Ánh Trăng Rơi


"Lâu ngày không gặp, Hứa tiểu thư học được cách lạnh nhạt với tình một đêm của mình rồi? Hay là cô đã quen gặp phải tình một đêm ở ngoài thường xuyên?"
Lời nói sắc nhọn đâm vào lồng ngực, Hứa Di Nguyệt không để tâm anh đang sỉ nhục mình.

Cô lần nữa đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thang.
"Lộ tiên sinh, tôi chỉ có mình anh..."
Đợi anh hồi thần lại, cô đã biến mất tăm.
Phải rồi, cô chỉ qua đêm đó với anh, Hứa Di Nguyệt siết chặt áo khoác, vội vàng chạy đi.

để lại anh đứng đó ngơ ngác như chú nai con.
Làm gì còn chuyện phượng hoàng niết bàn trọng sinh, cô chỉ là chim sẻ nép dưới đôi cánh của mẹ mình, bình thường sống hết quãng đời còn lại.
-------------
Bệnh viện nhân dân, khoa tim mạch.
"Bác sĩ Lưu, tình trạng bệnh nhân đã ổn, người nhà cũng sắp đến.

Cô mau đi nghỉ ngơi đi, thật phiền cô quá" một y tá nhìn cô, hai tay đỡ lấy khay đựng.
"Không sao mà, tôi không mệt.

Tôi đi mua cà phê, cô uống không?"
Y tá lắc đầu cười nói không cần.
Lưu Uyển lớn lên vẫn đáng yêu như lúc trước, mắt nai xinh đẹp luôn uyển chuyển, dáng người nhỏ nhắn nhưng trọng trách công việc lại vô cùng to lớn.
Tốt nghiệp đại học y tốt nhất, Lưu Uyển nhanh chóng thăng tiến trong công việc.

Cô luôn ân hận khi nhớ đến Hứa Di Nguyệt, luôn cảm thấy bản thân mình làm không tốt trọng trách của một người bạn.
Cô biết Hứa Di Nguyệt rất thích Lộ Nguy, cũng sẽ không thán trách cô điều gì.

Cô gái tốt như vậy, Lưu Uyển luôn hết sức làm việc, sau này chỉ cần Hứa Di Nguyệt cần, cô có thể làm chỗ dựa cho cô ấy.

Tiếng còi xe vang lên, cô không kịp lùi lại, đèn pha xe chói lóa làm tê liệt phản xạ.

Trước khi xe tải đến gần, một thiếu niên nhanh chóng chạy tới mạo hiểm kéo cô ra.
"Này, bà chị, đi đứng cẩn thận tí đi.

Nơi này đang giữ kỉ lục về tai nạn giao thông.

Chị muốn tham gia tăng tỉ lệ à?"
Hai người ngã dưới đất thở phì phò, Lưu Uyển còn đang sợ hãi, aaaaa, cô vừa thoát chết đó.
"C-cảm ơn, lần sau tôi sẽ chú ý"
Thiếu niên vẫn mặc đồng phục, ngũ quan sạch sẽ, hương thơm bạc hà thoáng qua.

Lưu Uyển bây giờ mới bình phục tâm trí, chậm chạp đứng dậy tính đi về bệnh viện, cũng bỏ lời nói thiếu lễ phép của cậu.
"Cậu đưa tôi số điện thoại đi, lần sau tôi sẽ mời cơm cậu"
Lưu Uyển dáng người thấp bé, nhỏ con nhưng cân đối, cả người cô toát lên sự trang nhã, thanh lịch.
Thiếu niên đỏ mặt đánh giá, miệng lưỡi uốn éo nói ra từng số, ngại ngùng bỏ đi mất.

Bảng tên của cậu bị rớt lại, cô chưa kịp kêu thì thấy cậu như con thỏ chạy bắn đi.
Hà Kỷ Thu, lớp 12-7, trường Thành Ảnh.
Hóa ra là đồng môn, ừm, cô sẽ ra dáng tiền bối, ngày mai chọn giờ mời cậu ăn cơm.
------------
Việc kinh doanh của Trăng Mật rất đắt khách, giá trị thương mại đứng đầu chuỗi, quán bar hàng đầu Thành Ảnh đã mở rộng khắp các chi nhánh.

Trụ sở lừng lẫy, lấp lánh và hoa lệ.
Hoắc Cẩm đã nắm toàn quyền tập đoàn Hoắc Thị, anh nhúng chân vào rất nhiều mảng, chủ yếu đầu tư vào showbiz.

Minh tinh dưới trướng đều là đỉnh lưu, sức hút rộng rãi, thu nhận và rèn luyện các tiểu hoa/ tiểu ca rất nhiều, thực tích hảo tốt.
Lộ Nguy đi trước anh một bước, đã có gốc rễ bên trong giới showbiz.

Lộ Nguy, Hoắc Cẩm cùng Hà Thị mạnh mẽ trở thành ba đế quốc đứng đầu nước về ngành này.
"Hôm nay nghe trợ lí nói cậu về trường cũ, có việc sao?"
Lấy một ly rượu đỏ đưa tới, hai người lâu lắm mới có thể ngồi xuống nói chuyện như vậy
"Không hẳn, gặp lại người xưa"
Cảm giác anh không muốn nhắc lại, Hoắc Cẩm liền chuyển chủ đề về kinh doanh, hứng thú tức khắc ập tới.

Say mê uống rượu rồi nói chuyện cổ phiếu.
Người giàu luôn có cách tiêu khiển.
Hoắc Cẩm sắp kết hôn với Hà tiểu thư, công chúa bảo bối của đế quốc Hà Thị.

Mục đích cuộc hôn nhân thương mại này là gì, họ đều nắm rõ.

Hoắc Cẩm còn chân ướt chân ráo, cần phải có hậu thuẫn từ bên ngoài.

Lựa chọn Hà Thanh Thanh là điều kiện phù hợp, Lộ Nguy cũng không can thiệp vào hạnh phúc cả đời của Hoắc Cẩm, việc anh còn bị Lộ lão thúc giục, thật sự không gấp, anh muốn chơi thêm mấy năm nữa.
Nếu có lấy, theo lời bà mối là được, gia đình anh và cả anh đều có cơ ngơi riêng, chọn cô gái nhu thuận về nối dõi tông đường là được.
-------------

Chu Nhân Tĩnh vừa gặp bạn bè về, cả người đầy hơi rượu.

Nhân lúc cô chưa về, lén bật một bản tình ca xưa cũ, nhịp nhàng nhảy theo điệu múa.

Bà già rồi, từng động tác không thể theo kịp nhịp điệu, thiên nga trắng lộng lẫy lúc trước đã bị gãy cánh.
Sàn nhà năm đó cũng lạnh như thế, bà cùng người nhảy rất nhiều bản nhạc.

Người đỡ bà, ôm chặt lấy eo rồi chạm môi bà thật nhẹ nhàng.
Người ấy,....!còn nhớ bà không?
"Mẹ!!!"
Hứa Di Nguyệt ôm lấy thân thể bà mềm yếu, bà vì say rượu mà ngủ quên dưới sàn, làm cô lo lắng muốn chết.

Bản nhạc trên đĩa vẫn tiếp tục, hàng đêm qua, bà vẫn lén cô bật bản này để nhảy múa.
Điệu nhảy tình yêu được bà thực hiện một mình suốt mười mấy năm.
Cô đau lòng nhìn bà gầy gò, cứ trầm mê một câu chuyện không có cái kết.
Năm năm trước, khi đang tham diễn, có một người đàn ông ăn vận tây trang tới gặp cô
"Phiền cô gửi lại bó hoa bách hợp này cho Chu Nhân Tĩnh, nói với cô ấy rằng [Tĩnh Nhi, anh xin lỗi vì đã bỏ em ở lại]"
Nói xong định rời đi nhưng cô đã kêu lại, Hứa Di Nguyệt cười mỉa nhìn ông "Bà ấy thích hoa hồng đỏ, là loại vừa hái xuống.

Không phải đóa bách hợp được nhuốm màu đỏ này.

Ông gửi sai rồi"
Đường nét của ông trầm hẳn xuống "Vậy tại sao bà ấy lại nói thích hoa bách hợp giống tôi chứ?"
"Là vì bà thích ông, thích nhiều đến nỗi cũng bóp méo đi sở thích của mình"
Sau đó ông gật đầu quay đi, chua xót cười khàn.

Người mà mình giữ trong tim mà mình còn không rõ bà thích hoa gì.
Đóa bách hợp đỏ cô vẫn đưa cho bà nhưng không nói là ai tặng.

Nhưng Hứa Di Nguyệt biết, khi bà thấy đóa hoa, bà đã gục xuống bàn rất lâu mới tỉnh.

Bà nói với cô "Là ta và ông ấy, yêu nhau mà chẳng hề hiểu nhau, kết thúc sớm cũng là tốt cho cả hai"

Đêm say rượu, Hứa Di Nguyệt ngồi trông bà đến tận 1h sáng liền về phòng mình.
Cô lại lấy tấm ảnh ra, lần này cô dứt khoát xé đi.

Mắt không thấy, tim không giữ thì sẽ không còn đau nữa.
"Tạm biệt, thiếu niên của em"
----------
Hai mẹ con cô sống ở đây thực hạnh phúc, bà không múa nữa, mở một lớp đào tạo chuyên nghiệp gần nhà.

Thỉnh thoảng có những ngày không có tiết dạy, bà sẽ dắt tay Hứa Di Nguyệt đi chùa để cầu bình an.
Mỗi lần như vậy, cô sẽ bỏ công việc ngoan ngoan theo mẹ thắp hương khẩn phật.

Hứa Di Nguyệt không cầu tình duyên, chỉ cầu bình an cho mẹ, Lưu Uyển và một chút thật tâm cho người ấy.
Cô buông anh được, nhưng lý trí thì không.

Kí ức về anh luôn xuất hiện mạnh mẽ, trí nhớ lại nhớ về anh rất tốt.

Thôi thì cầu bình an cho anh, giúp anh tránh đi một kiếp nạn.
Sinh nhật tuổi 28, mẹ chuẩn bị cho cô một chiếc bánh kem cùng tô mỳ trường thọ ấm nóng.

Bà còn cười nói rất nhiều, tâm sự với cô suốt đêm ấy.
Cô hẹn Lưu Uyển ở nhà hàng Tây, trang trí nho nhỏ làm tiệc sinh nhật.

Lưu Uyển từ nhà đi tới, ăn mặc dễ thương như tiểu công chúa nhỏ.
"Chào chị, tôi là Hà Kỷ Thu, bạn trai tương lai của cô ấy" thiếu niên đỏ mặt chỉ vào Lưu Uyển
Hứa Di Nguyệt nhìn thấy phía sau cô còn một cái đuôi nhỏ nữa, là một cậu thiếu niên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận