưng hắn mà nhìn khung cảnh xung quanh, một căn biệt phủ rộng lớn và rất nhiều người hầu kẻ hạ.
Cô cùng hắn xuống tầng, mơi có cả một sảnh riêng làm phòng khách, có hẳn hai cái bình vàng to trưng bày.
Hắn ngồi xuống sô pha có vải lụa mền cao cấp, rót sẵn 2 ly trà nóng rồi rót cho cô một ly, sau đó cất giọng:
- Cha mẹ! Con có chuyện cần bàn.
Nghe xong cha mẹ hắn liền bước ra, đầu cô lập tức nhảy số, mọi thông tin cô đã từng đọc qua liền chạy nhanh trong đầu mình một cách bất ngờ.
Mẹ hắn là Cao Lưu Linh, bà ta đã ngón nghén 55 rồi, nhưng trông bà ta toát lên vẻ rất sang trọng và cao quý, Dễ hiểu thôi, dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình thượng lưu, có của ăn của để nổi tiếng giàu có ở thành phố Minh Châu này, bảo sao bà ta lại không trông cao quý thế cơ chứ.
Cha hắn là Luân Vũ Quyết, ông ta đã 60, nhưng mà ông ta chính là một tên thượng lưu giá trị nhất ở Minh Đại, bởi vì ông ta nắm giữ trong tay cả một cơ ngơi đồ sộ chỉ cần ông ta chết đi, thì chắc chắn kinh tế nước này sẽ suy thoái.
Đặc biệt hơn nữa, ông ta chính là một nhân tố bí ẩn nắm giữ vai trò quan trọng trong thế kỉ XVIII thời đó, nhất là việc hai người lấy nhau sinh ra hai đứa con trai, anh trai là Luân Trọng Huy, lớn hơn hắn 2 tuổi.
Luân Trọng Huy từ nhỏ đã thông minh ngang tàn, hắn ta đã độc lập từ năm 20 tuổi ra ngoài sống nơi khác, chỉ lâu lâu mới trở về nhà một lần.
Còn về Lưu Vệ Quân, từ nhỏ đã được sống trong sự nuông chiều, dù vậy hắn cũng có trong mình sự ngỗ nghịch nhưng lại có tính cách tốt bụng, khác xa cha và anh của mình.
Vì thế sau năm 20 tuổi du học trở về, hắn đã nguyện về vùng quê hẻo lánh để giúp đỡ bà con, và hắn có được một xưởng lúa lớn nhất Minh Đại.
Vũ Quyết uống một ngụm trà nhỏ, sau đó cất giọng hỏi:
- Có chuyện gì mà đã khuya lại còn kêu ta ra đây?
Hắn cầm lấy tay cô, liền nghiêm túc nói:
- Cô ấy sẽ là vợ con.
Nghe đến đây, cả hai người họ trợn tròn mắt, nhất là mẹ hắn, bà ấy liền lớn giọng:
- Chuyện gì cơ? Hôn thê của con chính là Lục Ly cô nương, tại sao lại lấy một ả từ sàn đấu giá về? Con lớn rồi mà không biết phải trái sai đúng sao?
Với bản tính ngông cuồng của mình, hắn nhẹ nhàng đứng lên kéo cô rồi nói:
- Con chỉ thông báo cho hai người thôi, không cần khuyên nhủ gì nữa, cô ấy là vợ con.
Nói xong, hắn dẫn cô trở về phòng, mặc cho hai ông bà kia có ngạc nhiên đến mấy cũng chẳng thèm đếm xỉa đến.
- Em ngủ ở đây, tôi ngủ ở đây.
Hắn chỉ tay về phía chiếc giường lớn, và chiếc ghế bành dài đối diện cô.
- Tôi ngủ trên ghế bành, không làm bậy em cho đến khi em chính thức làm vợ tôi.
Cô quay lưng đi, sắp xếp gối mền lại rồi nằm xuống, nhanh chóng đèn phòng cũng được tắt tối om, chỉ để lại ánh sáng lấp lánh từ cây đèn ngủ cạnh giường.
Cô nằm đó cả mấy tiếng chẳng ngủ được, có lẽ là lạ chỗ và bị mất ngủ đây.
Cô xoay người nhìn về phía đối diện, đã thấy người đàn ông trước mắt ngủ say.
Lúc này cô mới kịp nhìn kĩ khuôn mặt của hắn.
Người đàn ông này đã hơn 30 tuổi rồi mà cơ thể vẫn rất khỏe mạnh và săn chắc, nhất là có bờ vai rộng lớn và đôi chân dài.
Quyến rũ nhất chính là yết hầu của hắn, nó cứ trượt lên trượt xuống mỗi khi hắn thở.
Gương mặt hắn hình quả xoan, đôi mắt hơi nhỏ cùng sống mũi cao vút.
Môi hắn khá mỏng, nhưng nó lại mọng đỏ.
Vầng trán hắn cao và rộng, được tinh tế lộ ra bởi mái tóc vuốt cao của hắn.
Và đến bây giờ cô mới biết, hắn được nhiều người để ý vì ngoại hình, vì học thức, vì giàu có, vì tính cách.
Một người vừa có sắc đẹp, vừa có tri thức cao rộng.
.