Phương Mãn phì cười: “Chỗ của sếp? Sếp mua vé chưa?”
Khổng Khuyết: “… Mèo cũng đâu có mua.”
Phương Mãn nói: “Nhưng người ta nhiều lông với đáng yêu, miễn vé.”
Khổng Khuyết nghĩ, trước đấy Phương Mãn đã bảo hắn đáng yêu rồi, nên giờ hắn chỉ thua mèo về khoản lông lá thôi.
Khổng Khuyết đẩy kính, trầm ngâm chốc lát, mở cửa đi ra ngoài.
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Phương Mãn đặt lại mèo về lồng, ngẫm xem vừa rồi mình có gắt với Khổng Khuyết quá không.
Nhưng nếu cứ chiều theo ý Khổng Khuyết mãi thì Phương Mãn lại không vượt qua được rào cản trong lòng.
Gã càng hùa theo Khổng Khuyết thì cách vực sâu càng gần.
Ý định ban đầu của gã là dùng hết khả năng của mình để kéo Khổng Khuyết lên, chứ không phải chìm xuống vực cùng Khổng Khuyết.
Phương Mãn lật người xoành xoạch, cuối cùng dang thành hình chữ X ngủ khò.
Nửa đêm canh ba, Khổng Khuyết mò lên giường Phương Mãn.
Khổng Khuyết mặc một bộ liền thân bằng lông nhung mềm mịn, đội mũ lông che kín mặt, chỉ hở mắt mũi miệng, chổng mông ngồi lên người Phương Mãn.
Vừa to vừa mềm, lúc ngồi xuống còn đàn hồi nảy lên một cái, nóng bỏng, là sống.
Phương Mãn đang ngủ thì cảm thấy một áp lực rất lớn.
Gã ngơ ngác mở mắt, cụp mi, nương ánh đèn tù mù của khu vườn, đột nhiên nhìn thấy trên người mình xuất hiện một vật thể to lù lù, mềm oặt và đen thùi lùi.
Ma… ma bóng đè!!!
A hu hu!!!
Phương Mãn sợ bay linh hồn, vô thức nâng đầu gối thụi vào, ấy nhưng vật thể trên người lại nặng trĩu, bay xuống giường, khẽ rên lên tiếng.
“Ha.” Bóng ma khẽ cười, chậm rãi nảy lên như lò xo.
Phương Mãn bật dậy bấm đèn phòng.
Dưới ánh đèn sáng choang, Phương Mãn nhìn thấy một người toàn thân lông đen sì đứng bên giường, đeo cái mặt nạ lông đáng sợ, một đôi mắt đen như vực thẳm đang nhìn gã lom lom qua hai cái lỗ nhỏ.
Bấy giờ Phương Mãn mới muộn màng ngửi thấy mùi rượu vang độc quyền của Khổng Khuyết.
Phương Mãn ôm chụp lấy trái tim đang đập bình bịch suýt bay ra ngoài của mình, hú hồn chim én gào lên: “Đệt mẹ rồi có ngày… anh bị cậu dọa chết mất thôi.
Cậu mặc cái của nợ gì đấy!”
Khổng Khuyết dang tay, rầm rì: “Tôi có lông rồi này.”
Phương Mãn: “…”
Cả mả câu muốn xả, sau rốt quy thành một câu “quá đà vcl”.
Phương Mãn tức đến nhức cả đầu: “Ok ok, cởi đồ, lên giường ngủ.
Hè rồi, không thấy nóng hả.”
Khổng Khuyết lột mũ lông, lộ ra khuôn mặt mướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt thường ngày bị ép cho thành đỏ ửng, trông khá có tinh thần.
Hắn hơi cúi đầu kéo khóa xuống, đầu khóa kéo bị kẹt lông tơ ở ngực nên kẹt cứng.
“Không kéo được.” Khổng Khuyết dang hai tay, hiển nhiên đã quen với việc được phục vụ, “Phương Mãn, đến giúp tôi kéo.”
“Nửa đêm còn phải hầu cụ thay quần áo,” Phương Mãn chau mày chạy vào toilet lấy dầu ô liu bôi một ít lên dây khóa rồi nói: “Kiểu gì anh mày cũng phải kiếm được cái chức Quý phi.”
Hây da ——
Khóa được kéo tuột xuống, dừng ngay ở rốn.
Đối lập với bộ jumpsuit đen sì, Khổng Khuyết trắng đến phát sáng.
Phương Mãn lùi lại một bước, nện người xuống giường, nhắm tịt mắt hô to: “Vê lờ chú mày thả rông luôn hả???”
Khổng Khuyết đạp bộ jumpsuit lông nhung xuống, trần chuồng bò lên người Phương Mãn.
Phương Mãn nhấc chăn lên bọc kín Khổng Khuyết rồi kéo hắn xuống.
Phương Mãn nghiêm mặt: “Rửa chân chưa?”
Khổng Khuyết: “… Tắm rồi.”
Phương Mãn liếc Khổng Khuyết, ngập ngừng hỏi, “Chỗ đó của cậu… không có lông à?”
“Không có.” Khổng Khuyết giơ tay lên, “Tôi cũng không có lông nách.”
Phương Mãn nhìn xuống, kinh ngạc trợn mắt: “Lông chân cũng không luôn? Cạo hả?”
Khổng Khuyết: “Không hề.”
Phương Mãn suy nghĩ một chốc: “Thế khả năng cậu không có đủ nội tiết tố nam.
Hèn gì mặc đồ nữ hợp vl.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn hỏi tiếp: “Thế tóc có thật không đấy?”
Khổng Khuyết gật đầu, lại bò lên người Phương Mãn: “Tôi cho phép anh sờ tóc tôi.”
“Khỏi.” Phương Mãn cảnh giác lùi về sau, “Nằm im bên trái, cấm sờ mó lung tung.”
Khổng Khuyết nghiêng đầu: “Không được ôm anh à?”
Phương Mãn tắt đèn, nằm xuống giường, “Phải.”
“Ờ.” Khổng Khuyết lại hỏi, “Thế anh có ‘thịt’ tôi không?”
“Không.”
Khổng Khuyết co quắp bàn chân, “Tại sao?”
Phương Mãn đánh cái ngáp dài: “Yếu sinh lý, không làm được.
Muốn ngủ.”.