Chạng vạng ánh hoàng hôn ửng đỏ cả một sắc trời, tiếng đàn trong phòng truyền đến đứt quãng lại mang theo chút trúc trắc.
Cùng tiếng đàn của cô nguyên lai không giống nhau!
Mắt đen Cố Miểu lóe lên, mím môi bất động thanh sắc mà lại gần chút.
Gió chiều đem bức màn hơi hơi thổi bay, tầm mắt Cố Miểu xuyên qua khe hở, nhìn đến cô gái đang cúi đầu, vụng về lại nghiêm túc mà nhìn điện thoại, sau đó hơi hơi nghiêng đầu ấn phím đàn.
Anh nhẹ nhàng thở ra, bước bước chân cách xa ra một chút.
Lá ngô đồng rơi đầy xuống đất, có vài chiếc xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống vai Cố Miểu.
Anh không hề phát giác ra mà chỉ nhìn vào cửa sổ cách đó không xa, mắt đen luôn đạm mạc như đêm tối lộ ra vài tia sáng.
Đã từng, tiết học cuối cùng ngày thứ tư, là khoảng thời gian vui sướng nhất của anh.
Trong cuộc sống hỗn loạn ở trường học, lẳng lặng bên ngoài phòng số 8, nghe tiếng đàn du dương êm tai, trở thành niềm an ủi duy nhất đối với anh.
Bởi vì chỉ có đứng ở chỗ này, anh mới cảm thấy, chính mình cách cô gần như vậy.
Gần đến mức trái tim chai sạn của anh như được rót thêm sức sống, theo tiếng đàn cao thấp mà hơi rung động.
Tiếng đàn hôm nay rất lạ, không thanh thoát dễ nghe như thường ngày.
Nhưng tim Cố Miểu không kiềm chế được mà dao động.
Anh cảm thấy mình như kẻ nghe trộm, vô sỉ trốn ở trong góc, nghe tiếng đàn không thuộc về mình, vọng tưởng đến người không thuộc về anh.
Hoàng hôn dần dần biến mất, Cố Miểu nghe được tiếng đàn trong phòng đột nhiên im bặt, kế tiếp liền truyền đến thanh âm của giáo viên.
"Sắp tan học, tôi kiểm tra một chút xem em luyện như thế nào rồi?"
Trong phòng đàn an tĩnh một lát, Cố Miểu nghe được Trình Sở nhỏ giọng nói: "Lão sư, cái kia em còn chưa có luyện tốt, có thể để tuần sau được không ạ?"
"Không được, vừa rồi đã cho em nhiều thời gian như vậy".
Giọng nói cô giáo có chút nghiêm khắc.
Ven đường ánh đèn sáng lên mờ nhạt.
Vài giây sau, trong phòng truyền ra tiếng đàn không liền mạch.
Chưa được bao lâu đã bị âm thanh khác cắt ngang.
"Dừng, dừng, dừng, em đàn cái gì vậy, Trình Sở, dù một tuần không luyện cũng sẽ không hoang phế đến mức này"
Trái tim Cố Miểu thắt lại, tiếp theo liền nghe được cô nhỏ giọng nói: "Lão sư, em thực sự xin lỗi, tuần trước em không có luyện tập.
"Sao em lại thành ra thế này, ngày thường không phải cần mẫn nhất sao, như thế nào lại biến thành cái dạng này, đàn thành cái dạng này em đừng nghĩ đi Hải Âm, bất kể trường âm nhạc nào cũng đều không muốn nhận em"
Thanh âm phụ nữ rất lớn, chua ngoa lại nghiêm khắc, Cố Miểu ở ngoài cách xa mấy mét cũng nghe được rành mạch.
Tay anh hơi run rẩy.
"Em xin lỗi".
Anh nghe được cô gái hít hít mũi, âm thanh có chút ủy khuất.
"Cùng tôi xin lỗi có hữu dụng sao? Từ từ hẵng tan học, ở lại luyện thêm nửa giờ nữa hẵng về nhà"
"Bang"cánh cửa đóng sầm lại, vài giây sau, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng dương cầm.
Nơi xa, chuông tan học từ từ vang lên, tiếng đàn trong phòng hỗn loạn.
Đàn hơn nửa giờ, Trình Sở lúc này mới đem nắp đàn khép lại.
Quý Minh Nguyệt tan học liền cõng đàn violon tới tìm cô, nghe cô nói rõ ngọn nguồn sự tình, liền nói ở cửa chờ cô nhưng bị Trình Sở khuyên trở về.
Lúc ra khỏi phòng đàn, sắc trời đã tối đen, ánh đèn mờ nhạt ven đường chiếu sáng hành lang gấp khúc, bước chân Trình Sở có chút nặng nề.
Phòng học sớm đã không có một bóng người, bàn ghế được đặt chỉnh tề ngay ngắn, trống rỗng không có hơi người.
Trình Sở đi đến chỗ ngồi của mình, động tác chậm rãi mà bắt đầu thu dọn sách vở.
Cô đưa tay vào ngăn bàn liền chạm đến túi plastic đóng gói đồ vật.
Trong phòng học chỉ có một bóng đèn, cũng không sáng lắm, Trình Sở hơi hơi cúi đầu, liền thấy trong ngăn bàn có một cái kẹo sữa vị dâu tây.
Là loại kẹo mà ngày thường cô thích ăn nhất.
Trình Sở chép chép miệng, đem giấy đóng gói xé mở, vị ngọt kẹo sữa tan ở trong miệng, đem hết thảy chua xót trong lòng mang đi.
Cô hít hít cái mũi, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, cảm thấy ánh trăng cũng trở nên dịu dàng.
Ngày hôm sau, trên đường đi học Trình Sở gặp được Quý Minh Nguyệt.
Cô vỗ vỗ vai Quý Minh Nguyệt, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu hôm qua cho tớ kẹo"
"Cái gì" Qúy Minh Nguyệt mở to mắt, nghi hoặc nói: "Kẹo gì cơ?"
Trình Sở nhíu nhíu mày: "Kẹo trong ngăn bàn tớ ngày hôm qua không phải của cậu?"
Quý Minh Nguyệt lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết chuyện gì, sau đó lại cười cười xấu xa túm lấy tay áo cô: "Kẹo gì thế, hắc hắc hắc, có phải nam sinh yêu thầm cậu tặng không?"
"Nào, đừng nói bậy" Trình Sở cao hơn cô nửa cái đầu, cho nên rất nhẹ nhàng mà ôm lấy vai cô nói: "Đi nhanh, bằng không sẽ muộn học"
Không phải Quý Minh Nguyệt, vậy là của ai?
Quý Minh Nguyệt ở ban xã hội, không ở cùng tầng với Trình Sở, hai người tách nhau ra, mỗi người đi vào một phòng.
Cách giờ đọc bài buổi sáng còn có hơn 10 phút, lớp học chỉ rải rác vài người ngồi.
Trình Sở nhìn đến chỗ Cố Miểu ngồi, anh đang cúi đầu đọc sách.
Gió sớm đem mái tóc anh thổi bay, chóp mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc.
Lông mi Cố Miểu run run.
"Buổi sáng tốt lành, Cố Miểu".
Trình Sở nhìn anh cười cười.
Cố Miểu ngẩng đầu, trong đáy mắt tối tăm ánh lên tia sáng chói rọi.
Khóe miệng anh nhếch lên, hướng về phía cô nở nụ cười.
Đó là một nụ cười nhạt, thoáng qua giống như mây mù trên núi xa, chỉ lướt qua trong giây lát.
Trình Sở ngẩn người, trong lòng không khỏi hưng phấn
Đây là lần đầu tiên Cố Miểu cười với cô nha!
Như một đứa trẻ vừa mới được nhận quà, Trình Sở kinh hỉ mà đem ghế dựa dịch sát lại phía sau, vui sướng mà nói: "Cậu đang đọc sách sao?"
"Ừm"
"Sách giáo khoa ngữ văn à, bài "Tiên dao du" này thực khó ghi nhớ, cậu học xong rồi sao?"
"Ừm"
"Cậu thật lợi hại nha, thế bài sau đó "Tỳ bà hành" cũng học xong rồi à?"
"Ừm"
Một hỏi một đáp, vĩnh viễn thu lại chỉ có 1 từ "ừm"
Trình Sở cảm thấy chính mình giống như cảnh sát thẩm vấn một phạm nhân cự tuyệt hợp tác.
Trong một khoảnh khắc, cô cơ hồ cảm thấy nụ cười nhạt thoáng qua giây lát kia chỉ là ảo giác.
Trình Sở có chút nhụt chí mà xoay người, không hề đáp lời.
Trong phòng học mọi người liên tục tiến vào, cực kỳ thô lỗ mà kéo ghế dựa ra, phát ra âm thanh "ken két" chói tai.
Cố Miểu cúi đầu, lại một lần nữa chán ghét tật nói lắp của bản thân.
Nếu như anh có thể nói chuyện bình thường thì tốt rồi, như vậy ít nhất khi cô nói chuyện cùng mình, có thể nói nhiều thêm vài chữ, cũng có thể nhìn cô thêm một lúc.
Anh nhấp nhấp đôi môi khô khốc, ngước mắt nhìn bóng dáng cô gái, đôi mắt ảm đạm tràn ngập chua xót.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, một lát sau, trong lớp đã ngồi đầy người.
Sau khi kết thúc tiết đọc buổi sáng, tiết thứ nhất vốn là tiết Tiếng Anh, nhưng người tới lại là giáo viên Hóa Học.
Thầy nâng mắt kính, nói: "Tôi cùng La lão sư đổi tiết, hôm nay là tiết thực nghiệm, các em thu thập một chút cùng tôi đến phòng thí nghiệm hóa học"
Toàn lớp lập tức sôi trào, so với tiết lý thuyết nhàm chán, học sinh rõ ràng thích tiết thực nghiệm, thú vị hơn rất nhiều.
Trình Sở ôm sách hóa học, cùng La Thiến Thiến vai sát vai mà đi về phía tòa nhà thực nghiệm.
"Sở Sở, cậu cùng một tổ với ai vậy?"
Trình Sở có chút khó hiểu: "Cái này không phải chọn tổ tự do sao?"
La Thiến Thiến nói: "Không phải đâu, dựa theo thứ tự trong danh sách lớp, ví dụ như người đứng thứ nhất sẽ cùng tổ với người thứ 2, người thứ 3 cùng với người thứ 4, giáo viên nói như vậy sẽ dễ dàng trong việc đăng ký kết quả kiểm tra hơn"
"A? Như vậy à".
Trình Sở vừa tới lớp ba không bao lâu, có chút không quen thuộc quy củ.
Cô biết mình sẽ thế vị trí người rời đi lớp ba, thứ tự bạn ấy hẳn là số 3.
Vậy cộng sự của mình chính là số 4.
Trình Sở lôi kéo La Thiến Thiến hỏi: "Người số 4 trong lớp là ai?
La Thiến Thiến có một bản danh sách hoàn chỉnh thứ tự bạn học trong lớp, cô rút nó ra từ trong cặp sách, ngón tay cầm tờ giấy cứng đờ.
"Là Cố Miểu"
Cuối thu lá rụng bay lả tả, lá vàng phủ đầy trên đất cảm giác có chút tịch tiêu hiu quạnh.
Nhưng Trình Sở lại thấy trong lòng như nở hoa.
Đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận Cố Miểu nha!
Tiểu nhân trong lòng Trình Sở vui sướng mà xoay vài vòng, bước đi dưới chân trở nên nhẹ đi rất nhiều, mắt hoa đào tỏa ra ánh sáng chói rọi.
La Thiến Thiến kỳ quái mà liếc nhìn cô một cái, cảm thấy bạn cùng bạn của mình thật sự có chút kì quặc, cùng Cố Miểu cộng sự mọi người chính là mỗi lần đều tránh còn không kịp.
Cô còn nhìn thấy có nữ sinh ngầm tìm giáo viên hóa học đưa ra nhiều lý do chỉ vì muốn đem cộng sự đổi đi.
Như thế nào đến phiên Trình Sở, cô ấy lại vui vẻ đến như vậy.
La Thiến Thiến nghi hoặc mà gãi gãi đầu.
Hai người bọn họ ra khỏi lớp sau cùng, cho nên khi đến phòng thí nghiệm, cơ hồ tất cả mọi người đã ngồi ở kín băng ghế thí nghiệm trước bục giảng
Phòng thí nghiệm rất lớn, Cố Miểu ngồi lẻ loi ở phía sau cùng, xuất thần mà nhìn dụng cụ thí nghiệm trước mặt.
Cặp mắt đạm mạc tựa như đêm tối, che giấu hết thảy tình cảm phức tạp.
Kỳ thật Cố Miểu đã sớm biết cộng sự của mình là Trình Sở.
Từ lần đầu tiên cô đi vào lớp, thay thế cho bạn học chuyển đi, nội tâm anh cũng đã vô số lần ảo tưởng về ngày này.
Chỉ là, không nghĩ tới ngày này lại đến mau như vậy.
Thậm chí anh cũng chưa kịp luyện tập nói chuyện thật tốt.
Cộng sự thực nghiệm không thể tránh việc giao tiếp, mà anh tất nhiên cũng không thể lại dùng "ừ", "ừm", "phải" loại từ một chữ đơn giản này để trả lời.
Ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài xuyên qua cửa sổ, Cố Miểu chỉ cảm thấy nội tâm mình khiếp đảm giống như cỏ dại tùy ý tăng trưởng.
Tay anh lặng lẽ nắm chặt.
Ghế dựa bên cạnh được kéo ra một cách nhẹ nhàng, tựa như không phát ra âm thanh.
Tay Cố Miểu run rẩy, rũ mắt xuống nhìn sách giáo khoa như muốn trốn tránh.
"Chào cậu, Cố Miểu, không nghĩ tới có thể cùng cậu chung một tổ"
Trình Sở mở sách giáo khoa ra, giống như vô tình mà nhìn về phía Cố Miểu, nói: "Hóa học của tớ không tốt lắm, phải làm phiền đến cậu nhiều rồi"
Cố Miểu không tiếng động gật đầu.
Phòng học rất lớn, lão sư không mang theo loa, chỉ có thể gân cổ lên, lớn giọng giảng những điều cần chú ý khi thực nghiệm.
Cố Miểu đến một chữ cũng không nghe vào.
Toàn bộ tâm tư của anh dường như đều bị cô gái bên cạnh mang đi, dù cô chỉ xoay nhẹ bút cũng có thể thu hút sự chú ý của anh.
"Được rồi, hiện tại các em có thể bắt đầu làm thí nghiệm"
Như nhận được lệnh đại xá, phòng thí nghiệm đang an tĩnh lập tức sôi trào.
Thí nghiệm cần phải làm hôm nay là phối trí 100ml, 1mol/L dung dịch natri clorua.
Trước khi bắt đầu thí nghiệm, cần phải tính ra khối lượng của chất cần dùng.
Trình Sở quay đầu nhìn Cố Miểu, mắt hoa đào toát ra vẻ ôn nhu: "Cậu tính có được không? Tớ tính không được giỏi lắm?
Cố Miểu nhẹ nhàng thở ra, những lời này anh có thể trả lời bằng một chữ.
Vì thế anh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được"
Đèn trong phòng thí nghiệm sáng choang, Cố Miểu nhìn sườn mặt cô gái, chỉ cảm thấy trong lòng như chứa đựng ánh sáng của cả thế giới.
.