Sáng sớm khi tỉnh dậy, cơn đau xé người làm cô không thể cử động được.
Vết đỏ trên giường ẩn nhẫn chờ đợi người tới xác nhận.
Nhân viên đoán giờ cô tỉnh dậy, gõ cửa phòng một lúc rồi mới thấy cô mệt mỏi mở cửa.
Trên cổ đầy dấu hoan ái, cô cũng không đỏ mặt mà lạnh nhạt hỏi có chuyện gì.
"Đây là thuốc mà Lộ tiên sinh yêu cầu khách sạn gửi cho cô, ngoài ra ngài còn để lại tấm thẻ ngân hàng cùng một sợi dây chuyền"
Hứa Di Nguyệt biết là thuốc tránh thai khẩn cấp, cô ngoan ngoãn nuốt thuốc mà không cần nước trước mặt nhân viên.
Sau đó giật lấy chiếc thẻ, cảm ơn rồi đóng cửa vào phòng.
Lộ Nguy khi nhận tin cô đã uống thuốc, hai hàng mày chau nhẹ lại.
Đối với kiểu người từ trên cao rớt xuống, họ luôn muốn tìm lại cảm giác tiêu tiền, cách tốt nhất là tìm kim chủ hoặc tình một đêm rồi đòi tiền.
Hứa Di Nguyệt vẫn giữ đúng khí cốt bạc bẽo, cô so với anh kiên cường hơn rất nhiều.
Đêm đầu tiên của cả hai, cả họ lẫn đối phương đều cho là tình một đêm, anh tình tôi nguyện, giống như gặp dịp thì chơi.
Sau đó liền xa cách.
---------------
Hứa Di Nguyệt gặp lại dì mình vào một ngày buổi sáng, tiết trời đã vào hạ.
Hàng cây xanh ven đường được nắng chiếu sáng rực rỡ.
Chu Nhân Tĩnh vẫn là dáng vẻ hai năm trước, bà chỉ gầy hơn lúc trước.
"Bé Nguyệt, hai năm qua không liên hệ với con là lúc trước dì luôn bận bịu chuyện cổ phần, bây giờ Lộ Thị đã mua lại tập đoàn, nguồn vốn bị lỗ dì cũng xoay sở được kha khá.
Hai năm qua con có khỏe không?"
Hứa Di Nguyệt cảm động nhìn bà, cô luôn mong nhớ ngày gặp lại "Dì ơi, con nhớ dì lắm"
Mấy chữ nói ra làm hai người bụm mặt ôm nhau khóc, dì cô quay lại với cô rồi, từ giờ cô không còn đơn côi tự mình tiến lên nữa.
Hứa Di Nguyệt nói với dì cô đã hoàn thành chương trình học bốn năm với khoảng thời gian đáng kinh ngạc.
Cô dùng hai năm để tốt nghiệp cấp ba và bây giờ lại tài giỏi hoàn thành dự án học đại học của mình.
Chu Nhân Tĩnh vô cùng tự hào, bà luôn khen cô hết mình, luôn động viên và an ủi cô như một người mẹ.
Một người mẹ...
Phải rồi, một góc trái tim bị khuyết là do thiếu thốn tình cảm từ mẹ.
Hứa Di Nguyệt ôm lấy bà làm nũng "Dì, nếu không dì làm mẹ con đi, con sẽ phụng dưỡng dì"
Chu Nhân Tĩnh vừa khóc vừa gật đầu "Nha đầu ngốc, ta vẫn luôn coi con là con gái mà chăm sóc."
Quãng thời gian sau đó, ngày tốt nghiệp của cô vẫn theo quy chế.
Mẹ cô- bà Chu Nhân Tĩnh ăn vận thật đẹp, cùng cô chụp rất nhiều tấm hình.
Hai người dần quên lãng quá khứ đen tối lúc trước, chỉ nhớ họ bây giờ là một cặp mẹ con bình thường.
An nhiên sống qua ngày, rất mãn nguyện và hạnh phúc.
"Di Nguyệt, con cũng học ngành quản lý tài chính, nếu không con theo mẹ làm trợ lý nhỏ đi.
Công việc của mẹ quá bận rộn, không thể ở bên con được"
Cô cũng muốn đi theo phụ giúp, vui vẻ đồng ý.
Dù sao cô cũng có thể phát triển mạnh ở bất kì lĩnh vực nào.
Hứa Di Nguyệt 24 tuổi, cùng mẹ mình đi dạo quanh thế giới tham gia các chuyến lưu diễn quốc tế.
Tiếng tăm của Chu Nhân Tĩnh rất lớn, ngôi sao múa ballet được săn đón hàng đầu thế giới.
Cát-xê cao nhất bà từng tham múa đủ cho cả bà và con gái sống một đời đủ đầy.
Vào những ngày rảnh rỗi, cô vẫn nhớ về kí ức hồi nhỏ.
Mộ Cảnh Cung Sinh vẫn nằm ở quê hương, cô nhớ Lưu Uyển, nhớ Cảnh Cung Sinh, nhớ luôn tha thiết chàng trai ấy.
Bức ảnh đầu tiên chụp vào ngày nhập học cô vẫn còn giữ, tấm ảnh duy nhất có cả cô và anh, nực cười nhất là trong tấm hình Tô Di bạo dạn ôm lấy eo anh, còn anh thì vẫn lặng im đứng đấy nhìn máy.
Cô và anh, hai phía riêng biệt, không gần không xa, mãi mãi không chạm tới.
Những đêm buồn bã, cô vẫn luôn lấy ảnh chụp của riêng anh để ngắm nhìn.
Mẹ cô hỏi tại sao lại thích hắn lâu như vậy, tại sao lại thích mà rụt rè không dám nói.
Hứa Di Nguyệt cũng ngơ ngẩn, thoáng cứng lại trả lời bà "Vì yêu là muốn trân trọng, từ nơi hạn hán mong chờ ngày có mưa.
Cảm giác đơn phương bòn rút đi sự sống của chính mình, dù bị đau nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào.
Thiếu niên năm đó, hằn sâu trong trí nhớ của con, người là tia nắng mà ánh trăng muốn rọi tới"
Nhưng mặt trời quá chói lóa rực rỡ, ánh trăng làm sao đủ sức chiếu rọi mặt trời?
Câu trả lời của cô khiến bản thân bà giật mình.
Bà cũng từng thích một người, đáng tiếc câu chuyện của họ đã định sẵn không có hồi kết, ông theo gia đình cưới vợ, sinh con rồi an cư lập nghiệp.
Còn bà vẫn lông bông trôi nổi khắp chốn, chính bà cũng nhận ra mình đã qua tuổi tứ tuần, không còn trẻ như lúc trước.
Sau này, điều bà hối tiếc nhất vẫn chính là người đó, chàng trai ủ ấp một giấc mộng cho bà, tình yêu giữa hai người đã chết, day dứt lưu luyến đến mấy cũng không giúp được gì cho ai.
Hứa Di Nguyệt thì khác, bà mong đứa trẻ này sẽ viết tiếp câu chuyện giữa nó với Lộ Nguy, nếu có thể bà vẫn mong cô quay trở lại quê hương, tìm cho chính mình một câu trả lời, cũng cho chính bà một cái kết.
Năm Chu Nhân Tĩnh 45 tuổi, sức khỏe suy yếu trầm trọng, bà nhập viện triền miên.
Hứa Di Nguyệt luôn lo lắng, bứt rứt trong lòng.
Bà vì cô mà đi tham diễn rất nhiều nơi, muốn cô sau này không cần lo lắng chuyện tiền bạc, cô cố thể sống vui vẻ như nàng công chúa lúc trước.
Mãi đến năm sau, Chu Nhân Tĩnh tốt hơn, bà muốn quay về quê, cô cùng bà đi đủ nhiều.
Đến lúc nên quay về, cúng phỏng tổ tiên.
Tại nơi này, cô cùng Lưu Uyển gặp lại.
Hai người lâu ngày không gặp, khó tránh khỏi chút xa cách.
Lưu Uyển đang làm việc tại bệnh viên nhân dân khoa tim mạch, công việc vất vả nhưng cô ấy rất thích, có thể trực ca đêm mấy ngày mà không than mệt mỏi.
"Di Nguyệt, cậu quay lại thật rồi.
Thật xin lỗi, năm nhà cậu xảy ra chuyện tớ lại xuất ngoại, mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, tớ không xứng được cậu tha thứ"
Cô dỗ dành Lưu Uyển thút thít khóc, nhẹ nhàng cười nói với cô ấy "Mình chưa bao giận oán hận cậu, vì chuyện năm đó, mình đã trở nên rất cứng cáp.
Cậu nhìn xem, mình và mẹ mở một công ty bất động sản, hợp đồng ký kết nhiều vô số kể, tớ sống rất tốt.
Đừng lo lắng cho tớ"
"Nhưng cậu phải chịu rất nhiều lời sỉ vả, cô ta chết rồi, vẫn đeo bám cậu.
Ngay cả Lộ Nguy lúc trước tình chàng ý thiếp với cậu cũng lạnh lùng rời đi.
Năm thứ ba mình xuất ngoại, còn gặp cậu ta ôm ấp một cô nàng ngoại quốc.
Nam thần cao lãnh cái khỉ, cậu ta là nam xấu xa thì có"
Nghe cô bạn cùng bạn lúc trước an ủi, trái tim cô ấp ám.
Chuyện của Lộ Nguy, Tô Di và cô sớm đã có hồi kết.
Cô chính là người sai, cô không nên thích Lộ Nguy nhiều như thế.
Đợi hai người tạm biệt cũng đã chập tối, Lưu Uyển có ca bệnh chuyển xấu liền nhanh chân chạy đi, không quên để lại liên lạc của mình.
Nhìn xem, mọi thứ đang trôi qua rất nhanh.
Cô đã 27 rồi, không còn lại thiếu nữ trăng tròn xinh đẹp tràn đầy sức sống nữa.
Đi qua trường cũ, Thành Ảnh vẫn tráng lệ xinh đẹp, sân thượng cao tít tắp nhắc nhở cô rất nhiều thứ, cô lẻn vào trường, bước lên sân thượng.
Tô Di năm đó nói những gì, cô đều nhớ rõ.
Cô ta trong mộng cũng nguyền rủa cô đến chết, mười năm qua vẫn luôn đeo bám cô.
Ha ha, mười năm rồi.
Cô không tốt nghiệp từ trường, bị đuổi học nhưng cô vẫn rất nhớ.
Nhớ cảnh Lộ Nguy mang cô đi học, nhớ cảnh người thầy già bắt cô cùng anh viết bản kiểm điểm.
Nhớ từng đợt sóng trên mạng bàn tán về cô và anh.
"Cô làm gì ở đây?"
Vị trí nơi Hứa Di Nguyệt đứng trùng với chỗ Tô Di đang đứng trước khi nhảy xuống, gió thổi mạnh đủ để cô rớt xuống nhưng cô vẫn đứng đấy.
Cô quay đầu nhìn anh, năm tháng ấy không thể quay lại, cô muốn vì mình mà anh nhớ về quá khứ.
"Tôi sẽ không làm gì hại bản thân, tôi còn muốn sống với mẹ"
Cô lắc đầu cười, lại quay đi ngồi xuống, dáng vẻ tự tại ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cô sẽ không thắc mắc tại sao anh lại ở đây, cũng sẽ không gọi tên anh nữa.
Lộ Nguy cảm thấy tim mình nóng lẫy, đập từng đợt, đại não đau đớn nhìn bóng dáng gầy yếu đang ngồi nơi đó.
Anh rất hối hận vì đã thả cô đi, anh muốn nhốt cô trong phòng, không muốn thấy cô tung đôi cánh bỏ anh ở lại nơi này một mình.
Có những ngày không ngủ được, anh luôn nhớ cô, nỗi nhớ khiến anh trở nên u ám trầm ngâm.
Leo lên tới đỉnh cao, lại vì một cánh bướm đẹp đẽ phía dưới lại chao đảo rớt xuống.
Cô nào có biết năm đó hai người gặp lại là lúc anh không thể kiềm nén nổi trái tim mình, thấy cô chỉ biết độc mồm độc miệng chất vất, về tình về lý anh không sai, anh khiến cô mất đi đêm đầu tiên, cô chính là người phụ nữ mà anh giấu trong trái tim, vĩnh viễn không muốn công khai đem cô ra ngoài ánh sáng mà sủng nịnh.