Người đàn ông hơi cúi người xuống, đôi môi ấm áp khẽ lướt qua vành tai cô, Thẩm Niên còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đứng thẳng dậy đi về phía văn phòng Ngôn Chi Thành.
Chóp mũi Thẩm Niên tràn ngập mùi tuyết tùng nhàn nhạt, cô ngẩng đầu llên, người đàn ông kia mặc bộ âu phục màu đen, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường xương cánh bướm.
Thẩm Niên cười lạnh một tiếng, giả vờ đứng đắn.
Ở trong mắt người khác, vẻ mặt của Đường Thừa Tuyên luôn lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần, nhìn qua đúng là tức giận.
Không khí vốn căng thẳng lập tức giãn ra, Lạc Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Mặc dù trước đây cô ta tung tin đồn nhảm về Thẩm Niên nhưng lần này đúng lúc bị Đường Thừa Tuyên và Ngôn Chi Thành nghe thấy được, lần này xem như Thẩm Niên gặp khó khăn rồi, sao còn có thể một chân đứng hai thuyền?
Cô thật sự cho rằng mình là yêu tinh, muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó sao?
Thẩm Niên vẫn ngồi ở trước mặt mấy người bọn họ, trên mặt không có chút biểu cảm hoảng loạn nào.
Mấy nhân viên đó đợi xem Thẩm Niên bị mất mặt, các cô không tin Thẩm Niên vẫn có thể tiếp tục kiêu ngạo như vậy.
Qua một lúc lâu sau, Ngôn Chi Thành và Đường Thừa Tuyên đi ra từ trong văn phòng giám đốc, Ngôn Chi Thành thấy Thẩm Niên vẫn ngồi ở đó thì đi đến hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?” Thẩm Niên một tay chống má, giọng điệu lười nhác: “Mấy cô ấy không nói ra thì hôm nay đừng hòng rời đi.”
Ánh mắt cầu cứu của Lạc Giai Giai và mấy người kia lập tức đổ dồn về Ngôn Chi Thành, Thẩm Niên cười nhạo, lúc này còn tìm Ngôn Chi Thành, thế nào? Chẳng lẽ cho rằng Ngôn Chi Thành sẽ để ý đến những người vô dụng không thành tích như mấy người sao?”
Ngôn Chi Thành cạn lời: “Không cần, để họ đi đi.”
Lạc Giai Giai nghe vậy liền khẽ mỉm cười, trong lòng đắc ý không ngớt, quả nhiên chủ tịch che chở cho mình, nhìn dáng vẻ tức giận của anh ta, chuỗi ngày tốt đẹp của Thẩm Niên kết thúc rồi.
Cô ta còn vui vẻ chưa được hai giây, Ngôn Chi Thành tiếp tục nói trong ánh mắt chất vấn của Thẩm Niên: “Lạc Giai Giai, Hạ Phong và Duyệt Hòa không cần một người không biết gì ngoài nói luyên thuyên.”
Cô ta ngẩn người ra, khuôn mặt hiện lên vẻ hoang mang: “Anh có ý gì?”
“Bây giờ chính thức thông báo cho cô, Duyệt Hòa muốn hủy bỏ hợp đồng lao động với cô.” Ngôn Chi Thành vừa nghĩ đến ánh mắt của Đường Thừa Tuyên nhìn mình ở trong văn phòng liền thấy hoảng sợ: “Tiền bồi thường đến bộ phận tài vụ nhận.”
Lạc Giai Giai cắn răng: “Ngôn tổng, chỉ vì tôi nói một câu hết mức bình thường liền sa thải tôi sao? Duyệt Hòa bất chấp lý lẽ như vậy sao?”
Thẩm Niên cười nhạo một tiếng, phụ họa theo: “Đúng vậy, tôi không đồng ý.
Anh sa thải Lạc Giai Giai thì tôi đâu còn thú vui hàng ngày nữa? Hơn nữa, chuyện tôi muốn biết vẫn chưa được biết đâu.”
Ngôn Chi Thành sụp đổ, tiểu yêu tinh Thẩm Niên này còn muốn xem náo nhiệt?
“Đây là quyết định của Đường tổng.” Anh ta rất tự nhiên mà ném vấn đề đi: “Có ý kiến gì thì tìm anh ta.”
Đường Thừa Tuyên?
Trong lòng Lạc Giai Giai tức giận không dứt, nhìn khuôn mặt uy nghiêm kia của Đường Thừa Tuyên lại không dám nói câu nào, cô ta không ngờ rằng vậy mà Thẩm Niên lại có một vị trí nhỏ ở trong lòng đối phương.
Nhưng vậy thì đã làm sao? Chỉ là một bạn giường mà thôi.
Thẩm Niên ngước đôi mắt cười lên: “Đường tiên sinh, tôi vẫn chưa có được đáp án mà tôi muốn đâu.”
“Sau khi biết thì sao?” Sự kiên nhẫn của Đường Thừa Tuyên đã ở sát giới hạn cạn kiệt, anh không biết mình có thể chịu đựng cảm giác bị Thẩm Niên khống chế được bao lâu, nếu Thẩm Niên tiếp tục k.ích thích anh, đến lúc đó chỉ sợ chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.
Cô nâng cằm lên: “Anh nói đi?”
Đường Thừa Tuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngôn Chi Thành, Ngôn Chi Thành sụp đổ: “Mặc dù tôi thích Thẩm Niên nhưng ngay cả góc áo của cô ấy tôi cũng chưa có đụng tới, tôi xin thề.”
Anh lại liếc mắt nhìn những nam nhân viên khác, những người đó thấy Ngôn Chi Thành đã lên tiếng cũng vội vàng xua tay: “Chúng tôi cũng chỉ thích Thẩm Niên mà thôi.”
Chỉ biết nịnh bợ…
Đường Thừa Tuyên nhíu mày: “Thiếu dạy dỗ?”
Thẩm Niên đã sớm bị anh nuông chiều đến coi trời bằng vung, cô cong đôi môi đỏ mọng lên: “Đường tiên sinh đừng tức giận nha.”
Người phụ nữ từ ghế đứng lên, cô dựa vào bên người Đường Thừa Tuyên, nhìn qua rất mập mờ: “Cùng lắm thì đợi lát nữa sẽ bồi thường đầy đủ cho anh.”
Mọi người không nghe thấy Thẩm Niên nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Đường Thừa Tuyên lạnh thêm, vành tai đỏ bừng.
Anh lạnh lùng gạt tay Thẩm Niên ra, đang chuẩn bị đi, Lạc Giai Giai bất chấp tất cả: “Bên cạnh Thẩm Niên không chỉ có những người đàn ông này, sợ rằng sừng mà cô ta cắm cho anh cả năm cũng không lặp lại đâu.”
Thẩm Niên không nhịn được cười, Lạc Giai Giai thật đúng là tìm đường chết, cô níu tay áo của Đường Thừa Tuyên, làm cho bộ dáng của mình thêm vài phần đáng thương: “Xin lỗi chồng, chỉ là em không chịu được cám dỗ mới vượt quá giới hạn, anh… sẽ không ngại chứ?”
Mọi người: “…”
Ch… Chồng…..?
Chỉ biết Thẩm Niên lẳng lơ nhưng không biết Thẩm Niên lại lẳng lơ đến vậy.
Đây là tiếng người sao? Lại còn mượn cớ không chịu được mà vượt quá giới hạn…? Dường như rất vô tội?
Không đời nào lại có người không đê rý, trừ phi anh ta thích bị cắm sừng.
Đường Thừa Tuyên híp mắt lại, Thẩm Niên lại kéo tay áo anh, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp.
Anh cố nén rung động trong lòng: “Không ngại, chỉ cần em đừng rời xa tôi.”
“…” Vậy hai người thật sự đã kết hôn, Đường Thừa Tuyên còn là “liếm cẩu”?
* liếm cẩu: chỉ người biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố đeo bám.
Thẩm Niên mím môi, có ý đô riêng: “Vậy em cũng không thể đảm bảo….”
Đường Thừa Tuyên nhíu mày, vốn dĩ chỉ nghĩ mấy ngày nay trạng thái của Thẩm Niên không tốt nên mới cố ý lạt mềm buộc chặt anh.
Nhưng bây giờ xem ra dường như cô gái nhỏ này vẫn còn ghi hận anh.
Anh nhớ lại dáng vẻ gợi cảm yếu ớt của Thẩm Niên sau đêm mất khống chế kia, yết hầu căng thẳng, trong lòng áy náy.
Cô đau lòng như vậy, sợ anh sẽ rời bỏ cô.
Đường Thừa Tuyên thầm nghĩ quên đi, cô làm cái gì cũng được.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều sợ hãi, cuối cùng vẫn là Ngôn Chi Thành ho khan một tiếng: “Thẩm Niên, Đường tổng cho cô nghỉ ngơi mấy ngày.
Hai người đi nhanh đi.”
Anh ta sợ Thẩm Niên ở lại lâu hơn, Đường Thừa Tuyên có thể làm nổ tung công ty.
Mãi đến khi Thẩm Niên đi rồi, Lạc Giai Giai mới thốt ra những lời mắng chửi giận dữ.
Thẩm Niên ngồi trên xe của Đường Thừa Tuyên, đôi mắt quyến rũ nhìn sang, giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Đường tổng thật tốt bụng, bị cắm sừng anh cũng không ngại làm vợ của anh hẳn sẽ rất hạnh phúc.”
Người đàn ông rũ mắt xuống, không ngại?
Nếu Thẩm Niên dám cắm sừng anh, cơn tức anh nhịn ba năm sẽ không ngại phát tiết hết trong một lần, khiến cô khóc lóc xin tha.
Thẩm Niên cười khẽ một tiếng: “Đường tiên sinh có hài lòng về biểu hiện của tôi hôm nay không?”
Quá trình không quan trọng, thắng là được.
Đây là những lời mà mấy năm trước Đường Thừa Tuyên đã từng nói với cô.
Đường Thừa Tuyên bóp cằm cô, híp mắt nói: “Do tôi dạy, đương nhiên rất hài lòng.”
Bằng không anh cũng sẽ không thua đến rối tinh rối mù ở trước mặt cô.
Thẩm Niên không kìm được mà vươn đầu lưỡi ra chạm vào ngón tay thon dài của anh, híp mắt cuốn lên người anh.
Đôi môi kiều diễm của cô theo đường quai hàm của người đàn ông đi xuống, cuối cùng cắn một cái lên yết hầu anh.
Cơ thể gợi cảm của người phụ nữ áp lên người anh, điểm chết người chính là nét phong tình trong đôi mắt cô, Đường Thừa Tuyên quay mặt đi, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể đã có người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ động lòng người này của cô, sự đố kị trong lòng anh đã sắp đốt anh thành tro bụi.
“Đường tiên sinh, anh bày ra dáng vẻ không vui cho ai xem?” Thẩm Niên kéo chiếc áo sơ mi trắng ra khỏi quần tây của anh: “Anh không muốn sao?”
Đường Thừa Tuyên nhấc bàn tay đang đặt trên cơ bụng mình của cô ra: “Ngồi xuống.”
Thẩm Niên lại càng làm càn, mãi cho đến khi thấy hơi thở của anh rối loạn mới buông lỏng tay ra.
Cô ngồi về chỗ, rũ mắt xuống, vẻ đắc ý trên mặt vô cùng chướng mắt.
Tài xế gõ cửa sổ xe, Đường Thừa Tuyên gật đầu ý bảo anh ta đi vào.
Bầu không khí mập mờ trong xe dịu đi.
Có thể là bởi vì ở bên cạnh Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên nhanh chóng dựa vào ghế thiếp đi.
Đường Thừa Tuyên nhíu mày nhìn cô, trẻ con thích làm ầm ĩ, vẫn là khi ngủ đáng yêu hơn.
Mấy hôm nay Thẩm Niên rất bận rộn, cũng rất bình tĩnh, nhìn những gì cô biểu hiện ra ngoài cũng không có gì khác với ngày thường, nhưng dì Tôn nói cho anh, mấy ngày nay Thẩm Niên không ngủ, đèn phòng ngủ bật cả đêm không tắt.
Không có khả năng cô không đau lòng, không khó chịu, nhưng một Thẩm Niên trưởng thành sao có thể bằng lòng chịu thua ở trước mặt bất cứ ai?
Trái tim anh mềm xuống, nhỏ giọng bảo tài xế: “Không cần về công ty, cứ lái xe đi.”
Đường Thừa Tuyên ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, lông mày chậm rãi giãn ra, giọng nói của người đàn ông tựa như ánh trăng.
“Niên Niên.”.