Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình


Đường Trí đến biệt thự Chiết Nguyệt rất sớm, cậu ta nhận làm bữa sáng thay dì Tôn.
Cậu ta nhìn lên trên tầng: “Hai người kia vẫn chưa dậy sao?”
Đường Trí cũng không phải không hiểu chú hai nhạt nhẽo của mình, bình thường đều dậy đúng giờ, sau khi chạy bộ thì tắm rửa, xem tin tức buổi sáng rồi mới ăn sáng.
Với tình hình này, 8 giờ rưỡi, xem ra bọn họ không có ý định ăn sáng.
“Cậu ăn trước đi.” Dì Tôn không hề trách móc, thậm chí nghiêm túc nói: “Có thể là đêm qua quá mệt, dạo này hai người họ đều phải tăng ca.”
Đường Trí đơn thuần, không hiểu ý“tăng ca”, ngây ngốc tin là thật: “Thật là vất vả.”
Cậu ta nghĩ nghĩ, lại cảm khái nói: “Có phải chú hai già rồi không, trước kia mỗi sáng đều chạy bộ, bây giờ lại không dậy được?”
Dì Tôn khụ khụ, mắt nhìn sang trái.
“Dì sao vậy? Cổ họng không thoải mái?”
Thẩm Niên đi sau Đường Thừa Tuyên, không nhịn được cười, Đường Trí nghe vậy thì quay đầu, vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì
May mắn là Đường Thừa Tuyên không thèm quan tâm đến cậu ta, chỉ chậm rãi kéo ghế ngồi xuống đối diện với Đường Trí.
Thẩm Niên tò mò hỏi Đường Trí: “Cậu đến đây làm gì vậy?”
“Đến để hâm nóng tình cảm chú cháu.”
Thẩm Niên: “Nói tiếng người.”
“Chuyện là….

Hôm nay tôi đến để xin lỗi hai người, tối hôm đó, tôi uống say, chưa nói gì quá đáng đúng không?”
Dì Tôn nghe vậy thì lại khụ khụ: “Không quá đáng.”
Đường Trí thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy bà ấy nói tiếp: “Cậu chỉ nói ‘Chú thật đáng ghét’ thôi.”
Mắt cậu ta trừng lớn, oan ức nói: “Không thể nào, đó chắc chắn không phải cháu.”
Thẩm Niên: “Đường Thừa Tuyên làm gì cậu?”
“Anh….

Anh…”
“Có chuyện gì thì nói với tôi.” Cô híp mắt, khoé môi chứa ý cười: “Dù sao cậu cũng gọi tôi một tiếng thím hai.”
Tay Đường Thừa Tuyên khựng lại, vẻ mặt đã dịu đi không ít.
“Chuyện đó…” Đường Trí nhìn Đường Thừa Tuyên.

Thẩm Niên hiểu ngay lập tức: “Vậy cậu nói với mình tôi thôi, dù sao người cùng thế hệ nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Đường Thừa Tuyên: “…”
Anh nhìn Đường Trí, rồi nói với Thẩm Niên: “Nếu không đi làm thì sẽ đến muộn.”
Thẩm Niên cầm túi màu trắng đi theo sau Đường Thừa Tuyên, anh vẫn yên tĩnh lạnh nhạt như mọi khi, xe chạy được nửa đường, anh mới mở miệng: “Ghi thù anh?”
“Em không dám.” Cô nghiêng mặt đi, eo vẫn còn đau.
Ban đầu Đường Thừa Tuyên rất phối hợp, Thẩm Niên đắc ý nhìn anh bị trói với bộ dạng quần áo lộn xộn.
Ai ngờ một lúc sau, không biết anh lấy đâu ra một chiếc chìa khoá, giọng khàn khàn nói: “Chơi đủ rồi đúng không, giờ đến lượt anh.”
Cáo già.
Đường Thừa Tuyên cúi đầu mở máy tính: “Đang mắng thầm anh?”
Vậy mà anh cũng nhận ra?
“Không phải sắp sinh nhật anh sao? Lúc đó anh muốn như thế nào?”
Đường Thừa Tuyên khựng lại, nhớ đến bóng dáng cẩn thận của cô vài năm trước: “Tặng anh cái này.”
Anh chưa từng nhìn một cái, xoay người muốn đi.
“Tôi muốn báo đáp anh.”
Đường Thừa Tuyên nhìn cô: “Tôi không thiếu tiền.”
Khi đó chắc hẳn Thẩm Niên sẽ thấy rất tổn thương, thứ cô tặng chứa cả tình cảm, anh nói không thiếu tiền, chứng tỏ anh coi món đồ đó không khác gì những thứ được bày bán trong tủ kính.
Thực ra Đường Thừa Tuyên không tổ chức sinh nhật, nhưng nhớ ra năm nào Thẩm Niên cũng tặng quà, vì vậy giả bộ nói: “Ở nhà đi, rồi mua thêm bánh kem.”
Thẩm Niên đăm chiêu: “Được.”
“À, anh đã chuyển Bộ Đồng Đồng xuống bộ phận khác.” (EbookTruyen.Net)
“Ừ.” Thẩm Niên làm bộ không quan tâm, cười nhạo: “Em trẻ hơn cô ta, xinh hơn cô ta, em không sợ cô ta đâu.”
Không sợ mà hôm qua còn chất vấn anh?
Đường Thừa Tuyên khó hiểu, phát ra tiếng cười.
Thẩm Niên bị tiếng cười của anh chọc giận, nghiêng đầu túm cà vạt của anh: “Có chút tự giác rằng là trâu già gặm cỏ non đi, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.”
Anh nhíu mày: “Được rồi cỏ non à.”
Thẩm Niên: “…” Cảm giác bản thân là thực vật.
“Ngày mai đi công tác với anh?”
Thẩm Niên nghĩ nghĩ: “Không đi, anh bảo Hứa Ý đi cùng đi, em đã đặt vé máy bay và khách sạn rồi.”

“Hả?”
“Em còn muốn sống cuộc sống riêng tư, ngày nào cũng ở cùng với anh, không phiền sao?”
Đường Thừa Tuyên cong môi, không nói gì.

Anh không phản bác được: “Đi ra ngoài chơi cho vui đi.”
Thẩm Niên dường như không nhận ra tâm trạng anh không tốt, không tim không phổi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Thừa Tuyên bỗng có cảm giác đứa trẻ mình nuôi đã trưởng thành, cánh cứng cáp muốn bay ra ngoài.
Anh cong môi cười, không biết nghĩ đến chuyện gì.
Thứ ba là sinh nhật Đường Thừa Tuyên, nhân dịp anh đi công tác, Thẩm Niên và nhân viên phòng chủ tịch bàn bạc để cho anh một bất ngờ.
“Thế nhưng chủ tịch chưa từng tổ chức sinh nhật.

Chúng ta làm vậy, nhỡ anh ấy không vui thì làm sao?”
“Đúng vậy.” Hơn nữa chủ tịch đi công tác mà không dẫn Thẩm Niên đi, chắc chắn là chán ghét cô ta.

Lúc này hợp tác với cô ta, ngộ nhỡ có kết cục giống Bộ Đồng Đồng thì sao?
Thẩm Niên bá đạo nói: “Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, mình tôi sẽ chịu trách nhiệm, dù sao tôi cũng là người chuẩn bị.

Mọi người cùng làm, chẳng lẽ Đường Thừa Tuyên lại đuổi việc cả văn phòng?”
Nói vậy cũng có chút lý.
Tiểu Mẫn giơ tay: “Tôi đồng ý tổ chức sinh nhật cho chủ tịch, tôi thấy mỗi lần sinh nhật ông chủ đề rất thảm.”
Cô ấy có thể tưởng tượng ra rất nhiều cảnh.
Tiểu Mẫn dẫn đầu, mọi người trong văn phòng cũng đồng ý.
Thẩm Niên thở phào: “Nhưng phải nhớ giữ bí mật, tôi đi chuẩn bị trước.”
Cô gọi điện cho Đường Trí: “Xuất hiện đi, chúng ta nói chuyện.”
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê, Thẩm Niên tò mò hỏi: “Không phải cậu và Mộc Băng Yến xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Mắt Đường Trí trừng lớn, chưa đánh đã khai: “Em nghe ai nói? Đừng nói với chú hai.”
“Cậu theo đuổi cô ấy?”
“Không phải, anh…” Đường Trí khẩn trương: “Anh không cẩn thận…”
Thẩm Niên vừa mới uống một ngụm cà phê, suýt phun ra: “Cậu….

Cậu….

Ngủ với cô ấy rồi?”
“Ừ.” Cậu ta đáng thương gật đầu.
Thẩm Niên vốn định cảm khái một câu, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.

Nhưng lại thấy bộ dạng đáng thương của Đường Trí, thấy nghi ngờ, rốt cuộc cậu ta ngủ với Mộc Băng Yến hay Mộc Băng Yến ngủ với cậu ta?
Nghĩ lại thì thấy cái sau đúng hơn.
“Vậy Mộc Băng Yến nói gì với cậu?”
“Cô ấy nói anh không cần chịu trách nhiệm, còn nói thích chú hai.” Đường Trí nói đến đây lại cảm thấy đau khổ, quả thực không muốn nhắc đến người chú này.
Mọi người đều có rất nhiều trở ngại khác nhau, nhưng tất cả trở ngại của cậu ta đều có liên quan đến Đường Thừa Tuyên.
Thẩm Niên nghe vậy thì tức giận: “Đường Thừa Tuyên là của mình tôi.”
“Ừ.”
Thẩm Niên vò đầu cậu ta: “Không sao, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”
Đường Trí còn chưa kịp cảm động thì nghe thấy Thẩm Niên nói tiếp: “Dù sao vẫn sẽ ngã nhiều lần nữa, quen rồi thì tốt.”
“….” Hu hu, thật là đáng ghét.
“Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này cho cậu, thế nhưng ngược lại cậu phải giúp tôi chọn quà cho Đường Thừa Tuyên.”
“Anh không cần.”
Thẩm Niên thấy cậu ta cáu kỉnh, dỗ dành giống như con nít: “Cậu giúp tôi đi mà, nhé?”
“…”
“Cầu xin cậu.”
Đường Trí miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Niên thay đổi ngay lập tức, cô nghĩ thầm, đúng thật là trẻ con, rất dễ lừa.
Cô kéo Đường Trí đi làm cu li miễn phí cho mình, lúc này Đường Trí mới nhận ra mình bị lừa.
“Hai bộ này, bộ nào đẹp hơn?”
Đường Trí rất chán việc mua sắm: “Đều đẹp, mua hết, dù sao cũng quẹt thẻ của chú hai.”
Thẩm Niên nghiêm túc nhìn cậu ta, gật đầu: “Vậy để tôi xem bộ khác.”

Đường Trí: “…” Đây là đang trêu cậu ta sao?
Tiếp đó, cứ bộ nào mà Đường Trí chọn, chắc chắn Thẩm Niên sẽ không chọn bộ đó.

Đường Trí cảm thấy mình bị sỉ nhục, tức giận không nói gì, chỉ đứng bên cạnh.
Nhân viên cửa hàng không nhịn được cười: “Bạn trai cô thật đáng yêu.”
Thẩm Niên cười: “Không phải bạn trai, cháu tôi đó.”
“À… Ra vậy…” Nhân viên cửa hàng thấy xấu hổ.
“Không giống nhau sao?” Thẩm Niên kéo Đường Trí sang: “Cô không thấy ánh mắt tôi nhìn cậu ta rất yêu mến sao?”
Đường Trí tức giận nói: “Chúng ta đi về.”
Cô vẫn chưa muốn: “Không về, cậu nhìn xem, cậu đi dạo phố với tôi, cậu rất hạnh phúc đó chứ.”
Đường Trí: “?”
“Có người khen đáng yêu, trước kia có đãi ngộ như vậy?”
Đầu Đường Trí đầy vạch đen, chỉ có thể đi theo Thẩm Niên, lúc đi ra ngoài còn hùng hổ nói: “Không phải anh thiếu nợ gì chú hai chứ?”
Thẩm Niên lại đi mua ruy băng, nhân tiện đi dạo siêu thị: “Lát nữa tôi làm thử bánh kem, nhưng không biết thành công hay thất bại, cho nên cậu đến làm chuột bạch đi.”
Dì Tôn đúng giờ đến nấu cơm, nhìn thấy hai người ở ở ghế, trước mặt là một cái bánh kem bơ tinh xảo, Thẩm Niên rất vui vẻ nhưng Đường Trí thì lại muốn nôn.
“Thành công rồi đó, anh không ăn nữa.”
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn rất đẹp, Thẩm Niên vừa lòng gật đầu: “Chú hai cậu rất hạnh phúc.”
“?”
“Người như vậy mà có được một người bạn gái như tôi.”
Đường Trí cảm thấy cô đang mơ, lúc này chưa được bao lâu mà đã quên bản thân làm bánh thất bại bao nhiêu lần.

Dì Tôn đi vào phòng bếp thì thấy một đống hỗn độn, suýt nữa ngất xỉu.
Bà ấy hít sâu một hơi, bỏ đi, bỏ đi.
Nhưng vẫn không nhịn được, âm thầm báo cáo với Đường Thừa Tuyên: “Hôm nay Đường Trí và tiểu thư quậy trong phòng bếp, suýt chút nữa đốt cháy cả phòng bếp.”
Người già mang thù cũng rất đáng sợ.
Thẩm Niên vui vẻ, hài lòng chuẩn bị cho Đường Thừa Tuyên một sinh nhật bất ngờ, điện thoại bỗng vang lên.
“Chơi vui vẻ không?”
Là Đường Thừa Tuyên nhắn tin.
Thẩm Niên đang bận sửa lại vài thứ, chuẩn bị nhắn lại thì đã nhận được tin nhắn của anh: “Không nhớ anh?”
Cô còn chưa kịp nhắn lại, tin nhắn đã bị thu hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận