Ánh Trăng Rơi


Tình trạng ùn tắc vẫn tiếp diễn, băng tuyết trơn trượt khiến việc cứu hộ khó khăn, nhiều người vội về nhà rất không kiên nhẫn bóp còi inh ỏi.
Tiếng người mắng chửi xôn xao, còi xe chói tai lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Hứa Di Nguyệt choáng váng cả người, cổ họng dâng lên chất lỏng chua lè, trước khi cô không gắng gượng được nữa đã kịp bấm số điện thoại khẩn cấp của anh.
Trước mắt không còn rõ tầm nhìn, bàn tay cô ghim chặt vào vô lăng, yếu ớt cắn lưỡi làm đau để bản thân có thể tỉnh táo.

Đến khi bản thân không còn nhận thức, Hứa Di Nguyệt đập đầu vào vô lăng rồi ngất đi.
Kiến Thụ ở gần đó chú ý tình hình giao thông đã thoáng, anh mới chậm rãi đi bộ sang bên kia đi được nửa liền thấy xe của cô vẫn đứng yên bất động, tài xế xe sau vì bực bội nên xuống xe đập cửa kính.
"Này, này mau di chuyển xe đi chứ, còn bao nhiêu người đằng sau đợi về nhà"
Ông ta thấy thân ảnh cô đã ngã xuống liền hô hoán kêu cấp cứu, Kiến Thụ thả bịch đồ ăn mới mua anh chạy tới thử mở cửa.

Chiếc xe tự động khóa, Kiến Thụ dùng dụng cụ gây áp lực lên góc kính.

Kính vừa vỡ mảnh vừa đủ để tay lọt vào, anh thao tác nhanh chóng mở khóa xe kéo cô ra.
"Di Nguyệt, Hứa Di Nguyệt, đợi tôi một lát, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện...
Kiến Thụ đã không còn giữ được vẻ lạnh nhạt bên ngoài, khi anh tính đỡ cô lên xe cấp cứu thì tay bị ai giựt mạnh lại.
"Buông cô ấy ra"

Lộ Nguy trên mặt lấm tấm mồ hôi, vì kẹt xe nên anh phải chạy gần hai cây số để đến vị trí được định vị của cô.

Đến nơi thì thấy cô nằm trong lồng ngực của người đàn ông khác, phút chốc không kiềm chế được.Kiến Thụ cao ngang anh khí thế không hề bị lép vế, anh vùng tay ra khỏi giao
cô cho nhân viên y tế đang hối hả.
Hai người đàn ông không kịp theo lên đành bị bỏ lại
"Anh là ai?"
"Anh là ai?"
Hai âm thanh vang lên cùng lúc, Kiến Thụ nhìn Lộ Nguy, anh biết vị thiếu gia này là chồng cô nhưng vẫn không nhịn được tranh đấu.
Lộ Nguy sượt qua người, cơn gió lạnh thẩm thấu qua xương cốt, đôi mắc sắc bén liếc nhìn đối phương
"Cút xa cô ấy ra, người của tao"
Dáng vẻ côn đồ lưu manh lướt qua trong tích tắc, Kiến Thụ sững sỡ quay lưng lại, chiếc xe như báo đen chạy vụt theo xe cấp cứu.
Người của hắn? Còn chưa đi đến cuối cùng, ai thua ai còn chưa biết
Trong xe thư ký Triệu không dám lơ là, chân ga vẫn đạp nhanh theo yêu cầu.

Lộ Nguy lấy tay kéo phụt cà vạt ra, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh cô nhỏ bé nằm trong lòng người đàn ông khác, cô chỉ có thể thuộc về anh, chỉ được tiếp xúc thân mật với anh, kẻ nào dám có tư tưởng khác với cô.

Chỉ cần một câu nói Lộ Nguy anh cũng có thể đuổi người đó xa vạn dặm.
"Điều tra về người vừa nãy trong tối nay"
Thư ký Triệu cảm thấy hơi vô lý, anh tính hỏi chỉ là người qua đường giúp đỡ không cần phải như vậy nhưng nhìn vẻ mặt của sếp tổng, thôi thì hết sức làm vì tư bản vậy.Kiến Thụ thu lại dáng vẻ chiến đấu vừa rồi, anh bước vào khu nhà.

Người phụ nữ đã đứng trước cửa đợi, dáng vẻ quyến rũ cười cười chào anh.
Kiến Thụ mở cửa bước vào người phụ nữ ăn mặc thiếu vải lập tức dạng chân quấn lấy lưng anh đè lên tường.
"Hửm? Hôm nay gặp cô ấy rồi?"
Anh nhìn chăm chú vào mắt người đối diện, dáng vẻ chiếm hữu lấy cô vừa nãy của Lộ Nguy như kích thích hắn.
Khuôn mặt của người phụ nữ nhìn thấu tất cả, cô ta như quen thuộc cởi áo anh ra, bản thân cũng không để lại thứ gì
"Đến đây, biết đâu khuôn mặt này của em có thể làm anh bớt giận"
Trầm mê trong tình dục, thân thể loã lồ xuất hiện trong gương, gương mặt của người phụ nữ phản chiếu lên gương.
Kiến Thụ một phút mê hoặc mở miệng gọi tên Hứa Di Nguyệt, tay cùng chân hành hạ thân thể đang nhiệt tình nóng bỏng
"Di Nguyệt, Di Nguyệt,...!Gọi tên anh đi, Di Nguyệt"
Người phụ nữ cười ha hả sảng khoái, cô ta ghìm giọng lại gọi tên hắn.

"Anh Kiến Thụ, mau đến đây với em...
Từ nhỏ Tô Thanh đã ở chung với Hứa Di Nguyệt, giọng điệu cùng hình dáng đều có thể bắt chước y đúc nhau, có điều để có khuôn mặt này giống Hứa Di Nguyệt, cô ta đã mất bảy năm để biến nó trở nên hoàn hảo.Tô Thanh hận Hứa Di Nguyệt cay đắng, lúc trước cô ta đúng là đui mới như con chó suốt ngày nịnh nọt Hứa Di Nguyệt.
Thù máu phải trả bằng máu, Tô Thanh đã bị nhà cô giết chết, bây giờ người còn sống chính là Hứa Di Đống!!!!
Y tá cầm giấy xét nghiệm, đưa mắt nhìn vào Lộ Nguy rồi nói
"Cô ấy mang thai được 1 tháng, ..."
Lộ Nguy ngẩn người nhìn bảng xét nghiệm, đáy mắt lập tức ấm áp, anh tính bước vào phòng bệnh thì y tá lại gọi lại
"Các chỉ số của thai nhi đều không ổn đều hiện ở mức nghiêm trọng, trong quá trình mang thai có uống thuốc tránh thai nên khiến thai nhi có khả năng chết yểu.."
"C-cái gì?"
Tai anh nghe rõ ràng từng chữ, y tá lại nói tiếp
"Nếu tiếp tục mang thai cơ thể người mẹ sẽ nguy hiểm, anh nên nói với cô ấy đi..."
Tiếng bình đập xuống sàn, Hứa Di Nguyệt nhìn ra hai người đang đứng, vừa nãy cửa không đóng cô đã nghe được toàn bộ.
"Tôi đồng ý...!Tiếp tục mang thai"
"Hứa Di Nguyệt, em đừng càn quấy"Lộ Nguy tuyệt nhiên không thể để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào, anh lập tức gọi cho y tá sắp xếp phòng phẫu thuật để phá thai
Hứa Di Nguyệt lắc đầu không chịu, thân thể yếu ớt ngồi xuống ôm chặt bụng.

Đây là người thân duy nhất của cô, cô không thể để nó chưa kịp ra đời đã phải rời đi.
"Di Nguyệt, con không có duyên, chúng ta nghe lời bác sĩ để con rời đi có được không?"
Lộ Nguy thả giọng mềm nhẹ an ủi cô, Hứa Di Nguyệt càng không muốn nghe, cô la lên
"Nhưng nó là con em, nó ở trong bụng em, em mới là người có quyền quyết định.

Anh tránh ra, em sẽ không trách anh nhưng bây giờ em không muốn nhìn thấy anh"
Lưu Uyển chạy tới bảo vệ bạn mình

"Di Nguyệt, cậu cẩn thận, đứa bé vẫn còn, từ từ rồi sẽ có cách"
Biết rõ không có khả năng nhưng Lưu Uyển không muốn nhẫn tâm nhìn bạn mình như thế.
Hứa Di Nguyệt như tìm được ván gỗ nổi, cô đứng nép sau lưng Lưu Uyển cầu được che chở.
Lộ Nguy đành tạm thời bỏ xuống ý định ép cô phá thai, y tá đã dặn dò trong vòng bốn ngày nữa phải phá nếu không thai lớn hơn thì hậu quả khó lường.
Anh đau lòng nhìn cô, khi tiến lên một bước thì cô lại lùi về một bước."Được rồi, anh sẽ không đụng đến con, chúng ta về nhà thôi"
Hứa Di Nguyệt nhìn ánh mắt của anh không giống kẻ lừa đảo nên một hồi nghe an ủi mới đồng ý về nhà.
Hứa Di Đống nhận được tin, cô ta bất ngờ ngồi dậy, Kiến Thụ bên cạnh đã
nghe thấy.

Đáy mắt hắn đen tối lại thành một mảng âm u.
"Kiến tiên sinh, bước tiếp theo có lẽ phải thay đổi rồi..."
"Đừng làm hại cô ấy, mọi chuyện có thể nghe theo cô."
Hứa Di Đống thơm mạnh lên môi anh, môi cong lên cười
"Được nha, người ta sẽ không đụng đến bảo bối tâm can của anh đâu"
Hứa Di Đống trong lòng đã nghĩ ra cách để trả thù, ban đầu tiếp cận Kiến Thụ vì anh thích Hứa Di Nguyệt nhiều năm không đổi, cô ta mới đồng ý giúp anh mang người đẹp về tổ ấm.
Nhưng giữa người với người vốn làm gì tồn tại hai chữ "hứa hẹn"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận