Phương Mãn nghĩ vầy xong liền đổi xoạch phát sang nhẩm tên món ăn trong đầu, vì sợ Khổng Khuyết bắt được suy nghĩ vừa rồi của mình.
Bất kể Ánh Trăng Sáng còn sống hay không, thì sự thật vẫn là hắn vẫn chiếm một vị trí rất lớn trong lòng Khổng Khuyết.
Đom đóm há bì được sáng với ánh trăng, so với Ánh Trăng Sáng thì gã chẳng khác gì con tép đậu trên mép con ruồi.
Nếu Khổng Khuyết biết gã trộm nói xấu về ngoại hình Ánh Trăng Sáng, khéo gã cơm chẳng có mà ăn.
“Dê hấp, chân gấu hầm, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, thịt kho tàu, vịt om sấu, gà rán, thịt muối…”
Phương Mãn lấy ẩm thực Trung Hoa để cố ép quả mặt bơm ám ảnh tâm trí xuống, sau khi nhẩm hết một vòng đồ ăn, rốt cục xe cũng dừng lại.
Khổng Khuyết xuống xe, dặn Phương Mãn: “Phương Mãn, tôi có việc phải xử lý bây giờ.
Anh cần gì thì gọi Lý Bí nhé.”
Phương Mãn chống tay lên cửa kính xe, ngước nhìn Khổng Khuyết: “Ừ hứ! Tối anh muốn ăn thịt kho tàu.”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Tùy vào lượng mỡ của anh.”
Phương Mãn ngẫm nghĩ, tuy nọng cằm hết rồi, nhưng người gã vẫn còn nhiều mỡ lắm, thế khả năng tối nay nhịn thịt.
Phương Mãn bèn tì cằm lên cửa sổ xe, liếc mắt đưa tình: “Cưng coi nè, người ta bị cưng bỏ đói nên mới được có năm phút thôi á.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn liếc Khổng Khuyết, mắt chớp chớp, rồi ra vẻ tủi thân cụp mi, “Không cho bò ăn cỏ thì lấy đâu ra sữa mà vắt? Hic, sao mà số tui khổ quá vầy nè…”
Lý Bí thờ ơ nhìn Phương Mãn nhõng nhẽo, bụng bảo ngài Khuyết còn lâu mới thay đổi quyết định, nguyên tắc thế rồi.
Phương Mãn còn ẽo èo câu nữa khéo lại phải gặm ngô.
Khổng Khuyết suy xét tiết mục xe chấn ngày mai, cảm thấy Phương Mãn nói cũng có lý, bèn mỉm cười gật đầu: “Anh ăn đi.”
Lý Bí: “…???”
Phương Mãn mừng húm mở to mắt, song lại nghe Khổng Khuyết nói thêm: “Tôi rất mong chờ biểu hiện của anh.”
Phương Mãn: “…” Không hiểu sao lại nhớ đến cơn ác mộng cuối tháng sếp giục KPI.
Đợi Khổng Khuyết vào tòa nhà rồi, Lý Bí mới nghi hoặc hỏi: “Ngài Phương, ngài… khụ… Ý tôi là, ngài đã làm gì khiến ngài Khổng thay đổi ý định thế?”
“Anh Bí à, thời thế thay đổi rồi,” Phương Mãn ngoảnh đầu liếc sang, “Anh nhìn vào mắt tôi này, ai có thể từ chối một em giai chu choe hột me như tôi chứ.
Không, người đó không tồn tại.”
Lý Bí thực tình không đỡ được câu này, dù sao ngoại hình của Phương Mãn cũng không phải gu của anh, nên đành chuyển chủ đề: “Ngài Phương, bây giờ là bốn giờ, tôi sẽ đưa ngài về phòng nghỉ trước, năm giờ ba mươi sẽ ăn tối.”
Khổng Khuyết đi rồi nên Phương Mãn không sợ bị đọc tâm nữa, gã thả lỏng ngả người ra ghế: “Ok, rất tốt.
Tôi sẽ tự nấu bữa tối, cho tôi một cái bếp và cái tủ lạnh là được.”
Lý Bí cân nhắc giây lát, hỏi: “Còn nữa… Ngài cần mấy trợ lý riêng?”
Phương Mãn: “Tôi chỉ muốn một mình xinh đẹp thôi.”
Lý Bí nói vẻ khó xử: “Nhưng để ngài đợi một mình thì không hay.”
Vừa nói xong, Phương Mãn đột nhiên nhoài ra cửa sổ xe ngó ra ngoài: “Vl, nhóc con trên lưng ngựa kia giống chó thế!”
Phóng mắt qua một hồ nước nhân tạo sẽ thấy một con ngựa màu nâu đỏ đang chậm rãi thả bước chân, một anh giai dẫn ngựa đi phía trước, chốc chốc lại quay đầu liếc cái.
Còn anh giai phía sau đang cẩn thận đỡ “đứa trẻ” trên lưng ngựa, ngôn từ hành động có vẻ hết sức thận trọng.
Lý Bí nói: “Ngài Phương à, không phải trông giống chó, mà nó là chó thật.”
Khi chiếc xe đến gần, rốt cục Phương Mãn cũng thấy rõ trên lưng ngựa là một con chó Husky xinh xẻo sạch sẽ, đầu đội vương miện.
Phương Mãn sửng sốt: “Vê lờ, Khổng Khuyết nuôi husky á!”
Lý Bí: “Ngài Khổng không nuôi bất kỳ thú cưng nào.
Con husky này là đối tác của ngài Khổng nhờ nuôi ở đây.”
Phương Mãn càng khó mà tưởng tượng cho nổi: “Khổng Khuyết nuôi chó hộ đối tác? Còn sắp hẳn hai con sen hót phân cho nó?”
Phương Mãn nhớ đến Lươn Văn Chó và mẹ mình đang nương tựa lẫn nhau ở cách xa hàng nghìn cây số, lòng dạ vô vị.
Đối tác kiểu gì mà được nuôi husky ở nhà Khổng Khuyết, còn có ô-sin chuyên nghiệp thế kia.
Lý Bí: “Ngài xem, đến cả chó cũng có hai người hầu, nên ngài mà không cần trợ lý, thế há chẳng là…”
Phương Mãn tiếp lời: “Không bằng một con chó?”
Lý Bí gật mạnh.
Phương Mãn vỗ bụng, nghĩ mình phải khí thế hơn husky chứ, bèn hống hách nói: “Mang ba người đến đây!”
Lý Bí thấy rốt cuộc cũng có thể chia sẻ trách nhiệm chăm sóc Phương Mãn cho ba trợ lý khác, hơn nữa không bị Khổng Khuyết nghĩ là bỏ bê Phương Mãn thì thở hắt ra một hơi.
Lâu đài này nghe bảo được xây dựng từ thời Victoria, và gần như bị hư hại hoàn toàn trong Thế chiến thứ II.
Phải mất đến năm mươi năm mới tu sửa lại xong theo thiết kế ban đầu.
Bên ngoài trông rất cổ điển và bề thế, Phương Mãn đi vào trong lập tức ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Phương Mãn lên tiếng: “… Anh Bí ơi, tường khả năng mốc rồi.”
Lý Bí vân vê chiếc khăn tay nhỏ, trán rịn mồ hôi, bảo rằng: “Tôi từng đề cập chuyện này với ngài Khổng, nhưng ngài ấy bảo không cần sửa sang gì thêm.
Lúc ấy tôi cũng không hiểu lắm.”
Phương Mãn nghĩ thầm, Khổng Khuyết có ngửi thấy qué gì đâu mà chả bảo không cần.
Mặt mũi Lý Bí kiểu ngập tràn tin tưởng Khổng Khuyết mù quáng, hít một hơi thật sâu cái mùi ẩm mốc này, đoạn thở dài nói: “Sau này tôi mới hiểu được ý của ngài Khổng.
Đây mới là mùi tang thương thăng trầm của lịch sử, chỉ có thể ngửi được trong lâu đài có niên đại hơn 100 năm, một khi sửa chữa thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Phương Mãn: “…” Tôi lại tin anh quá.
Lý Bí rời đi xong, lập tức có ba trợ lý nam đến tiếp quản.
Phương Mãn chỉ hỏi mật khẩu WiFi rồi tống cổ họ ai đi làm việc nấy.
Nói thế chứ tranh sủng với một con husky thì có mà dở hơi.
Tối đến, Phương Mãn xắn tay áo vui vẻ vào bếp, nào chảo nào xẻng bừng bừng khí thế nấu một đĩa thịt kho tàu lớn và canh cà chua trứng, chén một hơi hết sạch ba bát cơm ngon lành.
Cơm no rượu say, tâm trạng Phương Mãn vui phải biết, tắm rửa thơm tho xong liền lấy di động ra chuẩn bị xử lý công việc.
Gã gọi luật sư để kiện Lý Vĩnh Ba và Triệu Nặc Hoằng ra tòa.
Luật sư hỏi Phương Mãn, rằng tại sao không kiện từ năm năm trước?
Phương Mãn: “…”
Kỳ thực nguyên nhân của việc này khá phức tạp.
Lúc ấy Quan Minh bất ngờ gặp nạn không qua khỏi, ông nội qua đời đầy tiếc nuối, Phương Mãn lâm vào trạng thái lo lắng vô hạn và phát hiện mình không tài nào quay phim được nữa.
Gã đứng trên phim trường, thậm chí không thể nhớ các vị trí máy quay được đặt ở đâu.
Đủ loại hình ảnh quay cuồng trong đầu, bủa vây lấy gã: Đám cháy lớn trên phim trường; thân thể bốc cháy của Quan Minh; ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện; đôi mắt mờ đục nhòe đi vì nước mắt của ông nội.
Rồi đến những lời nhục mạ không hồi kết trên mạng, sự chèn ép cả công khai lẫn bí mật của các bên liên quan, và việc thắt chặt chính sách điện ảnh theo từng ngày.
Về phần Triệu Nặc Hoằng, chưa nói đến việc có yêu hay không, chính là cọng rơm cuối cùng đã đè gã đổ gục.
Triệu Nặc Hoằng phản bội gã, cụ thể phản bội như nào Phương Mãn cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Gã kiệt sức rồi, không còn dư hơi để chống chọi với cuộc chiến dư luận, thậm chí còn không dám làm phim.
Phương Mãn trở thành một kẻ đào ngũ, rút lui hoàn toàn khỏi thế giới mạng rồi đi vòng quanh Trung Quốc như đi tu hành, đợi tinh thần khá hơn thì về Bắc Kinh làm cu li ba năm.
Niềm yêu quay phim vẫn thường trực trong tim, song Phương Mãn cảm thấy mình chẳng thể làm lại một lần nữa.
Gã đã mất đi dũng khí thuở thiếu thời yêu đương sớm tối, mất đi cái ngông của tuổi trẻ.
Gã chấp nhận số phận, dù trăng có đẹp đến mấy cũng phải cúi đầu khom lưng góp nhặt từng đồng mới có thể sống sót.
Nếu Khổng Khuyết không dọa gã sợ đến bỏ trốn cả đêm và hoàn toàn phá vỡ cuộc sống yên bình của gã, thì gã vẫn bằng lòng làm một nhà thiết kế full time tương lai đầy hứa hẹn.
Nếu gã không trời xui đất khiến mà quay《Cất Ma Tôn vào chiếc lọ nhỏ》, gã sẽ chẳng bao giờ biết mình vẫn tận hưởng niềm khoái cảm khi bước vào ánh sáng, và cùng đoàn phim xây dựng một thế giới bên trong màn hình rộng.
Phương Mãn nhắn tin: Không muốn trốn tránh nữa.
Gửi xong, trong đầu Phương Mãn bật thốt ra một câu nói thật.
Ấy là khả năng hơn 100 triệu NDT trong tài khoản đã cho gã dũng khí để không trốn tránh nữa.
Suy cho cùng vẫn là vì Khổng Khuyết.
Lòng dạ Phương Mãn cứ rối hết cả lên.
Theo lý trí thì gã không nên cảm ơn Khổng Khuyết mới phải.
Vì dù gì nhãi ranh xui xẻo đó cũng hành gã một đợt suýt chết, nhưng giờ chơi bời ngủ nghỉ ở lâu đài sang trọng của người ta thì gã lại chẳng dậy nổi một tia ghét bỏ nào với Khổng Khuyết.
Mà thậm chí gã còn cảm thấy mình có tí ti thích Khổng Khuyết, có thể là do đồng tình thuần túy, hoặc là hội chứng Stockholm.
Phương Mãn không tách bạch được tâm lý của mình, chuyện này khiến gã bực bội lắm.
Phương Mãn phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy mờ mờ bóng dáng khổng lồ của Nam Thần Ánh Trăng, kiểu có thể phổ độ chúng sinh bằng mặt cái bơm của mình, khiến Phương Mãn càng thêm bực.
Gã kéo mạnh rèm cửa, hừ tiếng đổ vật ra giường, trùm chăn kín mít.
Đánh một giấc cái đã! Có bực thế bực mãi cũng chả làm được tích sự gì.
———-
Do Khổng Khuyết muốn dành nguyên một ngày để chơi xe chấn với Phương Mãn nên phải giải quyết công việc trước một ngày.
Tầm một giờ sáng, cuối cùng Khổng Khuyết cũng họp xong, ký xong hợp đồng rồi tắm rửa đi ngủ.
Khổng Khuyết đội mũ trùm đầu ngủ mềm mại, nằm thẳng đơ trên giường sắt đơn giữa phòng.
Nửa tiếng sau, Khổng Khuyết phát hiện mình mất ngủ.
Hắn luôn cảm thấy như thiếu cái gì, nhưng mọi thứ đều ở đây hết mà.
Khổng Khuyết mở mắt, mỉm cười nhìn đăm đăm trần nhà.
Rốt cuộc là thiếu gì?
———-
Hai giờ đêm, Phương Mãn bị ngứa tỉnh, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng muỗi vo ve bên tai.
Quả lâu đài niên đại hàng trăm năm của Khổng Khuyết bình thường chả có ma nào ở, giờ xuất hiện một anh giai mũm mĩm xinh tươi ngọt nước thế này chắc muỗi sướng lắm, xúng xính đồ nghề rồi báo nhau kéo sang phòng gã dự bữa tiệc siêu to khổng lồ đây mà.
Nếu chỉ xin tí huyết thì Phương Mãn cũng chẳng đến nỗi kẹt sỉ không cho, vấn đề chính là chúng nó trích huyết xong đếu thèm xin phép ra về mà còn càm ràm bên tai gã không ngừng nghỉ, đúng là quá láo.
Phương Mãn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc có việc tìm Lý Bí, phân tích theo thời gian làm việc hói đầu của Lý Bí thì gã đoán Lý Bí vẫn chưa ngủ đâu, bèn nhắn tin WeChat cho anh ta.
“Có nhang muỗi không anh Bí? Không thì nước hoa cũng được.”
Mấy phút sau Lý Bí mới nhắn lại: “Trong phòng của ngài Khổng.”
“Anh chưa ngủ thiệt hả?” Phương Mãn vẫn quách tỉnh lắm, “Không phải chớ, cả con lâu đài to tổ bố thế này mà chỉ mỗi phòng Khổng Khuyết mới có nhang muỗi?”
Lý Bí: “Ừ.
Phòng của ngài Khổng ở cuối hành lang ^ _ ^”
Phương Mãn: “… Ok ok, mà có gì cứ nói chứ nửa đêm đừng gửi icon cười thế kia.
Làm phiền rồi, anh ngủ đi.”
Phương Mãn thả di động xuống, không tính vào phòng Khổng Khuyết lấy nhang muỗi mà kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân, chắc cũng chịu được đến sáng.
Ai dè chẳng mấy lâu sau, Phương Mãn trùm kín chăn nghe thấy tiếng côn trùng vỗ cánh, chuột kêu chít chít bò điên loạn trong ống thông gió và một số âm thanh lạ khác.
Lâu đài cổ lỗ sĩ 120 tuổi cỡ này chắc sẽ không có ma đâu nhỉ?
Phương Mãn vùng cái đầu đầy tóc của mình ra khỏi chăn: Ôi, không yên ổn được giây nào.
———-
Khổng Khuyết trả lời Phương Mãn xong bèn dậy đi mặc quần áo.
Hắn thay một bộ đồ ngủ màu xanh họa tiết chim công càng thêm lộng lẫy, tháo mũ trùm ngủ, chải đầu vuốt tóc rồi xịt chút nước hoa, điều chỉnh ánh sáng phòng ngủ như ở rạp chiếu phim rồi yên lặng ngồi trên sofa chờ đợi.
Nửa tiếng sau, Khổng Khuyết vẫn đang đợi – sao Phương Mãn còn chưa đến lấy nhang muỗi?
Khổng Khuyết định ra ngoài xem sao, nhưng khi vừa bước đến cửa đã chợt nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt.
Phương Mãn chạy xồng xộc đến phòng Khổng Khuyết, đợi hơi thở ổn định mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ngủ chưa Khuyết er?”
Két một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Phương Mãn ngửi thấy một mùi vang đỏ pha với phật thủ, cam, bạc hà, hương thông… và một đống mùi hỗn tạp khác.
“A ắt xì!!!” Phương Mãn bị xông cho choáng váng, bấy giờ mới thấy Khổng Khuyết đang mặc bộ đồ ngủ không một nếp nhăn, đeo kính gọng bạc, tóc bù có phong cách, như kiểu gã không phải mở cửa phòng ngủ mà là một studio tạo kiểu hàng đầu —— Đi ngủ rồi mà sao Khổng Khuyết vẫn xịt nước hoa vậy hả!
Khổng Khuyết mỉm cười, hỏi: “Sao vậy.”
Phương Mãn ôm gối, “Phòng cậu có nhang muỗi không?”
“Có.” Khổng Khuyết bước sang bên, “Vào lấy đi.”
Phương Mãn vừa vào đã giật nảy mình vì bức tượng Ánh Trăng Sáng to tổ bố bên giường, kế đó là trầm ngâm trước chiếc giường sắt đơn của Khổng Khuyết.
Gã định là đến ngủ với Khổng Khuyết cơ, thú thật là gã hơi sợ.
Sợ chuột, sợ ma cả côn trùng nữa, so với những thứ này, thì thứ duy nhất có thể cho gã cảm giác an toàn chính là một tên biến thái như Khổng Khuyết.
Nhưng giường của Khổng Khuyết nhỏ tí thế kia, thậm chí còn chả có ga trải giường, độc mỗi tấm thép, này thì ngủ nghê gì?
Phương Mãn quanh quẩn bên giường một hồi song vẫn không nghĩ được kế gì vẹn toàn hơn, đành tính cầm nhang muỗi rồi lượn.
“Phương Mãn,” Khổng Khuyết cầm trong tay một vật màu đen thui, mở cửa: “Đi thôi.”
Thấy Khổng Khuyết có vẻ muốn đi cùng mình, Phương Mãn bèn bảo: “Cậu sang thắp nhang muỗi cho anh hả? Hầy, ngại ghê.”
Kỳ thực Phương Mãn chả thấy ngại ngùng tí gì.
Bây giờ gã là khách của Khổng Khuyết, khách gặp khó khăn thì chủ nhà phải giải quyết cho khách là đúng lý hợp tình còn gì.
Khổng Khuyết vào phòng, ưu nhã ngồi xuống sô-pha.
Phương Mãn sửng sốt.
Cái Khổng Khuyết đang cầm không phải nhang muỗi, mà là một khẩu súng bóng loáng!
Phương Mãn: “Cậu… cậu cầm súng làm gì?”
Khổng Khuyết đáp: “Anh ngủ đi, không sao đâu, sẽ không có muỗi.”
Phương Mãn nghĩ chả nhẽ Khổng Khuyết định lấy súng bắn muỗi? Cái đệch, quá đà vl.
Phương Mãn tuyệt vọng nằm xuống giường, “Lại đây ngủ đi.
Đừng bắn lung tung, lỡ trúng anh thì sao?”
Khổng Khuyết nghe vậy bèn leo lên giường, nhớ ra Phương Mãn sẽ ngáy khi không ôm người, bèn lật mình vùi mặt vào ngực mềm của Phương Mãn.
Phương Mãn không tính ngủ đâu, nhưng sau khi Khổng Khuyết đến thì muỗi ngừng kêu luôn, côn trùng cũng chả bén mảng, mà hình như chuột cũng im re.
Phương Mãn hiểu: ….
Ồ hố, thì ra Khổng Khuyết chính là nhang muỗi đỉnh nhất của lâu đài này.
“Ê Khuyết er?” Phương Mãn vỗ nhẹ vào eo Khổng Khuyết, “Cậu còn năng lực thần kỳ nào khác mà anh không biết không?”
Khổng Khuyết chìm vào giấc mộng với chiếc gối nhỏ mềm nhất thế giới, hương vang đỏ xa xăm dìu dịu quyện với mùi nước hoa hỗn hợp xộc vào mũi Phương Mãn.
Phương Mãn xoa lỗ mũi, ôm Khổng Khuyết ngủ thiếp đi..