Một ngày trước Tết Đoan Ngọ, Phương Mãn dậy sớm để gói bánh ú.
Phương Mãn vững mãi một lòng tin rằng bánh ú nhà làm ngon như nhà làm, và bánh ú mặn là đỉnh của chóp!
Phương Mãn đeo khẩu trang đen, quấn tạp dề màu nâu nhạt, bắt đầu rửa sạch những chiếc lá tre to mẹ gã gửi lên rồi ngâm dưới bồn.
Kế đó vo rồi một nồi gạo nếp Đông Bắc có hạt to tròn trắng mởn như trân châu, tiếp tục thái miếng thịt ba chỉ thành từng miếng to tầm hai đốt ngón tay, ướp nước tương đen và các gia vị khác.
Trong lúc đợi thịt ngấm, Phương Mãn bèn về phòng đánh thêm giấc nữa.
Lúc tỉnh dậy xuống lầu thì thấy Khổng Khuyết đang ngồi uống một ly chất lỏng màu xanh lục không rõ là gì.
Phương Mãn tò mò hỏi: “Uống gì đấy Khuyết er?”
Khổng Khuyết mỉm cười, “Bữa sáng.”
Phương Mãn xít lại gần ngửi thử, thấy nước ép có mùi rau cải cộng với ức gà và mùi tanh khó giải thích.
Phương Mãn nhăn khuôn mặt phúng phính, ngửa người ra sau, tự hỏi thứ này mà cũng nuốt được à? Cơ mà sực nhớ ra Khổng Khuyết làm gì có vị giác, nên làm gì có ngon hay là không ngon.
Phương Mãn nói: “Anh định gói mấy cái bánh ú, muốn thử làm cùng không?”
Khổng Khuyết ngẫm nghĩ giây lát, cười đáp: “Được.”
Phương Mãn bày các nguyên liệu ra bàn, bắt đầu gấp lá tre thành hình phễu, cho lần lượt gạo nếp và thịt ba chỉ vào, ấn đều, gấp lại thành hình tam giác, bọc lại bằng một lá tre nữa rồi buộc chặt bằng dây dù nhỏ, thế là một chiếc bánh ú tam giác đẫy đà đã ra lò.
“Nhìn rõ chưa?” Phương Mãn hỏi.
Khổng Khuyết ngồi bên cạnh chăm chú quan sát nãy giờ, thấy Phương Mãn buộc chặt rồi ấn ngón tay chỉnh ba góc nhọn của bánh ú, cười nói: “Rõ rồi.”
Ba giờ sau, Khổng Khuyết từ bắt chước đã hoàn thành một cách siêu cấp vip pro.
Cái đầu tiên, hắn gói ra chiếc bánh ú ngũ sắc, với nhân là kẹo cứng vị cà phê mà mình luôn muốn ăn.
Phương Mãn tưởng bánh ú ngũ sắc đã đủ hoa hòe hoa sói rồi, ấy nhưng Khổng Khuyết lại một lần nữa đột phá trí tưởng tượng của gã, thay gạo nếp bằng bột năng rồi nhét đủ thứ trời ơi đất hỡi vào trong, còn cho cả lá vàng mỏng vô nữa.
Theo quan niệm của Khổng Khuyết thì ngon hay không không quan trọng, đẹp là được.
Màu sắc tươi sáng và cầm chắc tay mới quyết định tất cả.
Phương Mãn sốc óc, vỗ vai Khổng Khuyết, cảm xúc trong lòng khó mà nói hết: “Cậu đúng là Lý Tử Thất trong lâu đài cổ!”
Bánh ú được bày lên bàn.
Bánh ú của Khổng Khuyết là theo hệ sang chảnh, bánh ú ver thạch nhân vàng ròng nằm trên đĩa sứ.
Còn bánh ú của Phương Mãn là hệ nhà quê, mấy chú ú na ú nần quê một cục nằm im trong chậu gốm.
Khổng Khuyết lột vỏ chiếc bánh ú ngũ sắc đầu tiên mất hai tiếng để gói.
Chiếc bánh ú ướt át được bóc vỏ, lộ ra phần nhân còn sặc sỡ hơn cả mái đầu HKT hot một thời – ít nhất là đầu HKT người ta không có rắc lá vàng như này.
Khổng Khuyết tay cầm dao, tay cầm dĩa, trịnh trọng cắt mở chiếc bánh ú ngũ sắc.
Lưỡi dao lướt qua bánh ú chia nó thành hai nửa dễ dàng.
Khổng Khuyết đẩy kính, tự hỏi, kẹo đâu mất rồi?
Khổng Khuyết lại cắt theo chiều ngang, nhưng vẫn không thấy kẹo.
Khổng Khuyết: Biến mùi khắm!
Phương Mãn ngửi thấy mùi Khổng Khuyết không ổn, khó hiểu hỏi: “Tìm gì đấy Khuyết er?”
Khổng Khuyết giương mắt, hoang mang hỏi: “Tôi nhớ có cho kẹo cà phê vào mà.”
Phương Mãn: “…”
Chốc sau, Phương Mãn phá lên cười hố hố như được mùa, sau đó lên mạng tìm video gấu mèo rửa kẹo bông gòn trong nước cho Khổng Khuyết xem.
Trong video, chú gấu mèo nhỏ đang cầm một cây kẹo bông gòn trắng, nhúng xuống nước để rửa, trong nháy mắt cây kẹo bông liền tan ra như tuyết, có mò thế nào cũng chỉ vớt được toàn nước.
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn cười nắc nẻ: “Há há há cậu bị ngáo đá hả? Hay là vào rừng sống với gấu mèo đi…”
Rốt cuộc Khổng Khuyết cũng vỡ lẽ, rằng kẹo không chỉ tan trong miệng mà còn nóng chảy ở nhiệt độ cao.
Khổng Khuyết ngoảnh sang chộp lấy môi Phương Mãn, lưỡi xộc vào cuốn lấy lưỡi Phương Mãn, nghĩ thầm, thế là hết cười tôi..