Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình


Tập văn kiện trong tay cô nhân viên rơi xuống đất, hai mắt trừng lớn.
Đường Thừa Tuyên không thích làm như vậy trước mặt người ngoài, anh trầm mặt cảnh cáo Thẩm Niên: “Xuống.”
Cô gái run rẩy: “Được.”
Dù sao cô đã đạt được mục đích.
Quả nhiên chuyện này truyền ra ngoài rất nhanh, nhưng không giống tưởng tượng của Thẩm Niên.
Đường Thừa Tuyên không chiếm được phụ nữ…
“Mọi người nghe chuyện gì chưa? Thư ký Thẩm Niên mới tới vừa câu dẫn chủ tịch ở văn phòng, còn ngồi lên hẳn đùi.”
“Cái gì? Tôi không tin, cũng có người dám ngồi lên đùi chủ tịch?”
“QAQ đừng nói ngồi, đến nhìn tôi còn không dám.”
“Vậy vẻ mặt chủ tịch thì sao?”
“Vẻ mặt không tốt lắm, lúc đó tôi đứng ở cửa, cảm thấy đằng đằng sát khí, để không bị diệt khẩu, tôi vội nhặt văn kiện rồi chạy đi.”
“Thể loại gì mà dám quyến rũ chủ tịch? Tôi chờ chủ tịch trừng trị cô ta.” Sử Vĩnh Tình gõ bàn phím.
“Chủ tịch ngại mọi người ở đây, nếu không đã đuổi cô ta đi từ lâu.” Bộ Đồng Đồng nói.
Tào Uyển trước đó đã đi đàm phán cùng giám đốc, nghĩ thầm, người đó không phải lần đầu tiên ngồi lên đùi chủ tịch đâu, lần trước chủ tịch cũng chỉ nói một từ cút.

Rõ ràng đây là chủ tịch dung túng người ta, nếu không căn bản sẽ không cho người ta chạm vào mình.
Tào Uyển nghĩ tiếp, đùi chủ tịch ai mà chẳng muốn ngồi.
Lúc Thẩm Niên đi ra cảm nhận được sát khí, cô nhìn bốn phía, cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm của mọi người, đáng tiếc Thẩm Niên không thèm quan tâm, cô chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác.
Cô ngồi ở chỗ xử lý văn kiện, đến trưa thì đưa văn kiện cho Đường Thừa Tuyên, chuẩn bị ra ngoài đàm phán hợp đồng với anh.
Đường Thừa Tuyên nghiêm mặt, cô gái nhỏ sờ sờ tay anh: “Anh ơi, đừng tức giận.”
Tên ngạo kiều nào đó rụt tay lại, chân dài bước ra ngoài, không thèm chờ cô.
Vì vậy mọi người thấy cảnh Thẩm Niên đi giày cao gót hớt hải đuổi theo giám đốc, chờ họ đi khỏi, mọi người sôi nổi thảo luận: “Nhìn đi, chủ tịch bắt đầu bày sắc mặt với cô ta rồi đó.”
“Chúng ta cược xem cô ta sẽ trụ được bao lâu.”
“Tôi cá ba tháng.”
“Ba tháng dài quá, tôi cá là ba ngày.”
Nhưng trong thang máy chuyên dụng của chủ tịch lại hoàn toàn khác, Đường tổng cao lãnh thay đổi, anh lén lút nắm tay Thẩm Niên, Thẩm Niên lùi về sau, nhất quyết không cho anh nắm: “Đường tổng hãy tự trọng, trong giờ làm việc đừng quấy rầy nhân viên.”

Đường Thừa Tuyên: “…”
Cửa thang máy mở ra, Đường Thừa Tuyên đi ra ngoài, Thẩm Niên theo sát sau, đợi đến bãi đỗ xe, Đường Thừa Tuyên để cho Thẩm Niên lên xe trước, tây trang anh phẳng phiu, đeo gọng kính viền vàng, nhìn rất thân sĩ.
Sau khi ngồi trên xe, Thẩm Niên bỗng gợn sóng, thật lâu vẫn chưa bình tĩnh được, tay cô vô tình chạm vào tay Đường Thừa Tuyên, chưa kịp rụt về thì đã bị anh nắm chặt.
Cảm giác được nắm tay thật tốt.
Thẩm Niên cong môi, người đàn ông cúi đầu hỏi: “Đêm nay ngủ với anh.”
Tài xế ho khan, suýt chút nữa sặc.

Ông ta kéo tấm chắn xuống, vì kích động mà không cẩn thận giẫm chân ga, xe hơi siêu vẹo.
Thẩm Niên nhìn, nghĩ người tài xế này thật yếu ớt.
Đường Thừa Tuyên bất mãn quay mặt cô ra đây: “Anh muốn ôm em.”
Cô gái cười: “Đường tiên sinh ngây thơ như vậy?”
Nói vậy nhưng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, anh chỉ muốn ôm cô thôi.
Cô cười, ôm lấy cổ anh: “Nhưng em muốn làm chuyện kia với anh.”
Y như một yêu tinh.
Tài xế: “…” Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi vừa nghe thấy cái gì vậy???
Thế nhưng sau khi hết giờ làm, Thẩm Niên lại chối, sự thật là cô chỉ thích trêu đùa mà thôi, Đường Thừa Tuyên cởi cà vạt: “Lần sau còn như vậy, anh sẽ ghi âm lại rồi phát trong nhà.”
Đáng tiếc anh đã coi thường độ mặt dày của Thẩm Niên, cô nói: “Vậy chẳng phải càng k.ích thích sao?”
Trong đầu cô toàn chứa những thứ vớ vẩn, Đường Thừa Tuyên ngồi ở sô pha, híp mắt: “Giỏi lắm.”
Sở dĩ Thẩm Niên không kiêng kị gì, là vì cô cảm thấy nếu có làm vậy, người đỏ mặt cũng là Đường Thừa Tuyên, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện đó, chuyện đó khác xa phong cách của anh.
Nhưng Đường Thừa Tuyên lại muốn làm vậy thật, anh đặt cốc nước xuống, bỗng muốn hôn cô.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cấm dục, nào có thể chống cự được sự quyến rũ của cô gái ngoài hai mươi.

Có đôi khi anh cũng thấy mình b.iến thái, nhưng thỉnh thoảng cảm giác đó cũng k.ích thích anh hơn, khiến anh thấy hưng phấn hơn.
Giống như có cái gì nổ bùm bùm.
Anh siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niên, bỗng nói một câu: “Lại đây.”
Thẩm Niên cảm nhận được anh không đúng, giọng nói khàn khàn, kèm theo d.ục vọng.

Cô trừng mắt, tim đập mạnh, đang định đi đến, thì có tiếng nói mệt mỏi truyền đến: “Tôi đã về.”
Đường Thừa Tuyên: “…”
Thằng cháu này muốn ăn đánh à?
Dì Tôn chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, dưới ánh mắt giết người của Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên gắp thức ăn cho Đường Trí, Đường Trí nước mắt lưng chòng: “Sao em đối xử tốt với anh vậy?”
Làm như cậu ta làm chuyện gì không thể tha thứ vậy.
Suýt chút nữa Thẩm Niên xoa đầu cậu ta, cô cười: “Bởi vì cậu là cháu tôi.”
Đường Trí: “….” Tan nát cõi lòng.
Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên dịu đi không ít, cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Thẩm Niên.
Người đàn ông có tính sạch sẽ, căn bản sẽ không gắp đồ ăn cho người khác.

Thẩm Niên ngẩng đầu thâm thúy nhìn anh, Đường Thừa Tuyên cảm thấy ánh mắt Thẩm Niên là một loại câu dẫn.
Quyến rũ chết mất!!!
Thẩm Niên cắn một miếng sườn, đột nhiên nhớ đến năm đó Đường Thừa Tuyên nói sẽ chăm sóc cô, nhưng gắp đồ cho cô lại dùng đũa khác, anh như vậy, dường như chưa bao giờ uống chung một cốc nước, ăn chung một chiếc đũa với người khác.
Đường Trí điên mất: “Ăn bữa cơm thôi mà, hai người đâu cần mắt đi mày lại như vậy.”
“Sao thế, có chuyện gì sao?” Thẩm Niên có cảm giác cậu ta không ổn lắm.
Đường Trí là bạn với cô nhiều năm, đương nhiên Thẩm Niên rất hiểu cậu ta, cậu ta không hề xấu xa, thay vào đó còn có chút ngây thơ, hay dùng cách của trẻ con để giải quyết vấn đề.

Nhìn cậu ta thế này, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Niên đoán đúng, nhưng Đường Trí không có cách nào mở miệng được.
Buổi tối ngày hôm đó sau khi bị đả kích, cậu ta đã đi mua say, người pha chế còn trêu chọc cậu ta: “Uống ít thôi, cẩn thận mất thân.”
Cái gọi là mất thân chính là, ở cửa quán bar sẽ có vài nhóm người ngồi rình những cô gái uống rượu, chúng lôi kéo họ, rồi phát sinh chuyện không thể miêu tả, Đường Trí ho khan: “Tôi đâu phải phụ nữ.”
Hôm đó, cậu ta rất khó chấp nhận được, cho nên uống nhiều, cuối cùng thần trí không rõ, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng.
Đường Trí mơ mơ màng màng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh: “Thất tình?”
Cậu ta một bộ sắp khóc, gật đầu: “Cô gái tôi thích lại thích chú Hai của tôi.”
Người phụ nữ cười: “Chú Hai cậu bao nhiêu tuổi.”

“Người đàn ông già ba mươi tuổi.” Cậu ta oán giận nói.
“Đàn ông ba mươi rất có mị lực.”
Đường Trí: “Tôi không có mị lực sao?”
Cậu ta nghĩ đến lời Thẩm Niên nói cậu ta chưa đủ lông đủ cánh, càng ủy khuất hơn, hồ ngôn loạn ngữ: “Tôi cũng là đàn ông, tôi cũng rất lợi hại.”
Người phụ nữ dở khóc dở cười, vươn tay vỗ vai cậu ta: “Ừ, cậu rất lợi hại.”
Đường Trí ôm cô ấy: “Chị à, người chị thơm quá.”
Sau đó không biết thế nào mà hai người lại lăn giường cùng nhau, lần đầu tiên Đường Trí không biết làm thế nào, người phụ nữ kia còn an ủi cậu ta, vỗ vỗ lưng cậu ta: “Không sao, thử lần nữa.”
Cậu ta vừa khóc vừa chứng minh.
Đường Trí bị rượu làm cho điên loạn, lúc đó chỉ có một suy nghĩ, mềm quá, thơm quá.:))))
Ngày hôm sau tỉnh dậy thấy quần áo rơi trên sàn nhà, Đường Trí bị dọa cho choáng váng, bộ dáng mất trinh, suýt chút nữa là thét chói tai.
Cậu ta sợ, vội nhặt quần áo lên mặc vào, ủy khuất nhìn người phụ nữ ngồi ở đầu giường: “Tôi….

Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Người phụ nữ nhìn cậu ta, thậm chí còn không hoang mang, rút một điếu thuốc ra.
Đường Trí thấy cô ấy chưa mặc quần áo thì vội che mắt lại, một hồi sau anh ta mới hé hé tay ra, không ngờ người kia vẫn vậy, vì vậy cậu ta đi nhặt bộ sườn xám màu xanh đưa cho cô ấy: “Cô….

Cô mặc vào đi.”
Người phụ nữ cảm thấy buồn cười: “Thật là một chàng trai ngây thơ.”
Cô ấy dập thuốc, không e dè, bước xuống giường gọi điện thoại: “Alo, mang cho tôi một bộ đồ đến XXX.”
Đường Trí thấy cô ấy không để ý đến mình, lắp bắp: “Tôi….

sẽ chịu trách nhiệm thật.”
Cô ấy cười nhạo một tiếng, lấy một tờ danh thiếp và tờ hai trăm đồng từ trong ví: “Nếu có gì phiền thì gọi cho tôi.”
Rõ ràng là coi cậu ta là trai bao.
Đường Trí nhìn tên trên danh thiếp, bị dọa sợ: “Mộc… Mộc Băng Yến?”
Mộc Băng Yến nhìn bộ dáng lúng túng của cậu ta, không kiên nhẫn: “Sao tôi thấy cậu khá quen?”
“…” Cuộc sống thật là bi ai, cậu ta ngủ với vị hôn thê của chú Hai con mẹ nó luôn rồi!!!!
Nhớ lại ngày hôm đó, Đường Trí do dự nửa ngày vẫn chưa nói chuyện, cậu ta cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên có chút bất mãn: “Cậu nhìn Đường Thừa Tuyên làm gì?”
“….” Đường Trí tủi thân, bây giờ cậu ta còn không được nhìn chú Hai mình?
“Của tôi, cậu không được nhìn.”

Đường Thừa Tuyên cười khanh khách.
Đường Trí siết chặt đũa: “Chú Hai, vị hôn thê của chú đâu?”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Niên: “Giải trừ hôn ước rồi.”
Đường Trí thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi chột dạ: “Giải trừ hôn ước từ khi nào?”
“Ba năm trước đã bàn đến.” Đường Thừa Tuyên rũ mắt: “Chú và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, chưa bao giờ xen vào cuộc sống của đối phương.”
Anh nói to, cô ý để người nào đó nghe được.
Thẩm Niên ngước nhìn anh, thì ra ba năm trước đã đề cập đến, cô cong môi, không thèm che giấu sự vui vẻ. 
Thẩm Niên nhìn Đường Thừa Tuyên, ý bảo anh nhìn khẩu hình miệng cô: “Anh là của một mình em!”
Mặt Đường Thừa Tuyên không có phản ứng gì, nhưng tai lại đỏ lên.
Đường Trí do dự: “Nếu như vậy, cháu…”
Cậu ta nói một nửa lại do dự, Đường Thừa Tuyên: “Cháu còn nhớ thương hôn ước với Niên Niên?”
“Không không, Thẩm Niên đã nói với cháu rồi, sẽ không cân nhắc đến hôn ước của bọn cháu, cháu không thể ép cô ấy được.”
Đường Thừa Tuyên liếc nhìn Thẩm Niên.
“Thế nhưng chú ý…” Đường Trí ấp a ấp úng: “Chú không thích Mộc Băng Yến đúng không?”
“Không thích.”
“Vậy vậy….”
Dường như Thẩm Niên đoán được: “Chẳng lẽ cậu….”
Đường Trí nghĩ đến chuyện xấu mình làm bị lộ, vội xua tay: “Chú Hai, cháu không cố ý, cháu không biết đó là vị hôn thê của chú…”
“Cậu….

Cậu….” Thẩm Niên chớp mắt, khiếp sợ nhìn cậu ta.
“Cháu… Cháu chưa làm gì.” Đường Trí sắp khóc đến nơi: “Chú Hai, chú ăn xong rồi à? Cháu rửa bát giúp chú.”
Đường Thừa Tuyên: “…”
Một lúc sau, Thẩm Niên và Đường Thừa Tuyên đang trao đổi chuyện công việc, Thẩm Niên đề nghị: “Em cảm thấy nên quảng bá ngoại tuyến, phim truyền hình lần trước quảng bá ngoại tuyến, cũng được nhiều người hưởng ứng.”
Đường Thừa Tuyên trầm tư, Thẩm Niên nói: “Hơn nữa em thấy để ông chủ và ngôi sao cũng làm đại ngôn khá….”
Cô còn chưa nói xong, Đường Trí đã sán lại đây: “Chú Hai, chú cần rửa chân không? Cháu lấy nước rửa chân cho chú nhé.”
Đường Thừa Tuyên: “….”
Hai người không thèm phản ứng lại Đường Trí, lúc lên tầng, cậu ta vẫn còn đi theo: “Chú Hai, chú có cần không…”
“Cút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận