Ánh Trăng Rơi


Hứa Di Nguyệt trải qua ba tháng đầu tiên ở trường, trừ tin đồn về cô và Lộ Nguy mọi thứ đều nhạt nhẽo, vô vị.

Thư tình trong ngăn bàn đầy ắp, cô kéo một tấm, mở ra xem.

Là văn bản mẫu, hừ, thư tình bây giờ qua loa như vậy sao.

Người gửi là Tố Lễ, 11-3, hội trưởng ban hội học sinh.

Cô nhíu mày, Tố Lễ cô có biết.

Nổi tiếng với tài năng ca nhạc, lời lẽ anh thốt đều thu hút ong bướm.

Lại viết cho cô bản thư tình có mẫu sẵn.

Cô cũng chẳng thèm để ý, tiết Tiếng Anh kết thúc một cách nhàm chán.

Giáo viên già nghiêm khắc nhắc nhở thành tích đầu vào của từng người.
"Đặc biệt chú ý, các bạn kì này không đủ điểm yêu cầu, tự giác viết kiểm điểm, cuối tuần đưa cho thầy.

Cả lớp khoẻ!" Thầy bước ra khỏi lớp, học sinh than vãn kêu lên "Ôi chết mất, lại viết kiểm điểm, trong ba tháng nhập học, tớ đã viết bản thứ ba rồi đấy"
"Điểm yêu cầu của lão là gần điểm tuyệt đối rồi, đây là ép chết người khác"
Hứa Di Nguyệt nhìn bài kiểm tra, thiếu một chút cô có thể đạt yêu cầu.

Lưu Uyển than khóc, mái tóc ngắn rối bờ "Huhu, mình sẽ bị mẹ cắt giảm khẩu phần ăn cho mà coi.

Di Nguyệt, cậu thì sao?"
"Tớ...kệ đi, chúng ta nhanh đi ăn"

"Ah, hôm nay tớ thấy bài viết về quá khứ của Tô Di, gia cảnh không tốt, ba cô ấy nhậu nhẹt hay dùng bạo lực.

Thật đáng thương, chắc lại bị tụi Tô Thanh đè đầu bắt nạt nữa cho xem."
"Bắt nạt? A Uyển, chuyện bắt nạt này cậu từ đâu mà biết?" Hứa Di Nguyệt cau mày.

Bản thân cô vốn không quan tâm Tô Di nhưng ai bảo chồng tương lai cô lại là Lộ Nguy, dù gì cô cũng phải bảo vệ thanh danh của anh.
"Chuyện như cơm bữa, cứ ba hôm nếu Lộ nam thần không đến tìm Tô Di, chúng nó sẽ nói anh đã bỏ Tô Di, rồi kéo cô vào nhà vệ sinh nữ mà chà đạp" Lưu Uyển dừng lại rồi nhìn xung quanh "Nghe nói còn chụp ảnh khoả thân của cô ấy, mình từng thấy qua rồi, chắc chắn là Tô Di"
Xế chiều, nhà trường yêu cầu tăng giờ học nên trừ học sinh khối 10 được về sớm hai khối còn lại tiếp tục bị dày vò.
Vì ít người nên Hứa Di Nguyệt dễ dàng nhìn thấy một đám người đang lôi kéo Tô Di vào nhà vệ sinh
"Cứu tôi với, huhu, Lộ Nguy, cứu em với" Tô Di khóc đến ngất xỉu, tóc cô bị kéo căng, cả người xộc xệch bị đám Tô Thanh kéo vào.
"Tô Di, Tô Thanh, tên hai người đọc cũng thuận miệng quá.

Này Thanh tỷ, nay mình chơi trò gì đây? Xé áo, xé quần hay nhúng đầu nó?"
Tô Thanh cười nhẹ nhàng "Dẹp cái bộ dạng hưng phấn của mày đi.

Haha...hôm nay là ngày thứ mấy Lộ Nguy không tìm mày rồi? Nhỏ xấu xí"
Tô Di bị đau mà tỉnh dậy, ánh mắt căm hận nhìn ba bốn người đứng trước mặt "Thả tao ra"
Hứa Di Nguyệt đang tính vào can bỗng sững người trước chất giọng lạnh thấu này của cô
Tô Thanh cầm lấy một thỏi son vẽ lên áo cô hai chữ "Xấu xí" mồm ngậm một điếu thuốc "Xì, giờ mới lộ mặt thật.

Anh Lộ Nguy bị mày thu hút ở chỗ nào vậy, điếm xấu xí?"
Điếu thuốc cháy đỏ sắp dí vào mắt Tô Di "Tô Thanh, dừng lại đi em"
Hứa Di Nguyệt bước vào, tiện tay chốt cửa
"Chị Nguyệt!" Âm thanh mừng rỡ vang lên.

Tô Thanh đứng dậy ôm chặt cô.

Hứa Di Nguyệt là chị họ của Tô Thanh, từ bé đã ở nhà cô nên Tô Di rất quý người chị này.

Ánh mắt lấp lánh khác với bộ dạng bắt nạt hồi nãy.
"Cứu tôi..." Tô Di thấy có người như vớt được hi vọng.

Tô Thanh kéo tay chị mình sang một bên "Chị đừng để ý con nhỏ đó, nó dám quyến rũ anh rể em.

Em đang trừng phạt nhỏ xấu xí đó."
Tô Di nhìn Tô Thanh đang nói lời lấy lòng cô gái đó.

Tô Di bất ngờ khi thấy Hứa Di Nguyệt, vị hôn thê của Lộ Nguy.

Làn da phấn nộn ửng hồng, ngũ quan tinh tế, cả người toát lên khí chất thanh lịch.

Lại rất giống với khí chất cao lãnh của Lộ Nguy.
Tô Di nhìn cô gái xinh đẹp đứng đó, cả người sạch sẽ trắng bóc không như cô, đang lôi thôi dơ bẩn ở đây.

Lòng căm phẫn nhen nhóm trong lòng, Tô Di cô không phục.

Vì sao có người sinh ra đã có tất cả, còn cô, chỉ là may mắn có được Lộ Nguy nhưng lại hờ hững như chưa bao giờ được anh nắm lấy.
"Tô Thanh, nếu em đã gọi một tiếng anh rể thì hãy nghĩ đến cho chị nữa.


Cô ấy hiện tại không có sức uy hiếp với chị, em mau thả người đi"
Là không có uy hiếp! Tô Thanh và Tô Di đều sững sờ.

Tô Thanh nhìn xuống bỗng thấy chị mình nói rất đúng.

Cô ả không có sức uy hiếp.

_______La la la_________________
Bên hẻm, Lộ Nguy gửi tin nhắn cho Tô Di một tiếng trước nhưng không có hồi đáp.

Anh và cô hẹn hôm nay sẽ đi coi phim, tại sao giờ vẫn chưa đến.
Lại lấy một điếu ngậm vào, suy nghĩ dần bay xa.

Không chú ý Tô Di vừa gửi tin nhắn nói mình không khoẻ nên về trước
Lộ Nguy nhìn gương mặt Hứa Di Nguyệt đang tiến tới, cô rất đẹp.

Chính là lòng thiên vị mà ông trời ban cho, đến cả những người đẹp anh từng thấy đều mờ nhạt trước cô thiếu nữ tuổi 16 này.
Hứa Di Nguyệt biết anh đang nhìn mình nhưng không để ý, cô bước qua rồi đi bộ tới xe gia đình.
Cô không thích đối diện với anh, ánh mắt của Lộ Nguy khi nhìn cô đều mang vẻ xa cách và có chút ghét bỏ.
Cả ngày trời cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Hứa Di Nguyệt vừa vào đã bị chiếc bình hoa vừa đập vỡ cứa vào chân.
"Hứa Gia Tiên, con hãy bình tĩnh một chút.

Ngoan, mẹ sẽ nói Di Nguyệt chuyển sang nơi khác ở.

Được không con?" Tiếng nói chuyện ôn nhu của mẹ cô phát ra, là tiếng nói nhẹ nhàng mà cô chưa từng được nghe.
Hứa Gia Tiên mắc bệnh trầm cảm, cả người điên dại.

Nhưng trước khi trở thành như vậy Hứa Gia Tiên là thiên tài múa ballet, là thiếu nữ tài năng.

Con cưng của gia tộc, mẹ cô thích chị đến nỗi quên rằng bà còn một đứa con gái nữa
Hứa Di Nguyệt nhìn vào chỗ da bị cứa đến chảy máu, cổ họng nghẹn lại.

Đến khi bà vú thấy mới nói với mẹ cô rằng cô đã về.

"Mẹ, con đã ..."
Chát!
Mặt cô bị đánh nghiêng sang một bên.

Hứa Gia Tiên dùng sức đánh vào bụng và ngực cô.
"Con ghét nó, tại sao nó lại đẹp hơn con.

Tao ghét mày, Hứa Di Nguyệt, tao hận mày "
Chân tay cô bị đánh đến sưng tấy.

Người làm cũng không ngăn cản.

Là chuyện bình thường, từ đêm chị cô phát bệnh, sẽ điên loạn làm tổn thương chính mình.

Chỉ có khi mẹ cô phát hiện chỉ cần để Hứa Gia Tiên đánh cô thì bệnh sẽ đỡ hơn một chút, vì thế việc cô bị chị ngược đãi lại trở thành lẽ đương nhiên.

Cô kiềm chế để mình không thét lên đau đớn, tay cùng chân Hứa Gia Tiên vô cùng dẻo dai, quật cô đau đớn ngã xuống.

Cô chịu đựng bị hành hạ chỉ để chứng minh cô vẫn còn tồn tại trong mắt mẹ mình.
Chu Nhân Tĩnh vừa vào nhà thăm cháu thấy cảnh tượng này thì hét lên, liên tục kêu người làm kéo Hứa Gia Tiên ra.

Cả người bà lạnh ngắt, cảnh tượng Hứa Di Nguyệt bị Hứa Gia Tiên đè lên người chịu đánh khiến người dì như bà rất đau lòng.

Lạnh lẽo hơn chính là người chị gái của bà lại không hề ngăn cản, mọi thứ như được sắp xếp trước.
"Di Nguyệt, con không sao chứ?" Chu Nhân Tĩnh vội vàng ôm cô, cầm máy gọi cấp cứu.

Hứa Di Nguyệt mừng rỡ vì bà đến, trước mắt cô lại nhắm nghiền, không còn sức để dì cô ôm vào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận