Một đồng chí cảnh sát giao file ghi âm lời khai của Tô Di cho người khác để đối chứng.
Mọi người trong sở cũng ngỡ ngàng vì chuyện một cô gái mới 17 tuổi đã tàn nhẫn mưu mô như thế.
Trong khi chờ đợi, người bảo lãnh của Tô Di vẫn chưa đến.
Viên cảnh sát chỉ đành gọi cho thiếu niên đã đưa đoạn camera tới, là Hoắc Cẩm.
Nhị thiếu Hoắc Thị thân chinh ghé tới sở, dùng tiền và quan hệ yêu cầu được bão lãnh cô.
Nếu Lộ lão gia không hắng tiếng nói với anh thì anh cũng đếch thèm đến xem ai bị bắt hay làm gì.
Dù gì Hứa Di Nguyệt cũng là cháu dâu tương lai của nhà họ, lão gia sẽ phong bế tin tức, để một người dơ bẩn hại cháu dâu ông, Lộ lão không cam tâm nhìn mặt mũi.
Bên kia bệnh viện đã được sắp xếp ổn thỏa, vết thương của Hứa Di Nguyệt hồi phục nhanh chóng.
Không cần phải đợi đến hai tuần, ngày thứ năm khi vết thương bắt đầu kết vảy cứng cô đã yêu cầu xuất viện ở nhà dưỡng thương.
Thời gian hai người không đi học, trường Thành Ảnh đã đưa ra quyết định Tô Di sẽ không được xét bằng tốt nghiệp ở toàn bộ trường khu vực trung tâm thành phố.
Lưu Uyển cùng mọi người ra lan can đứng nhìn Tô Di phía dưới đang quỳ xuống đất.
Thầy hiệu trưởng cùng ban quản lý đều chạy tới yêu cầu trong một tuần nữa Tô Di phải rút học bạ chuyển trường.
Ban đầu chỉ là không được tốt nghiệp, hào môn Lộ Thị quyên tặng hai tòa nhà cho trường, dùng tư bản đè chết một con người.
Ép Tô Di phải rời xa Thành Ảnh.
Trong một tuần, Tô Di vẫn lên lớp bình thường, vẫn phát biểu tích cực, làm các bài kiểm tra vô cùng đầy đủ.
Đến cả Tô Thanh cho dù phát bực nhưng cũng không đi gây phiền phức cho cô ta.
Lưu Uyển gọi cho Hứa Di Nguyệt, đầu kia rất nhanh đã bắt máy
"Lưu Uyển, tớ đây"
Hai người trò chuyện lúc lâu, vết thương sau gáy hơi nhói nên cô cúp máy.
Chuyện của Tô Di cô đã nắm rõ, đó là hậu quả do cô ta tự làm tự chịu.
Lộ Nguy vừa mua cháo về, anh cởi giày đi vào thấy cô nhóc kia cuộn tròn vào ghế đang trầm ngâm.
Vì lịch trình của Chu Nhân Tĩnh quá bận rộn, mà bên gia đình cô thì không thể trông mong gì nên dì Tĩnh đã năn nỉ anh đến đây ở, tiện thể chăm sóc và vun đắp tình cảm.
"Ăn cháo, vết thương đừng để dính nước" Lộ Nguy xé muỗng đưa cho cô, anh hơi thổi nhẹ để hơi nóng tan bớt
Hứa Di Nguyệt nhìn anh chăm chú, trong lòng có một đám kẹo bông gòn ngọt ngào.
Trái tim mềm nhũn khi thấy anh ôn nhu chăm sóc cho mình.
Vẻ ngoài lạnh lùng của anh thật khiến bao nữ sinh ôm tương tư nhung nhớ, còn anh thì sao, liệu anh có ý gì với cô không nhỉ.
Miếng cháo ấm nóng trôi xuống bụng, vì nóng nên môi cô hơi đỏ, đôi mắt cũng ngập nước ngoan ngoãn ăn hết tô cháo anh vừa mua về.
Ngoài trời âm mấy độ nhưng anh thấy rất nóng, ngơ ngẩn ngồi nhìn cô ăn xong anh liền đứng dậy lấy thuốc đưa cô.
Rất nhiều viên thuốc to nhỏ trên bàn, hầu như đều có vị đắng.
Từ nhỏ Hứa Di Nguyệt rất ghét uống thuốc nhưng nếu không uống nhanh thì mẹ cô sẽ đem vứt rồi quay sang dỗ Hứa Gia Tiên thật vui vẻ.
Vì ám ảnh hồi bé nên cô mới học được thói quen uống nhanh và uống hết trong một lần.
Thuốc chưa tới miệng đã bị bàn tay anh ngăn lại, tay anh đặt sát miệng nhỏ của cô.
"Này, cậu uống từ từ thôi, tôi cũng đâu có nạt cậu"
Đúng thế, bây giờ không như hồi xưa nữa.
Cô có Lộ Nguy cùng dì chăm sóc rất chu đáo, cô thè lưỡi đẩy tay anh ra trong vô thức.
Cả hai sau đó mặt đỏ lựng xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
Ngày hôm sau cô nài nỉ mài Lộ Nguy mới cùng cô đi học, vết thương được cổ áo che đi nhưng thỉnh thoảng đi trên đường anh vẫn quan sát khắp nơi cẩn thận.
Lưu Uyển thấy cô được Lộ Nguy đưa đi học thì ánh mắt đá từ bên này sang bên kia với cô, thiếu nữ tinh tế xinh đẹp cùng nam thần cao lãnh cùng nhau đến trường.
Đúng là đôi vợ chồng tương lai ngọt nhất giới hào môn.
Dạo đây mọi người đều căng thẳng vì kì thi sắp tới, chốc mấy lại dời ánh mắt về phía khác thì bắt gặp Tô Di mặt đen thui đứng phía trước.
Cô ta bình thường không phải hạng người xinh đẹp, bây giờ lại xuống sắc nên tất cả đều cảm thấy khinh thường.
Gần giờ ra về, Lộ Nguy bị một đám bạn kéo đi chơi bóng rổ, anh không yên tâm về Hứa Di Nguyệt nên định từ chối thì cô nói mình đã có bạn về cùng.
Sau đó gật đầu chào anh
Hứa Di Nguyệt cầm chặt mẩu giấy mà Tô Di đưa cho cô khi nãy trong nhà vệ sinh, bước từng bước lên sân thượng.
Sân thượng trời nổi gió lớn, đợt tuyết mùa đông sắp qua đi.
Bầu trời vẫn u ám như vậy, hai thân ảnh đứng trên sân thượng một lúc thì Tô Di mở miệng nói trước :"Tôi, Lộ Nguy và cô.
Nực cười thật, tôi mới là người đến trước.
Tôi luôn cố gắng nỗ lực để thật xứng với anh ấy, chỉ bằng một mối hôn ước của đám nhà giàu các người đã hoàn toàn chặt đứt hi vọng của tôi"
Hứa Di Nguyệt di chuyển tầm mắt về phía sân bóng rổ xa xa đằng kia, cô cũng không may mắn như cô ta nói.
Cô cũng chỉ dựa vào hôn ước mới được Lộ Nguy và Lộ Thị chú ý tới.
Tô Di cười ra nước mắt, dáng vẻ chật vật nói tiếp "Từ năm tôi 13 tuổi đã gặp anh ấy, năm 15 tuổi chúng tôi yêu nhau, năm 17 tuổi thì cô xuất hiện.
Lộ Nguy yêu tôi nhiều lắm, tôi chưa thấy anh ấy đối xử với ai như vậy trừ Tô Di tôi.
Ha ha, anh ấy chỉ yêu mỗi tôi.
Hứa Di Nguyệt, tôi mới là kẻ thắng cuộc"
Từng lời nói như đâm vào xương cốt, trái tim đã chảy máu.
Hứa Di Nguyệt vẫn cứng rắn đợi cô ta nói xong.
Tô Di chạy tới ôm chặt Hứa Di Nguyệt "Thật ra tôi hâm mộ cô lắm, cô xinh đẹp, giàu có, có vị hôn phu quá xuất sắc.
Nhưng trong cuộc chơi này, kể từ khi cô bước lên nơi này, cô đã thua hoàn toàn."
Hứa Di Nguyệt ném tay cô ra, giận dữ nhưng thanh lãnh nói "Cô mới là người thua, tương lai của chúng tôi không có cái tên của cô"
Nụ cười của cô ta kéo dài từng quãng, rồi lại khóc thảm thiết.
"Đúng thế, nhưng không phải thế.
Cô đoán xem, tương lai của hai người sẽ không có tên tôi nhưng Tô Di tôi chắc chắn cô và anh ấy sẽ bị cái tên này đeo đuổi đến chết."
Sau đó là cảnh tưởng mà Hứa Di Nguyệt không hề đoán trước được.
Tô Di đứng trên thành cao, bóng lưng đơn lẻ chuẩn bị gieo mình xuống.
"Hứa Di Nguyệt, tôi mong cô sẽ giống như tôi, sẽ thảm hại như thế.
Nguyền rủa tương lai của cô sẽ không được hạnh phúc.
Tôi ở dưới địa ngục nhìn cô đó, ha ha ha..."
Tiếng cười biến mất, Tô Di nhắm mắt rơi xuống
Lời kêu gọi, tiếng xe cấp cứu, những tiếng nói bàn tán, còi xe cảnh sát.
Âm thanh đó là âm thanh đáng sợ nhất mà cô nghe được.
Bước chân lạc lối, hai tay ôm chặt đầu rồi cô cũng ngã xuống, nằm trên đất lạnh lẽo.
Cú sốc này đeo bám toàn bộ cuộc đời cô.
Hứa Di Nguyệt bị đưa về đồn thẩm vấn.
Theo hiện trường không có dấu vết xô xát, trên người của nạn nhân cũng không có vết thương khác.
Bị giữ ở đồn một đêm, cô được gia đình bảo lãnh đưa về.
Hứa Thi Tuấn tuy giận tái mặt nhưng chỉ nghiêm túc răn đe cô một trận.
Nhưng mẹ cô cảm thấy cô làm mất mặt gia tộc, bắt cô quỳ ở từ đường ba ngày không được ăn cơm.
Vì vụ việc dính líu tới mạng người rất nghiêm trọng, phía nhà trường đưa ra ý kiến về việc lỗi phạm phải của Tô Di gần đây, kết quả cuối cùng là trầm cảm rồi tự sát.
Đêm đó, Tô Di cấp cứu không thành công, máu trên người Lộ Nguy là của cô.
Khi anh thấy người đó rớt xuống, vết thương giống với của em gái anh.
Là bị gãy cổ mà chết, anh hối hận vô cùng.
Cơn đau ập tới chốc lát, mọi người trong trường đều nói do Hứa Di Nguyệt đẩy Tô Di cho dù phía cảnh sát đã đưa ra bằng chứng tự sát.
Lộ Nguy cũng không tin là do Hứa Di Nguyệt.
Nhưng anh buộc phải tin, năm đó là thuộc hạ theo lệnh Hứa Thi Tuấn dùng tay bẻ cổ em gái anh rồi đẩy xuống.
Nguyên nhân khi anh tra ra được lại rùng mình vì sợ, ông ta cưỡng hiếp em gái anh, nó chỉ là một bé gái 6 tuổi.
Vì hận nên anh lầm lối tin rằng Hứa Di Nguyệt chính là hung thủ.