“Ngài…” Triệu Nặc Hoằng túa mồ hôi lạnh, không biết nỗi sợ đang trào dâng trong lòng đến từ đâu, có thể là do không khí trang nghiêm của phòng làm việc, hoặc là từ mái vòm cao, nền đá hoa lạnh lẽo, hoặc chính vì nụ cười với độ cong hoàn mỹ của người thanh niên trước mặt này.
Triệu Nặc Hoằng cứ thắc mắc tại sao Phương Mãn lại thay đổi như thế.
Phương Mãn trước kia bị bạo lực mạng liên tục.
Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, gã sẽ không bao giờ dùng miệng thiên hạ để đối phó với kẻ khác.
Song lần này, gã lại là người chiến đấu với dư luận hăng hơn bất kỳ ai.
Mãi đến khi nhìn thấy Khổng Khuyết, Triệu Nặc Hoằng mới vỡ lẽ, rằng đó không phải là do bàn tay của Phương Mãn, mà là bàn tay của Khổng Khuyết đang vuốt lông mèo mới là thứ đằng sau làn sóng dư luận đảo điên trên mạng.
Ba.
Khổng Khuyết mở nắp hộp đồng hồ đeo tay, nhìn cậu ta một cách trịch thượng, và nói với giọng dịu dàng lạ thường, “Anh còn ba phút.”
Triệu Nặc Hoằng giơ tay áo lau mồ hôi, lắp bắp nói: “Khổng… Ngài Khổng, là Lý Vĩnh Ba làm.
Anh ta đã khống chế tôi, xin hãy giúp tôi…”
Khổng Khuyết khẽ cười, nói: “Còn trẻ trung đừng chỉ nghĩ đến việc ăn bám người khác.
Giờ tôi cho anh một cơ hội để tự mình phát triển,…”
Triệu Nặc Hoằng càng nghe càng thấy quen, và rồi hãi hùng sực nhớ đến hôm ghi hình cuối cùng của show《Thần tượng nhà tôi》, cậu ta đã bí mật tìm gặp Khổng Khuyết chỉ để nói với hắn những lời này, bắt hắn tránh xa Phương Mãn và quăng cho Khổng Khuyết một cái thẻ ngân hàng.
Triệu Nặc Hoằng mặt tái như đít nhái, đôi môi run rẩy, không nói được lời nào.
Trong quan niệm của Khổng Khuyết, cái chết là món quà mà hắn sẵn sàng dành tặng cho kẻ thù của mình, nhưng không phải là bạn trai cũ của Phương Mãn.
Năm phút sau, vào lúc tám giờ tối, chiếc đồng hồ quả lắc cổ xưa phát ra tiếng gõ vang vọng.
Triệu Nặc Hoằng giật nảy mình, hốt hoảng cảm thấy như đang nghe hồi chuông báo tử.
“Trước tiên đến Siberia làm ruộng một năm.” Khổng Khuyết gãi cằm Meowo, ưu nhã đứng dậy, “Những gì anh và Lý Vĩnh Ba đã làm với Phương Mãn, phải trả lại gấp trăm lần.”
——–
Phương Mãn ngồi ở vị trí center mà gai hết cả người.
Do vị trí này quá gần điều hòa chính, nên càng cao càng lạnh.
Vị trí trung tâm này được chú ý rất nhiều, khiến gã muốn gãi mông cũng không dám, sợ làm mất mặt Khổng Khuyết.
Đại sảnh bên trong không một ai lên tiếng, tất cả đều đang vùi đầu gõ chữ.
Âm báo tin nhắn dày đặc đến mức như đang chơi một bản giao hưởng.
Một phòng bốn người mà còn có thể tạo đến năm nhóm chat, huống chi nhóm người thay thế của Khổng Khuyết tận 108 người lận, suy ra phải có hàng nghìn nhóm chat.
“Mọi người biết gì chưa, Center năm nay không phải cái ông Tàu chậm rì chậm thối đấy đâu!”
“Người Hàn phải không? Kim XX chơi lớn, vung đống tiền phẫu thuật cho giống Nam Thần Ánh Trăng của Mr.Khổng mà không được center thì đúng là vô lý!”
“Không, vẫn là Tàu…”
“Ba bô …”
(Là ngu ngốc trong tiếng Hàn:)))))
“No no no, vấn đề chính không phải là quốc tịch! Gã to lắm, cỡ phải hơn 1m9, béo trắng luôn.
Aaaa lạ lùng vl, tuy không xấu nhưng cách quá xa so với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Mr.Khổng ý!”
“Có thể là vì cái xác đẹp nào mà chả như nhau, khác ở chỗ tâm hồn thú vị trong thân hình một tạ thì sao.”
“Tui cũng thú vị nè, Mr.
Khổng pick me!”
“Thú vị +1.”
Có người đưa ra ý tưởng mới: “Có thể trọng tâm không phải là thú vị, mà là thân hình một tạ thì sao?”
“…”
“Mọi người ở đây tuy chưa được tám múi khế, nhưng dáng người đâu phải dạng vừa?”
Ai nấy nhớ ngay đến những ngày đêm tập bục mặt để giữ dáng, để giữ gìn vẻ đẹp trai, cốt chỉ mong được Mr.Khổng nhìn mình nhiều hơn.
“Vcl, té ra Mr.Khổng thích béo à.
Bọn mình nhầm đường lạc lối hết rồi!”
“Có cái con cẹc, nam thần Ánh Trăng béo à? Suy nghĩ của các ông mới là sai ý, khéo là do… kỹ thuật đỉnh cao, bảy lần một đêm ấy!”
“Có lý.”
“Tiếc là không được chứng minh với Mr.Khổng rằng mị cũng có thể bảy lần một đêm.”
…
Phương Mãn, thực chất chỉ có “năm phút”, hồn nhiên không hay rằng mình đã được khoác lên người cái mác “bảy lần một đêm” hiển hách, đang giả vờ moi điện thoại, thực chất là trộm gãi mông.
———–.