Chu Nhân Tĩnh đứng trước phòng ấp cứu, nhìn chằm chằm vào cửa.
Bà không lấy chồng sinh con, cuộc đời theo nghiệp mà làm nghệ nhân múa ballet.
Chị gái bà là thiên nga trắng, còn bà là thiên nga đen.
Tai nạn giao thông khiến đôi chân của Chu Trân Tinh bị tật, từ đó chị cô lui về kết hôn.
Chu Nhân Tĩnh biết rõ sự khắt khe và ác liệt trong việc dạy con của ba.
Đối với Hứa Gia Tiên bệnh tật lại nuông chiều, còn đứa em thì đối xử thờ ơ.
Vốn dĩ là chị em sinh đôi nhưng đứa ra trước lại được cha mẹ kì vọng nhiều bây giờ lạnh bệnh tật, cô em tính tình lạnh nhạt, sự yêu thương của cha mẹ luôn thiên vị với Hứa Gia Tiên.
"Alo, Nhân Tĩnh.
Em giúp chị làm thủ tục cho con bé, Gia Tiên ở nhà phải có người canh giấc ngủ.
Nếu Hứa Di Nguyệt không sao tạm thời cho con bé ở chỗ em trước nhé."
Tít.........
Chu Trân Tinh nói xong liền cúp máy giống người nằm trong phòng cấp cứu kia chỉ là do bà tiện tay nhặt về.
Y tá bước ra thông báo với bà Hứa Di Nguyệt đã không sao, nằm viện 2 ngày là ổn.
Cô ấy nói thêm "Trên người cô bé có rất nhiều vết sẹo nhạt, đã từng bị ngược đãi sao? Phiền chị nói rõ nếu không bên phía bệnh viện sẽ báo cánh sát!"
"Tôi là dì con bé, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi tệp giải thích" Chu Nhân Tĩnh lấy tay xoa ấn đường
Chu Nhân Tĩnh chính là mỹ nhân cổ điển, dù đã qua tuổi tứ tuần nhưng nhan sắc của bà vẫn đua top mỹ nữ.
Y tá liếc mắt rồi gật đầu bước đi
Trong phòng bệnh nắng ngập tràn, cửa sổ mở rộng từng đợt gió thổi nhẹ vào.
Thiếu nữ yên lặng nằm đó yếu ớt như cành đỗ quyên sắp tàn.
Hơi thở nhẹ nhàng đến mức bà phải liên tục kiểm tra.
Đứa bé vẫn là số khổ, sinh ra đã bị chèn ép bởi chị, lớn lên thì luôn cô độc một mình.
Chu Nhân Tĩnh chăm cô từ khi bé, bà đối với hai đứa cháu chính là thiên vị Hứa Di Nguyệt.
Năm tuổi sốt cao không hạ, bà phải ôm Tiểu Di Nguyệt đi bệnh viện lúc đó ba mẹ cô cùng Hứa Gia Tiên đang tham dự triễn lãm đàn cổ.
Bảy tuổi Hứa Di Nguyệt làm rơi chiếc giày múa của chị mình liền bị mẹ phạt quỳ trước phòng gần ba tiếng.
"Dì, sao dì lại quay về rồi?"
Cô mở hé mắt, đầu choáng lên từng cơn đau nhói.
Lần này bị đánh đến nỗi phải nhập viện khiến dì cô lại hoảng sợ rồi.
"Có phải nếu dì không về bất ngờ như vậy con tính giấu diếm chuyện bị đánh cả đời luôn sao? Hứa Di Nguyệt, dì mong con phải biết tự bảo vệ bản thân mình, chứ không phải đứng im chịu đánh." Chu Nhân Tĩnh đau lòng vén tóc cho cô "Chiều mai dì sẽ cho người dọn đồ để con chuyển sang căn hộ độc lập của dì, ở đó có thím Trần sẽ chăm sóc con"
"Dạ"
Hai ngày tới cô không tới trường, tin đồn Tô Di bị Hứa Di Nguyệt bắt nạt lan ra nhanh chóng.
Vụ việc xảy ra vô cùng nghiêm trọng, website cập nhập không nổi liền sập ngay trong sáng hôm đó
---"Hứa Di Nguyệt vậy mà lại bắt nạt người khác sao? Tính tình xấu quá đi mất!!"
---"Ai chẳng biết cô ta cùng Lộ Nguy có hôn ước, là ghen ăn tức ở với bạn gái anh ấy"
---"Tôi tin nữ thần của tôi.
Tô Di kia đưa bằng chứng đi"
---"Đồng ý, cô gái Tô Di kia chắc hẳn có thủ đoạn"
---"Aiya, chính là tôi nhìn thấy ánh mắt sùng của Tô Thanh khi nhìn Hứa Di Nguyệt, mà Tô Thanh lại là kẻ chuyên bắt nạt.
Mọi người tự hiểu nhé..."
Bình luận vừa đăng, Tô Di tháo mũ trùm đầu "Hứa Di Nguyệt, tôi không muốn hại cô nhưng nếu tôi không hành động, tôi sẽ mất anh ấy"
Quán net chui nằm trong góc khuất hẻm, khi Tô Di bước ra vừa hay bị Hoắc Cẩm bắt gặp.
Anh không lên tiếng chào hỏi chỉ âm thầm quan sát, mái tóc dài rũ xuống.
Con hẻm đó chỉ có mỗi quán net chui, mà bài đăng Hứa Di Nguyệt bạo lực học đường được đăng ở đây.
Hoắc Cẩm cầm máy chụp tấm lưng của Tô Di gửi cho Lộ Nguy
Cẩm thiếu úy: Nhìn xem tôi gặp được ai thú vị này
Lộ: Ừ.
Nói người áp bài đó xuống
Cẩm thiếu úy: Cô bạn gái bé bỏng của cậu làm việc xấu nha
Lộ: Nhiều lời
Bên kia màn hình, Lộ Nguy ngồi trước máy tính thao tác trên tay nhanh gọn đã tra ra người đăng bài viết kia.
Là Tô Di
Anh biết với tính của Hứa Di Nguyệt sẽ không bao giờ có chuyện lấy mạnh hiếp yếu, chỉ là Tô Thanh kia cần xử lý chút.
Anh đối với Tô Di, chính là có cảm giác thú vị.
Còn chuyện dài lâu vẫn chưa nói rõ được, dù sao anh cũng phải kết hôn với Hứa Di Nguyệt, câu chuyện giữa anh và Tô Di dây dưa không rõ về sau sẽ không tốt.
Môi mỏng ngậm lấy kẹo mút, hai tay anh gác lên nhắm mắt dưỡng thần.
Ừm, chính anh cũng không quá ghét Hứa Di Nguyệt, chỉ cần cô ta an phận thì anh sẽ yên ổn sống với cô
Đến giờ thăm ông, anh dọn dẹp rồi khoác áo ra ngoài.
Phòng VIP nằm trên tầng chỉ có hai phòng, ông anh phòng bên trái.
Anh quẹo vào phòng gõ cửa cho có rồi đẩy cửa
"Dì à, dì mau nhanh đi.
Chuyến bay sắp cất cánh mà dì vẫn còn đứng đây thì không kịp mất"
Hứa Di Nguyệt nài nỉ dì, hai mắt ướt át làm nũng.
Bà mềm lòng dặn dò cô vài thứ rồi cũng nhanh chóng rời đi
Chu Nhân Tĩnh lại gặp được cháu trai tương lai của mình ở đây
"Lộ Nguy? Cháu đến thăm ông Lộ sao?" bà mỉm cười đến gần, chàng thiếu niên này bà rất thích, bát tự của anh phù hợp với mệnh của Di Nguyệt nhà bà
"Dì Tĩnh, sao dì lại ở đây? Dì bệnh sao?
"Dì đến chăm Di Nguyệt, con bé bị thương.
Muộn rồi, dì gửi lời thăm ông nhé" tiếng giày cao gót vang lên một đoạn ngắn rồi dừng "À bé Nguyệt nhà dì không có ai chăm sóc, cháu để ý giúp dì nhé"
Lộ Nguy nhìn sang phòng đối diện.
Hứa Di Nguyệt bị thương? Chu Nhân Tĩnh rõ ràng đang làm việc của Nguyệt Lão se duyên cho anh và cô
Thăm ông một lát anh liền nhờ người đặt tô cháo hầm.
Đợi người giao hàng tới anh mới gõ cửa phòng cô
"Vào đi ạ"
Chất giọng ngoan ngoãn vang lên ngọt ngào, Lộ Nguy sững người rồi tiến tới.
"Lộ Nguy?" cô nhíu mày nhìn thân ảnh thiếu niên tiến tới
"Dì Tĩnh nhờ tôi" anh mở hộp cháo ấm nóng, hơi nước bắn lên tay anh làm đỏ ửng.
Làn da của anh rất trắng, kiểu người chưa bao giờ ra chịu nắng như anh lại hiếm thấy
"Chúng ta không quen biết, như vậy không thích hợp" lời nói thay đổi hoàn toàn, từ ngạc nhiên sang thẫn thờ
"Không quen biết? Hứa Di Nguyệt, cậu cho rằng tôi bỏ sức ở đây vì một người lạ sao?"
Thìa cháo được cậu xé vỏ để lên bàn cho cô.
Lộ Nguy tức điên máu nhìn cô nàng lạnh nhạt kia.
Đồ vô lương tâm, rõ ràng biết nhau từ nhỏ lại thờ ơ như người lạ với anh ở trường.
"Tôi mặc kệ, cậu nhanh ăn hết cháo cho tôi"
Hứa Di Nguyệt chẳng thèm để ý cậu, tay cầm muỗng khuất cháo.
Bên quán bar Trăng Mật, Tô Di đến tìm Lộ Nguy nhưng không thấy anh nhưng lại gặp được Hoắc Cẩm đang trong quầy
"Anh Hoắc Cẩm, Lộ Nguy đâu rồi?" cô không chú ý đến sắc mặt không tốt của anh, hỏi thẳng khiến Hoắc Cẩm hơi chê phiền phức
"Nó vừa gọi nói tôi đang chăm bệnh Hứa Di Nguyệt" anh cộc cằn trả lời
"Hứa Di Nguyệt? Tại sao anh ấy lại bên cô ta?"
Hàng mày cô nhíu chặt lại, tay mở điện thoại gọi cho Lộ Nguy
Hồi chuông reo ba lần mới có người bắt máy
"Alo? Lộ Nguy đang bận tay, phiền gọi lại sau."
Giọng nữ nhẹ nhàng phun ra từng chữ nhưng khiến chân Tô Di như đóng đinh.
Tiếng cúp máy vang lên.
Tô Di liên tục gọi nhưng không được
Tại sao lại là Hứa Di Nguyệt nghe máy, anh và cô ta thân đến vậy rồi sao?
Tô Di giật mạnh sợi dây chuyền khắc chữ Lộ xuống, ném mạnh vào hàng ly mà Hoắc Cẩm vừa xếp