Giờ đọc bài buổi sáng của trường cao trung số 1 Hải Thị luôn sớm hơn các trường khác, 7 giờ 10 là tiếng chuông chuẩn bị, 7 giờ 15 là chính thức bắt đầu.
Trình Sở cơ hồ là dẫm lên tiếng chuông mà tiến đến phòng học, tối hôm qua cô ngủ muộn, sáng sớm mơ mơ màng màng tắt đi chuông báo thức, lại không có dì Triệu ở bên thúc giục, mở mắt ra đã là 6 giờ 50.
Cô đến cơm sáng cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng mà vệ sinh cá nhân, liền đeo cặp sách chạy một mạch đến trường học.
Lớp học lúc này đã ngồi kín người, lớp ba không giống như ban trọng điểm, trạng thái học tập của mọi người tương đối lỏng lẻo, phần lớn là mọi người còn ghé vào nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Trình Sở đem cặp sách để vào chỗ ngồi, phát hiện ra vị trí phía sau mình vẫn còn trống.
Cô nghĩ rằng Cố Miểu chỉ là đến muộn, nhưng cho đến khi tiết học đầu tiên kết thúc, chỗ ngồi kia vẫn như cũ mà trống rỗng.
Trình Sở nhịn không được mà đi hỏi lớp trưởng.
"A, vừa rồi chủ nhiệm lớp nói là hắn xin nghỉ, nhưng cũng không nói rõ nguyên do".
Lớp trưởng kinh ngạc mà nhìn cô, giống như kinh dị khi thấy Trình Sở lại quan tâm tới người không có chút liên quan này.
"Được rồi, cảm ơn".
Trình Sở thất thần cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi.
Chương trình học cao trung đối với cô mà nói cũng không tính là khó, nhưng rốt cuộc cũng đã qua một thời gian dài, muốn học lại cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Trình Sở vốn là một học sinh nghiêm túc và chăm chỉ, nhưng trong giờ học hôm nay cô không thể nào tập trung được, vẫn là không nhịn được mà lo lắng cho Cố Miểu.
Anh vì cái gì mà xin nghỉ? Có phải hay không sinh bệnh?
Cô cứ miên man suy nghĩ, thẳng đến khi tan học, nam sinh lớp bên cạnh bước vào hỏi chỗ ngồi của Cố Miểu ở đâu, còn mang hết bài tập cuối tuần của anh đi.
Trình Sở cầm cặp sách đuổi theo, ngăn nam sinh ấy lại.
"Bạn học, cậu là giúp Cố Miểu đem bài tập về à, cậu ấy làm sao vậy, bị ốm ư?"
Nam sinh ôm sách bài tập cùng bài thi, sững sờ mất vài giây mới trả lời lại: "Không, em họ của cậu ấy bị thương, người nhà của cậu ấy không ai có thời gian, đành phải để cậu ấy nghỉ học ở nhà chăm sóc"
Mãi đến khi bóng lưng nam sinh biến mất trên hành lang, Trình Sở vẫn chưa quay đầu lại.
Cố Miểu khi nào có em họ?
Cô chỉ biết rằng bố mẹ của Cố Miểu đều đã qua đời, người thân duy nhất của anh là ông ngoại.
Xem ra hiểu biết của mình về anh ít ỏi đến đáng thương.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu rọi trên hành lang, phảng phất đem cả tòa nhà đều nhiễm màu ửng đỏ.
Trình Sở đang cúi đầu chìm đắm trong suy nghĩ, bả vai nặng nề mà bị vỗ một cái.
"Chờ tớ ở đây sao?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trái tim sợ hãi của Trình Sở bình tĩnh trở lại, cô quay đầu, khuôn mặt trắng bệch mà nhìn nam sinh trước mặt: " Đừng mỗi lần đều ở sau lưng hù dọa, được không?"
Trên trán Lâm Kỳ Phong vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cả người ướt đẫm như mới rớt xuống mương.
Hắn tùy ý mà dùng tay áo lau lau cái trán, thản nhiên nói: "Cái này mà gọi là hù dọa sao? Chỉ là vỗ nhẹ một cái thôi mà"
Phỏng chừng là vừa mới đánh bóng xong, trên hắn người đều là mồ hôi.
Trình Sở lui lại vài bước nói: "Cậu cách tớ xa một chút, mùi trên người cậu thật là khó ngửi"
"Vâng vâng vâng, đại tiểu thư cậu thật đúng là quý giá, đi thôi đi thôi, xe đã đợi ở cổng trường rồi, muốn hay không để tiểu nhân cầm balo cho cậu" Trên mặt hắn treo nụ cười xấu xa, lời nói ra cũng khiến người khác cạn lời.
Tuy nhiên, Trình Sở lại cảm thấy tinh thần phấn chấn bồng bột của hắn lại khiến người ta thập phần hoài niệm.
Cô mỉm cười, giọng nói cũng ôn nhu hơn một chút: "Đi thôi"
Lâm Kỳ Phong kinh ngạc nhước mày, đuổi theo bước chân cô.
Chiều thứ sáu, dường như bước chân của mọi người đều trở nên gấp gáp, Trình Sở cùng Lâm Kỳ Phong đi ra khỏi cổng trường, một chiếc Bentley dừng xe ở góc phố.
Tài xế nhìn thấy hai người, vội vàng ân cần xuống mở cửa xe.
Căn phòng bên cạnh trường học là bố của Trình Sở mua để tiện cho cô đi học, thường chỉ có Trình Sở và bảo mẫu sống ở đó.
Nhưng mỗi khi đến cuối tuần, Trình Sở đều trở về nhà cũ quây quần cùng với gia đình.
Lâm Kỳ Phong cùng cô là hàng xóm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cuối tuần mỗi khi tài xế Lâm gia đến đón hắn, cũng sẽ nhân tiện đón Trình Sở.
Trong xe không mở máy sưởi, cửa sổ bên cạnh bị kéo xuống một chút, gió từ bên ngoài thổi vào.
Trình Sở nhìn góc nghiêng tuấn tú của hắn có chút thất thần.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, công việc kinh doanh của gia đình Lâm Kỳ Phong không còn được như trước, sau đó hắn theo gia đình chuyển đi nơi khác.
Bọn họ rất hiếm khi có dịp gặp mặt, chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại.
Nhưng khi cô ở trong giai đoạn khổ sở khó khăn nhất, người thiếu niên tưởng chừng vô tâm vô phế này vẫn luôn âm thầm ủng hộ cô.
Trình Sở đã rất lâu rồi không gần gũi mà quan sát hắn như vậy.
Gió chiều thổi bay tóc mái trước trán hắn, lộ ra đôi mắt màu nâu trà, lúc nhìn người khác không khỏi toát ra vài phần ôn nhu.
"Sao nhìn tớ kỹ thế? Có phải hay không đột nhiên cảm thấy tớ rất đẹp trai nha?" Lâm Kỳ Phong thấy Trình Sở nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười xấu xa
Trình Sở ngoảnh mặt đi: "Haha"
Quả nhiên vẫn là một bộ dạng đáng ghét.
Xe chậm rãi lái vào khu biệt thư, căn nhà cũ của Trình gia vẫn như trong kí ức.
Trình Sở đặt cặp sách xuống, hơi hơi rũ mắt liền thấy một đôi giày da đen ở chỗ huyền quan
Trái tim cô đột nhiên cứng lại, lôi kéo dì Dương gấp giọng hỏi: "Anh trai con về rồi ạ?"
"Đúng vậy, thiếu gia nói là vừa xuống máy bay, hiện còn đang ở trong thư phòng xử lý công việc"
Trình Sở chân trần chạy lên lầu, dì Dương đuổi theo phía sau liên thanh kêu: "Tiểu thư mau đi dép vào, cẩn thận cảm lạnh"
Cầu thang gỗ tựa hồ có chút yếu ớt, chạy lên liền phát ra âm thang bang bang trầm đục.
Trình Sở chạy lên tầng hai liền đụng phải Trình Việt.
Áo sơ mi trắng trên người anh không có một nếp nhăn, ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, không có chút nào giống người mới từ trên máy bay đường dài xuống.
Chỉ là trong ánh mắt lộ ra vài tia mệt mỏi.
"Anh hai".
Trình Sở ôm chầm lấy anh, hai hàng nước mắt không kìm được mà cọ vào áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng.
Trình Việt tay chân luống cuống, vụng về sờ đầu cô, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an cô, giọng nói mang theo vài tia cẩn thận: "Làm sao vậy, Sở Sở, ở trường học chịu ủy khuất sao?"
"Không có".
Trình Sở thút thít vài cái, giương mắt nhìn anh, âm thanh mềm mại: "Em chỉ là nhớ anh thôi"
Anh trai cô vẫn còn tồn tại, thật tốt.
Trình Việt thấp giọng cười: "Anh nghe thư kí nói, em mấy ngày nay không tìm thấy anh liền gọi điện cho anh ta, ở nước ngoài liên lạc thật không tiện, biết không"
Anh ôm lấy vai Trình Sở, hơi hơi dùng sức đem cô đẩy vài bước: "Đi, đến phòng anh, anh có đem quà về cho em"
Trình Sở căn bản không quan tâm đến món quà, cô chỉ là muốn được nói chuyện cùng anh trai.
Nhưng khi Trình Việt lấy ra hộp trang sức, cô vẫn là không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, chiếc vòng cổ kim cương hình nốt nhạc sáng lấp lánh.
"Thích sao?" Trình Việt rũ mắt, ôn nhu hỏi.
Trình Sở gật đầu liên tục: "Vâng, rất thích".
Cô vốn định mang lên xem thử, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng dì Dương gọi: "Thiếu gia, tiểu thư mau xuống ăn cơm"
Trình Sở đành phải lặng lẽ đem vòng cổ thu lại, cùng Trình Việt bước xuống lầu.
Trên bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Trình Sở không chớp mắt mà nhìn thần thái sáng láng của ba mẹ, người anh trai ngay thẳng lại dịu dàng.
Hết thảy mọi điều đều tốt đẹp.
Cảm giác thân thuộc vốn mất đi từ lâu như một dòng nước ấm bao bọc lấy trái tim hoảng loạn của cô.
Trình Sở cúi đầu che giấu mà lau đi đôi mắt đỏ hoe, âm thầm quyết định đời này, cô không chỉ phải bù đắp cho Cố Miểu mà còn phải cố gắng hết sức để cứu mạng anh trai mình.
Sáng sớm Chủ nhật, Trình Sở lôi kéo anh trai đến bệnh viện.
Trình Việt là con người cuồng công việc, thức đêm tăng ca đối với anh là chuyện thường, làm việc đến quên ăn quên uống lại càng là chuyện thường xuyên hơn.
Trình Sở biết rằng anh trai mình sẽ chết trong một vụ tai nạn máy bay một năm sau đó, nhưng trước đó, anh ấy đã phải nhập viện vài lần vì bệnh dạ dày.
Vì vậy, mấy ngày trước, Trình Sở đã hẹn khám bệnh qua mạng.
Khám sức khỏe tổng thể yêu cầu bụng rỗng, cho nên không thể ăn bữa sáng, Trình Sở lo lắng dạ dày anh trai không chịu được, ngay sau khi lấy máu xong, cô ấy đặt một hộp cơm.
Nhà hàng cách đây không xa, 10 phút sau người giao hàng đã gọi đến.
Bởi vì chỉ ghi địa chỉ bệnh viện và không có tầng cụ thể, Trình Sở phải đến cửa bệnh viện để lấy đồ.
Không khí sáng sớm tràn ngập mùi cỏ xanh, Trình Sở xách theo hai túi cháo bước nhanh vào cửa bệnh viện.
Phía trước ở chỗ ngoặt, phảng phất hiện lên một hình bóng quen thuộc.
Cao nhưng gầy, rất giống Cố Miểu
Trình Sở không nhịn được mà lặng lẽ đi theo, mới phát hiện thực sự là anh.
Bệnh viện rộn ràng nhốn nháo, Cố Miểu lách qua đám đông, bước chân như bay, trên tay anh mang theo một cái túi đóng gói, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen sẫm, giống như một nhánh cây khô gầy được bọc bằng một chiếc túi nilong lỏng lẻo.
Anh yên lặng mà đi lên tầng 3, rẽ vào một phòng bệnh trong góc.
Cửa phòng đóng không chặt, Trình Sở lặng lẽ nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Trong phòng bệnh, Cố Miểu cẩn thận xé bao đóng gói đũa dùng một lần, sau đó đem bát đưa cho thiếu niên trên giường bệnh.
Thiếu niên kia thái độ kiêu căng mà liếc mắt nhìn Cố Miểu một cái, sau đó miễn cưỡng mà tiếp nhận cái bát, chậm rãi mà ăn.
Ăn được vài miếng, anh ta đột nhiên bỏ đũa xuống, chỉ vào chậu rửa mặt bên cạnh, nói gì đó với Cố Miểu.
Trình Sở cảm thấy trong lòng đau nhói, cô biết thiếu niên đó chính là em họ mà Cố Miểu xin nghỉ để chăm sóc.
Nhưng thái độ của người em họ đối với anh, một chút đều không giống đối đãi với người thân.
Vênh mặt hất hàm sai khiến, thịnh khí lăng nhân, càng như là đối đãi với người hầu.
(Thịnh khí lăng nhân: chỉ nét mặt giận dữ ai nhìn cũng phải khiếp vía)
Trong phòng bệnh, Cố Miểu trầm mặc mà cúi đầu, sau một lúc lâu mới đứng dậy cầm lấy chậu rửa mặt trên bàn, bước ra khỏi cửa.
Bước chân của anh cực nhanh, Trình Sở không kịp né tránh, đã trực tiếp bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Trình Sở nhanh chóng bình tĩnh lại, mặt không đỏ tim không loạn mà cười nói: "Hi, Cố Miểu thật là trùng hợp, hahaha, thế nhưng ở đây lại có thể gặp được cậu"
Trong nháy mắt, Cố Miểu cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác.
Tay cầm chậu rửa mặt nắm lại thật chặt, đôi mắt đen dâng trào cảm xúc, một lúc sau mới mím môi, trầm giọng nói: "Ừ"
Cho dù trong lòng cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, anh vẫn như cũ chỉ đáp lại một từ.
Bởi vì anh sợ chính mình nói thêm mấy chữ, liền lại nói lắp.
Đèn trong bệnh viện sáng choang, Trình Sở có thể rõ ràng nhìn thấy sự mệt mỏi giữa hai lông mày, thậm chí cả tia máu đỏ đậm trong mắt anh.
Cô cảm thấy trong lòng đau xót, nghĩ đến chiếc sô pha đơn giản bên cạnh giường bệnh, đột nhiên ý thức được, Cố Miểu nhất định chăm sóc cho em họ cả đêm, nói không chừng còn chưa được chợp mắt.
Mà bữa sáng anh mua dường như cũng không có phần của anh.
Hai người trầm mặc mà đứng, tay Cố Miểu càng ngày càng siết chặt, thì nghe thấy Trình Sở thấp giọng nói: " Cậu ăn sáng chưa?"
Một đêm đầu óc chưa ngủ, vẫn còn đang mơ hồ có phải ảo giác nhìn thấy Trình Sở không.
Nghe thấy câu hỏi này, Cố Miểu cơ hồ là theo bản năng mà lắc lắc đầu.
Quả nhiên là như thế này.
Trình Sở thở dài, hơi nhướng mắt, đem chiếc túi trong tay trái đưa cho anh: "Cầm lấy"
"Không".
Cố Miểu lắc đầu theo bản năng.
Trình Sở mím môi, lại nói thêm câu: "Mua nhiều, ăn không hết"
Bệnh viện thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, nhưng Cố Miểu chỉ ngửi thấy mùi hương của cháo ngọt ngào, ấm áp như ly nước ấm mùa đông, rót vào dạ dày lạnh lẽo của anh.
Anh hơi cúi đầu.
Dưới ánh đèn của bệnh viện, đôi mắt đào hoa của cô gái trong suốt giống như là lọt vào ngôi sao.
Nơi đó không có thương hại, chỉ có thiện ý đơn thuần.
Sự mỏi mệt bị xóa sạch trong tích tắc, trái tim nặng nề và mơ hồ của Cố Miểu không khỏi đập loạn xạ.
Anh biết, chính mình vĩnh viễn vô pháp cự tuyệt đôi mắt này.
Giống như anh không thể kiềm chế bản thân mà đặt cả trái tim mình cho cô vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Miểu: Ta rất ít lời thoại, bởi vì nói chuyện phá hư khí thế (nhíu mày).