Anh nhìn màn đêm, cảm giác bản thân đang dần lún sâu vào một mối quan hệ, anh nhận ra nó rất nguy hiểm, nhưng cũng không chạy trốn.
“Không nhớ anh sao?”
Đường Thừa Tuyên dựa vào cửa sổ, nghĩ đến Thẩm Niên nói phiền khi ở cạnh anh, nên anh thu hồi tin nhắn lại.
Hành động này có phần giống như đang làm nũng…
Nhưng mà cho dù thu hồi nhanh như thế nào thì Thẩm Niên đã nhìn thấy, cô cố ý nói: “Thu hồi cũng vô dụng, em nhìn thấy rồi.”
Đường Thừa Tuyên có chút hụt hẫng, định nhắn lại thì Thẩm Niên đã gửi một tin nhắn tới: “Ban nãy anh nhắn, anh nhớ bảo bối sao?”
“……”
Thẩm Niên đoán chừng Đường Thừa Tuyên có lẽ đã sụp đổ, con người nghiêm túc như anh vậy, rất khó để nói ra hai chữ “Bảo bối”, cô nghĩ nếu Đường Thừa Tuyên phản bác lại, thì cô nói vậy anh cũng không có chứng cứ.
Đường Thừa Tuyên không phủ nhận, qua một lúc lâu sau anh mới gửi tin nhắn.
Thẩm Niên nghĩ thầm, anh sẽ gọi mình là bảo bối sao?
Một giọng nói trầm ấm truyền ra từ điện thoại, “Nhóc vô lương tâm.”
Anh chỉ mới đi được một ngày, thì cô đã chơi với người khác vui vẻ như vậy, bây giờ một câu nhớ anh cũng không nói.
Thẩm Niên nghe đi nghe lại vài lần, sau đó lăn một vòng trên giường, giọng nói của Đường Thừa Tuyên rất dễ nghe.
Lại qua một lúc lâu sau, Đường Thừa Tuyên gửi tin nhắn qua: “Bảo bối, ngủ sớm một chút.”
Cô ngồi bật dậy, Đường Thừa Tuyên gọi cô là bảo bối, mặc dù chỉ là tin nhắn.
Quả nhiên chỉ dám nói qua màn hình.
Thẩm Niên đi tắm, sau đó mặc áo sơmi của Đường Thừa Tuyên, nổi ý xấu mà gửi cho anh một bức ảnh chụp tự sướng, “Ông xã, ngủ ngon.”
Vì thế người nào đó thành công không ngủ được.
Thẩm Niên đắp chăn, ngày thường cô ngủ với Đường Thừa Tuyên cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ anh không có ở đây thì cảm thấy xung quanh đều là mùi của anh.
Cô nhìn trần nhà, không ngủ được, điện thoại bỗng vang lên.
Chắc chắn là có người nào đó đang nhớ cô.
Thẩm Niên vui vẻ cầm điện thoại, nhìn thấy hiển thị tên người gọi điện thoại đến thì hơi sửng sốt.
“Alo?”
“Tôi là Thẩm Tuế.”
Có lẽ Thẩm Niên cũng đoán được mục đích của cô ta: “Không cần cảm ơn tôi, ông xã của tôi làm”.
“……..” Thẩm Tuế nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Ông xã của cô thật tốt.”
Người nào đó không có chút khiêm tốn nào: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Ánh sáng của màn hình điện thoại dần tắt đi, Thẩm Niên bỗng cảm thấy yên tâm, cô biết cho dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, Đường Thừa Tuyên sẽ đi cùng cô vô điều kiện.
Sáng hôm sau, Thẩm Niên tỉnh lại thì ôm cái gối đầu bên cạnh, làm nũng theo bản năng: “Anh ơi……Anh ôm em dậy.”
Bình thường đều là Đường Thừa Tuyên mặc quần áo cho cô, cô quen rồi, không thấy trả lời có chút tức giận: “Đường Thừa Tuyên!”
Qua một lúc lâu Thẩm Niên mới ngồi dậy, phát hiện bên cạnh trống trơn.
Không nhịn được tức giận, lại cảm thấy buồn cười, đến khi cô rửa mặt xong đã sắp giữa trưa rồi.
Đường Thừa Tuyên gọi điện thoại cho cô: “Ăn cơm sáng chưa?”
Thẩm Niên gật đầu, nói dối, “Ăn rồi.”
“Em nói như vậy nghĩa là dì Tôn nói dối?”
“……” Nếu đã biết rồi thì tại sao còn hỏi?
Không hổ là cáo già, gọi điện thoại cho mình để đào hố, Thẩm Niên soi gương tô son: “Anh đừng nghiêm túc như vậy có được không? Có tin hay không sau này em cũng nghiêm túc như vậy cho anh xem.”
“Hả? Không ăn sáng còn nói lý?” Đường Thừa Tuyên dừng một chút: “Trước kia em cũng không như vậy.”
Thẩm Niên đỏ mặt không thể giải thích được: “Vậy trước kia anh cũng không như vậy, ít nhất anh không trói em.”
Đường Thừa Tuyên á khẩu không trả lời được, hai bên tai cũng đỏ.
Anh nói sang chuyện khác: “Hôm nay chuẩn bị đi ra ngoài chơi với ai?”
“Đi ra ngoài đi dạo phố với cháu trai.”
Đường Thừa Tuyên gõ gõ chiếc bút máy, giống như đang đợi Thẩm Niên giải thích, nhưng qua một lúc lâu sau cũng vẫn không có âm thanh từ đầu bên kia.
Anh cảm giác mình không ở đó giống như tâm trạng của Thẩm Niên càng tốt hơn.
“Em rất vui vẻ?”
“Vui vẻ.” Dù gì thì đêm qua cũng được gọi là bảo bối, Thẩm Niên trả lời xong cảm thấy không thích hợp: “Anh ghen sao?”
“Có việc, cúp máy trước.”
Cô tháo tai nghe xuống rồi nở nụ cười, vội vã che giấu như vậy chắc chắn là đang ghen.
Khi thấy Đường Trí, Thẩm Niên kìm nén sự sung sướng trong lòng, tuỳ tiện nói về một chủ đề: “Gần đây thời tiết nóng quá.”
“Biết vậy vẫn còn kéo anh đi dạo phố.”
“Đợi chút nữa mời cậu ăn kem.”
Vốn dĩ Đường Trí vẫn còn đang tức giận nhưng bởi vì những lời nói này thì tâm trạng đã tốt hơn: “Đi thôi.”
“Gần đây công việc của cậu có thuận lợi không?”
“Khá tốt.” Hai người tán ngẫu một chút, Thẩm Niên đi dạo một vòng, cuối cùng nói ra chuyện chính: “Đường Thừa Tuyên ghen vì cậu.”
“……”
Đường Trí rơm rơm nước mắt: “Hai người yêu đương thì buông tha cho anh được không?”
Cậu ta vừa nghĩ đến hai người trong nhà thì đau đầu, nhỏ giọng bực tức: “Bố mẹ anh vẫn còn nhớ thương em đó, anh cũng không biết ứng phó với bọn họ như thế nào.”
“Thì cậu nói mình đang theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Mộc, tôi bảo đảm bố mẹ cậu tán thành cả hai tay hai chân.”
“Nhưng…….” Đường Trí đỏ mặt nói: “Chưa chắc chị ấy đồng ý.”
Thẩm Niên nghĩ: “Vậy ngày mai tôi giả bộ đang mang thai rồi về nhà cùng cậu, nói đây là con của Đường Thừa Tuyên.”
“Bà cô ơi đừng cợt nhả…..”
Thẩm Niên lập tức gửi tin nhắn cho Đường Thừa Tuyên: “Cháu trai của anh nói em cợt nhả, anh phải làm chủ cho em.”
Người già hiểu “Cợt nhả” có thể không giống với người trẻ tuổi, Đường Thừa Tuyên nhíu mày lại, gọi điện thoại cho Đường Trí: “Nói chuyện với người lớn lễ phép chút.”
Đường Trí: “……”
Cúp điện thoại cậu ta nhìn thấy người nào đó đang đắc ý nhìn mình, không chịu được nỗi tủi thân này: “Em ỷ vào có người che chở, anh không có.”
Thẩm Niên không nhịn được cười, tóc của cô bị gió thổi bay ra sau tai, dường như thời gian trôi chậm lại……
Đây không phải lần đầu tiên Đường Thừa Tuyên thất thần, người bên kia điện thoại nhẹ giọng nhắc nhở: “Chủ tịch, ngài đang nghe không?”
“Tiếp tục.”
“Vâng……”
Anh xoa xoa ấn đường, muốn liên lạc với Thẩm Niên, nhưng lại sợ đối phương cảm thấy mình quá dính người.
Sau khi kết thúc công việc, anh ngồi chuyến bay sớm nhất quay về.
Cái nóng oi bức của mùa hè đã giảm bớt, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, bước vào công ty.
Dọc đường đi tất cả nhân viên đều chào hỏi, nhưng lại tự giác cách xa Đường Thừa Tuyên.
Đường Thừa Tuyên trực tiếp đi vào thang máy riêng, tới văn phòng chủ tịch thì lông mày hơi nhíu lại.
Ban đầu văn phòng rộng rãi đơn giản không biết bị ai dính bóng bay và dải lụa rực rỡ, đồ vật bày biện bay lung tung, cũng không có ai thu dọn.
Tiểu Mẫn hoảng sợ nhìn ông chủ: “A, sao ông chủ lại về trước dự định vậy?”
Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên rất tệ: “Ai làm? Ném ra ngoài ngay lập tức.”
Anh không thích mấy thứ vớ vẩn này.
Có mấy người ở trong văn phòng không đồng ý với đề nghị của Thẩm Niên bắt đầu vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhanh chóng đi tụ tập lén lút nói vuốt đuôi: “Đã nói chủ tịch sẽ tức giận rồi, mấy người còn không nghe thấy, cái này hay lắm à?”
“Nhưng, bây giờ ai chịu trách nhiệm? Các người trông cậy vào Thẩm Niên sao? Bây giờ chỉ sợ cô ta đang trốn tránh ở nơi nào đó rồi?”
Những người khác bị nói thì rất hối hận, không dám nhìn thằng vào cơn thịnh lộ của ông chủ.
Thấy mọi người ở đây chưa có phản ứng gì, không khí ở xung quanh Đường Thừa Tuyên lạnh hơn vài phần, trầm giọng nói: “Không nghe thấy?”
Mọi người bị dọa sợ, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh.
“Không phải chúng tôi làm.” Một người nhát gan trong đó chỉ chỉ ngón tay: “Là……………..”
Lời nói còn lại bị nhấn chìm bởi tiếng pháo hoa, vô số những mảnh giấy pháo hoa rực rỡ rơi ở trên người của Đường Thừa Tuyên, có thể nói là “Xuất sắc ngoạn mục”
Ngẩng đầu nhìn dải băng rôn cách đó không xa “Chúc Đường Thừa Tuyên sinh nhật vui vẻ”
Vốn dĩ không khí nên rất sôi nổi, nhưng mà ánh mắt của Đường Thừa Tuyên rất lạnh lùng, nhìn vẻ mặt đó của ông chủ, mọi người biết bọn họ gặp rắc rối rồi.
Trời ơi, lúc này nhận lỗi còn kịp không?
Thẩm Niên đầy một cái bánh kem ba tầng đi ra, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà nói ở trong lòng, đừng hát nữa đừng hát nữa.
Bọn họ thật sự sợ giây tiếp theo Đường Thừa Tuyên sẽ ném cô ra khỏi văn phòng.
Nhưng mà không ai phát hiện ra vẻ mặt của Đường Thừa Tuyên đã dịu đi một chút, Thẩm Niên gỡ chiếc mũ sinh nhật màu vàng ở trên đầu xuống rồi sau đó đội lên đầu của Đường Thừa Tuyên.
Thế giới lại im lặng.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ này của Đường Thừa Tuyên, mặc dù nhìn qua vẫn đẹp trai như cũ, nhưng không hề hợp với vẻ mặt lạnh lùng đó, mọi người vừa muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, nhưng cũng vừa sợ hãi.
Hôm nay coi như xong rồi, nếu như ông chủ không tức giận, vậy chắc chắn là mặt trời mọc ở hướng tây.
Bộ Đồng Đồng và mấy chị em gái kia đứng ở trong một góc cũng không có tham dự: “Cô ta đang làm gì vậy?”
“Tôi đoán ông chủ nhịn cô ta lâu lắm rồi, hôm nay chỉ sợ đã tới giới hạn rồi.”
“Đúng vậy.
Người đứng sau cũng không có biện pháp, tôi không tin sau chuyện ngày hôm nay mà chủ tịch vẫn giữ lại cô ta.”
Ngay cả mọi người cho rằng đây đã là lúc giới hạn, Thẩm Niên bỗng bôi kem lên mặt Đường Thừa Tuyên.
Mọi người xung quanh mở to mắt nhìn, bọn họ nhìn thấy Đường Thừa Tuyên giơ tay lên……….
Đây là muốn vứt người ra ngoài sao?
Giây tiếp theo, ngón tay của Đường Thừa Tuyên nhẹ nhàng dừng ở trên trán Thẩm Niên, dù bây giờ rất bất ngờ, nhưng nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ, anh búng nhẹ Thẩm Niên một cái: “Không phải đã hẹn tổ chức ở nhà sao, hả?”
Hả….
Hả?