10
Ngày thứ ba sau khi xuất viện là sinh nhật của tôi.
Thịnh Trạch đích thân làm cho tôi một chiếc bánh sinh nhật.
Kể từ khi chúng tôi quen nhau, bánh sinh nhật của tôi đều là do anh tự tay làm.
Từ thiết kế hình dáng, chọn nguyên liệu, chọn bột mì, đ.ánh trứng, nướng bánh, anh đều tỉ mỉ thực hiện từng công đoạn.
Cuối cùng Thịnh Trạch đặt chiếc bánh trước mặt tôi, bên trên vẫn còn vẽ hai trái tim, ở giữa là một ngọn nến màu hồng đang cháy.
Đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng trước mắt tôi.
"Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ, mau ước nguyện đi!"
Xuyên qua ánh nến nhẹ nhàng, khuôn mặt anh dịu dàng tuấn nhã.
Tôi đã nghĩ mọi ước nguyện của mình trước đây đều liên quan đến Thịnh Trạch.
Ước cho anh sống lâu trăm tuổi, ước cho anh khỏe mạnh bình an, cũng ước cho anh… không bao giờ bị đ.ánh nữa.
Cũng là bởi vì khi ấy Thịnh Trạch quá mức bộc lộ tài năng, ở thương trường đã đắc tội không ít người, cũng có nhiều người tới tìm anh gây phiền phức.
Có một khoảng thời gian rất dài, mỗi khi anh trở về thì trên người đều có vết thương.
Nhưng anh tuổi trẻ nông nổi, không biết cách kiềm chế bản thân.
Cho đến một ngày, tôi bị một người mà anh đã đắc tội bắt đi.
Người đàn ông không làm gì tôi, hắn chỉ cầm một con d.ao gọt hoa quả ấn vào tay phải của tôi, dùng sống d.ao rạch ngón tay của tôi, rồi nhẹ nhàng nói với Thịnh Trạch đang hoảng hốt:
"Nghe nói bạn gái mày là bác sĩ?"
Không hiểu vì sao, lời nói này của hắn cũng không khiến tôi sợ hãi hay đau khổ.
Mà điều thực sự khiến tôi đau khổ đó là do Thịnh Trạch đã quỳ.
Sau đó, con d.ao được ném đến trước mặt Thịnh Trạch, và người đàn ông thản nhiên nói:
“Tay của mày, đổi lấy tay bạn gái mày.”
Thịnh Trạch không chút do dự mà nhặt con dao lên, trên trán anh nổi đầy gân xanh, anh không nhìn tôi mà chỉ nói với người đàn ông bên cạnh:
"Nói lời giữ lời."
Cũng may là anh chưa kịp cầm d.ao thì cảnh sát đột nhiên xuất hiện.
Trong lúc hỗn loạn, tôi thay anh ngăn cản một đao, vết đao không sâu, tôi biết cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Thịnh Trạch vẫn cực kỳ sợ hãi, anh ôm lấy tôi và rơi nước mắt không ngừng.
Nước mắt nhỏ xuống váy của tôi, còn khiến tôi khổ tâm hơn cả mình bị ch.ém nữa.
Sau đó, Thịnh Trạch gần như thu hồi lại toàn bộ móng vuốt của mình, nhưng sự dứt khoát trong xương tủy thì không thay đổi được, cho tới bây giờ không ai có thể dễ dàng uy h.iếp được anh.
"Mạn Mạn."
Giọng nói của Thịnh Trạch kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức của mình, anh đang nhắc nhở tôi thổi cây nến trước mặt.
Gần như ngay lúc ngọn nến vừa tắt, anh lại giống hệt như trước đây, như một con sói trên thảo nguyên thèm khát con mồi mà đè tôi xuống ghế sofa.
Đại khái là 5 năm thực sự quá dài, dài đến mức tôi quên mất nên phản ứng thế nào cho phải.
Ngẩn ngơ một lúc, áo còn chưa kịp cởi ra, tôi đã kịp bắt lấy tay anh rồi hốt hoảng hét lên:
"Thịnh Trạch, chờ một chút."
Anh dừng lại một lúc, hơi thở có chút nặng nề.
"Lát nữa anh đút bánh gato cho em."
Tôi chưa kịp trả lời thì anh lại cúi xuống, trong lòng tôi bất chợt nhói đau, tôi cố sức cắn mạnh vào môi anh.
Anh kêu lên một tiếng, trong không khí có mùi m.áu tươi nhàn nhạt.
Tôi đợi Thịnh Trạch buông tay thì dùng sức đẩy người anh ra, sau đó lảo đảo chạy tới bật đèn.
Thịnh Trạch co một chân ngồi trên ghế sô pha, anh dùng một tay lau khóe môi dính m.áu, ánh mắt đau thương nhìn tôi rồi gọi tôi đầy tủi thân oán trách:
"Mạn Mạn..."
Tôi đứng ở vị trí rất xa và khẽ nghiêng đầu.
Lần đó sau khi xuất viện, tôi đã tìm một lý do để ngủ riêng:
"Năm năm ngủ một mình, nhất thời không thay đổi được thói quen."
Hiện tại, lần thứ hai tôi cứng ngắc mở miệng:
"Xin lỗi, em không quen."
Anh đứng dậy rồi giẫm lên tấm thảm lông mềm mại, anh bước từng bước đi về phía tôi.
Lúc toàn thân tôi trở nên căng thẳng, anh chỉ nhẹ giọng hỏi một câu:
"Vậy anh ôm em một cái được không?".