Nghe bảo xưa giờ Khổng Khuyết sẽ không đến hội trường này, nên Phương Mãn chả sợ gì sất, thoải mái chém gió tung nóc nhà.
Về phần tại sao chém gió, thì Phương Mãn chủ yếu là muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt thúi khắm của Khổng Khuyết khi nhìn thấy một hội trường béo múp vào năm sau, ai dè bị bắt ngay quả tang.
Phương Mãn hèn hèn chạy tới, giống một đóa trà xanh đã tu luyện ngàn năm ở hồ Động Đình, mở to đôi mắt chó ngây thơ vô số tội, chớp chớp: “Hic người ta chỉ tiện mồm xàm xí thôi chứ không có ý gì xấu đâu, chỉ là truyền lại ít kinh nghiệm trải đời cho họ thôi.
Nếu người ta không lắm thịt thế, liệu đằng đấy còn thích gối ngực người ta ngủ à?”
Những lời này của Phương Mãn chả khác gì cuồng phong bão lốc, khiến lòng hội người thay thế dậy sóng kinh hoàng – gã đã ngủ với ngài Khổng! Trong khi bọn họ chăm chỉ cày cuốc cả năm trời mà đến tay ngài Khổng cũng chưa được nắm! Cay! Cay vl!
Khổng Khuyết đẩy kính, “Thích.”
Phương Mãn rất chi là hài lòng với sự thay đổi mùi của những mỹ nam có mặt, cười nói: “Đằng đấy thích nhưng đây ứ thích.
Không có lớp mỡ độn, cấn người bỏ xừ ra ý.”
Khổng Khuyết mỉm cười: Biến khắm!
Chó khôn Phương Mãn không ăn thiệt hơn trước mắt, bắt đầu dỗ ngọt: “Thôi thôi ngồi ngồi, sếp ngồi đâu?”
Khổng Khuyết ưu nhã ung dung ngồi xuống vị trí center của Phương Mãn, mỉm cười ra hiệu cho Phương Mãn đến ngồi cạnh mình.
Tuy ghế center là sofa nhưng hai ông to tướng ngồi thì hơi chật.
Phương Mãn thu mình lại thành quả bóng, thì thầm hỏi: “Cậu ngồi với anh làm gì? Ghế center này không nạp được bốn quả mông đâu!”
Khổng Khuyết cười bảo: “Tôi ngồi lên đùi anh nhé?”
Phương Mãn biết Khổng Khuyết nói được làm được, rén liền: “… Thôi ngồi chật tí cũng được.”
Khổng Khuyết sấn lại gần, nghiêm túc nói: “Tôi không mặc sịp.”
Phương Mãn: “…?”
Khổng Khuyết liếm môi, “Lát nữa đèn tắt, tôi sẽ ngồi lên đùi anh, anh cởi quần tôi xuống…”
“Được rồi, im đi!” Phương Mãn che lỗ tai, hạ giọng xuống mức thấp nhất, “Đệt mẹ trông mong ông mầy chịt mầy trước đám đông á? Ngồi đấy mà mơ, nhịn đi!”
Khổng Khuyết: “Hoặc tôi sẽ quỳ xuống và kéo khóa quần anh…”
Phương Mãn kéo khẩu trang lên: “Nhịn!”
Khổng Khuyết: “…”
Lúc này, Lý Bí gấp chiếc khăn tay nhỏ bỏ vào túi áo âu phục rồi cầm micro bước lên sân khấu, tuôn chữ như xả nước, khẳng định sự cố gắng của các vị thế thân trong một năm qua.
Cảm ơn các vị đã có mặt tại đây ngày hôm nay để đón Tết Đoan Ngọ với ngài Khổng, và cuối cùng mong rằng Tết Đoan Ngọ năm sau vẫn sẽ được tụ họp như này.
Sau khi Lý Bí kết thúc bài phát biểu, các thợ trang điểm lập tức đi vào dặm phấn cho các trai đẹp.
Thợ trang điểm cho Phương Mãn thay sang quần yếm denim, Phương Mãn rất chi là hài lòng.
Không chỉ che được khuyết điểm bụng bia nhỏ, mà quần yếm còn khá khó cởi, phòng Khổng Khuyết n*ng lên tụt quần gã.
Thợ trang điểm uốn tóc và đánh phấn nền cho Phương Mãn.
Phương Mãn trắng trẻo hồng hào, đứng đấy trông càng giống trai bao mũm mĩm.
Phương Mãn bước về phía Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết dán mắt vào Phương Mãn, nhìn không chớp lấy một cái, chả biết lại đang nghĩ mấy chuyện 18+ gì.
Phương Mãn nhấn mạnh: “Bây giờ nhịn, ngoan, nào về phòng cho cưng ăn.”
Khổng Khuyết đẩy kính, ngó lom lom Phương Mãn, hỏi: “Nếu tôi không ăn được thì sao?”
Phương Mãn tưởng không ăn được theo ý Khổng Khuyết là gã không “làm” được, đành thề – hứa – đảm bảo ngay: “Yên tâm, hôm nay chắc chắn anh sẽ làm được.”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết và Phương Mãn ngồi cùng nhau trên sofa ngắn hơn ghế đá công viên một tí ở vị trí chính giữa.
Khổng Khuyết chụm hai tay đặt trên đầu ba-toong, thoải mái ngả ra lưng ghế, nhìn lên sân khấu.
Phương Mãn xiêu vẹo ngồi cạnh, trông như con gấu bông trắng mập mạp, duỗi chân đá nhẹ chân Khổng Khuyết, hỏi: “Này Khuyết er, thấy ai đẹp nhất?”
Khổng Khuyết ngoảnh sang, mỉm cười hỏi lại: “Cái gì đẹp?”
Phương Mãn: “Hậu cung sếp đó, ai đẹp nhất?”
Khổng Khuyết nghiêm túc nguy nghĩ: “Đều giống nhau.”
Phương Mãn: “Á đù, anh tưởng cậu sẽ bảo anh đẹp nhất chứ.”
Khổng Khuyết cười ngượng nhưng không mất đi vẻ lịch sự: “Anh giảm cân đi đã.”
Phương Mãn: Giận tím người.
Chờ đến mười giờ tối, bữa tiệc Đoan Ngọ người thay thế Ánh Trăng Sáng của Khổng Khuyết cuối cùng cũng khai mạc.
Ba nhóm đầu tiên đã vào hậu trường chuẩn bị.
Trong hội trường có một màn hình lớn để mọi người xem trực tiếp.
Phương Mãn mở chai cô-ca, phấn khởi dựa vào người Khổng Khuyết, chuẩn bị xem biểu diễn.
Nhóm đầu tiên lên sân khấu là nhóm Nét Mặt.
Nhóm Nét Mặt, nghĩa như tên, chính là một nhóm em giai có ngoại hình giống đến 70-80% với Nam thần Ánh Trăng. Nhóm Nét Mặt tổng có mười người, đứa nào đứa nấy mặt non choẹt, xinh tươi mơn mởn, làm mặt cool ngầu đứng dưới ánh đèn.
Nhạc vừa lên, bắt đầu nhảy street dance.
Tuy những em giai xinh tươi này trông đều na ná nhau nhưng dù sao vẫn là mỹ nam.
Phương Mãn xem biểu diễn một lúc, quên béng cả ghen, thật tình thưởng thức nhan sắc của họ.
Phương Mãn uống ngụm cô-ca, cảm thán nếu mình là Khổng Khuyết chắc chắn sẽ tiếc không muốn giải tán nhóm trai đẹp phong tình này đâu.
Thi thoảng vui vui đem tới dưỡng mắt cũng hay, mà ship couple giai đẹp cũng được.
Tiếc là Ngụy Lai không có đây, chứ không chắc ship điên đảo rồi.
Thấy Phương Mãn dí mắt vào người khác, Khổng Khuyết liền cầm ba-toong, giơ cái mỏ chim công được chạm khắc bằng đá obsidian mổ vào đùi Phương Mãn.
Phương Mãn quay sang, hỏi nhỏ: “Gì?”
Khổng Khuyết lại giơ gậy mổ nhẹ vào chai cô-ca, mỉm cười nói: “Tôi muốn uống cô-ca.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết: “Hôn tôi.”
Phương Mãn ngó quanh quất, thấy mọi người hình như cũng đang bị nhóm dancer toàn giai đẹp thu hút, bèn nhấp một ngụm cô-ca nhỏ rồi nhanh chóng hôn Khổng Khuyết.
Đường và axit cacbonic liều cao khiến nụ hôn đầy ngọt ngào và có chút châm chích, khí CO2 thoát ra từ môi và răng.
Khổng Khuyết liếm môi Phương Mãn, tiếng reo hò của mọi người vang lên bên tai, Phương Mãn sợ hết hồn ngoảnh sang thì thấy nhóm Nét Mặt đã kết thúc màn biểu diễn bằng một động tác ngầu lòi.
Hình như chẳng có ai để ý đến nụ hôn vị cô-ca vừa rồi.
Phương Mãn thở phào một hơi, song cũng có đôi phần thất vọng.
Như kiểu đang yêu đương vụng trộm dưới mí mắt của hàng trăm người, vừa thấy kích thích, vừa hận không thể tuyên bố cho cả thiên hạ rằng gã và Khổng Khuyết vừa hôn nhau.
Khổng Khuyết vặn vòng eo mảnh mai, ngồi lên đùi Phương Mãn, rướn người về phía trước cắn một phát vào môi Phương Mãn.
Shsss ——
Phương Mãn nếm được mùi máu tanh trong miệng, song không thấy đau.
Gã đẩy Khổng Khuyết ra xem thì thấy Khổng Khuyết đã tự cắn môi mình rỉ máu.
Phương Mãn che mắt, trong miệng có máu của Khổng Khuyết, nhả không được nuốt cũng chẳng xong, ngắc ngứ mắng: “… Đệt, lại cắn lung tung?!”
Đôi môi dính máu của Khổng Khuyết ánh lên vẻ kỳ dị dưới ánh đèn mờ ảo, hắn cười trầm nói: “Nhìn này, giờ mọi người trông thấy tôi đều sẽ biết anh đã hôn tôi, còn hôn rất cuồng nhiệt.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết còn muốn sáp lại hôn nữa, song Phương Mãn đã chịu hết nổi, tát nhẹ vào miệng Khổng Khuyết một cái.
Khổng Khuyết thè lưỡi liếm lòng bàn tay Phương Mãn.
Phương Mãn sợ hắn thật rồi, may mà tiết mục tiếp theo là đến gã, Phương Mãn vội đứng dậy chạy quắn mông vào hậu trường.
Sau nhóm Nét Mặt là đến nhóm Nhạc Cụ, vâng, thành viên chính là Phương Mãn và Kiền Thiên Ý của chúng ta.
Một tên tự ý ăn cho mập thây khi chưa được phép, một kẻ chuyên đục nước béo cò không chịu làm ăn đàng hoàng.
Thế mà lại thay nhau đứng top 1 và top 2 trong nhóm thay thế Ánh Trăng Sáng.
Thấy hai người lên sân khấu, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay có phần gato kèm đôi chút tò mò.
Túm cái quần hai thằng này có tài cán gì mà được đứng cao như thế?!
Dưới sự chú ý của mọi người, Phương Mãn chắp tay sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh như ông chú đang dắt chim đi dạo, thong thả bước lên sân khấu.
Kiền Thiên Ý điều khiển xe lăn điện ngồi trước đàn piano.
Có người nói: “Center định hát à? Chắp tay sau lưng giấu gì phải không?”
Ấy nhưng điều kinh hoàng hơn Center cầm mic để hát, chính là Center cầm kèn xô-na.
Mọi người sốc ngã ngửa, sợ hãi linh cảm được màng nhĩ sắp bị tra tấn.
Lý Bí moi khăn tay ra chấm mồ hôi trên trán rồi giới thiệu bằng giọng điệu hào hứng nhất có thể: “Tiếp theo, mời quý vị thưởng thức tiết mục hợp tấu: Sonata Ánh Trăng.”
Khổng Khuyết: “…”
Mọi người: “…”
Có người đã từng nhận xét về khúc Sonata Ánh Trăng như này: Tựa chiếc thuyền nhỏ dập dềnh, lấp lánh sóng gợn dưới ánh trăng trên hồ Lucerne, Thụy Sĩ.
Mà pinano mà hợp tấu với kèn xô-na thì ôi thôi khỏi phải nói, thảm họa! Đằng này còn là piano tốc độ x0.5 và kèn xô-na tốc độ x2, khiến màn tra tấn như kéo dài vô tận, đúng kiểu đang phi cano xuống hoàng tuyền.
Beethoven mà nghe được chắc bật dậy khỏi quan tài túm Phương Mãn và Kiền Thiên Ý đi leo núi ngay và luôn quá.
Khổng Khuyết nhắm mắt giả điếc, thầm nghĩ sẽ trừ lương cả hai.
Màn biểu diễn chỉ có sáu phút mà dài như một thế kỷ.
Đợi đến lúc Phương Mãn và Kiền Thiên Ý kết thúc, lập tức nhận được màn pháo tay như sấm dội từ phía khán giả – ý là ơn giời, mời hai cụ lượn đi cho nước nó trong, đừng tra tấn những con người thiện lương khốn khổ này nữa.
Những màn trình diễn sau đó rất mãn nhãn, không còn những tiết mục kinh dị như của Phương Mãn và Kiền Thiên Ý.
Bữa tiệc kết thúc trong bình yên vô sự.
Phần cuối cùng của buổi tiệc: Bốc thăm.
Thứ tự của cuộc rút thăm là thứ hạng của màn biểu diễn hồi nãy.
Khổng Khuyết đã chấm cho Kiền Thiên Ý đứng bét, Phương Mãn đứng kế bét.
Phương Mãn cứ nghĩ sao Khổng Khuyết thích rút thăm thế, ra là rút thăm ứ phải là hoạt động dành riêng cho gã!
Mọi người lần lượt xếp hàng lên sân khấu, cách rút thăm là bấm vào nút màu đỏ, màn hình lớn sẽ nhấp nháy chữ liên tục, chữ nào dừng lại cuối cùng sẽ là giải thưởng của lượt đó.
Quà của Khổng Khuyết chả có gì ngoài mấy cái như nhà, xe, tiền mặt và những phần thưởng vật chất khác.
Phương Mãn ngáp dài cái, tự nhiên buồn đi vệ sinh.
Phương Mãn vỗ vai Kiền Thiên Ý rồi đưa số thứ tự của mình cho cậu ta: “Anh đi WC, sợ không về kịp.
Anh với cậu đổi lượt cho cậu đỡ phải chờ.
Dù gì cũng là lượt cuối.”
Kiền Thiên Ý chầm chậm gật đầu.
Phương Mãn cầm số thứ tự bét đi vào WC.
Tự vì qua ăn bánh ú nhân mù tạt mật ong kim cương, xong nay lại căng thẳng quá nên vẫn chưa ị bãi nào.
Giờ biểu diễn xong rồi, không còn áp lực nữa nên lòng thông thoáng, mà thoáng lòng thì đít cũng thông thôi.
———
Đã đến lượt áp chót tiến vào bốc thăm nhưng Phương Mãn vẫn chưa trở lại.
Kiền Thiên Ý chậm rì lên sân khấu, chậm thối nhấn nút màu đỏ, chữ trên màn hình nhấp nháy một hồi lâu, cuối cùng hiện ra ba chữ lớn:
GIẢI ĐẶC BIỆT.
Kiền Thiên Ý: “…” Có – một – linh – cảm – không – được – lành – cho – lắm.
Ba chữ GIẢI ĐẶC BIỆT nhỏ dần, và một dòng chữ xuất hiện: Chúc mừng bạn đã nhận được cơ hội kết hôn với Mr.Khổng.
Kiền Thiên Ý cầm số thự tự đáng lẽ thuộc về Phương Mãn trong tay, cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy Khổng Khuyết ngồi cao chót vót ở vị trí center của Phương Mãn đang nở một nụ cười thân thiện kiểu: “Anh còn muốn sống bao lâu”.
———-
Bấy giờ, một anh giai cao – to – béo – múp đang cúi đầu ngắm cứt của mình.
Phương Mãn ăn tổng cộng ba viên kim cương, giờ mới chỉ thấy một viên kim cương đã ra ngoài kèm cứt, hai viên còn lại không biết là nấp đâu đó trong cứt hay vẫn trong ruột nữa.
Phương Mãn chìm trong suy nghĩ: Có nên lục cứt để tìm không nhở? Nên làm một cây gậy chọc cứt đúng nghĩa không nhở?
Một phút sau, Phương Mãn chọn bảo vệ giới hạn cuối của mình, nghĩ thà lên bệnh viện chụp X-quang để xác nhận còn hơn, đành nén đau xả cái đống cứt nạm kim cương trị giá ít nhất 50.000 tệ đi.
Lúc Phương Mãn về lại hội trường thì thấy bầu không khí rất chi là kỳ dị.
Gã vừa mở cửa, cả hội trường lập tức dồn ánh mắt về phía gã, như thể gã ở WC ăn cứt xong mới về không bằng.
Phương Mãn: “…?”
Phương Mãn lên sân khấu, rút được một nhà máy ở Nga chuyên sản xuất bánh mì Dalieba[1], ánh mắt mọi người lại càng dị hơn.
Kiền Thiên Ý đẩy xe lăn qua, lấy tốc độ x0,3 chậm rãi há miệng: “Tôi – sắp – phải – kết – hôn – với – ngài – Khổng – rồi.”
Phương Mãn xoay tại chỗ một vòng, nhìn Kiền Thiên Ý: “???”
Kiền Thiên Ý tuyệt vọng tột cùng: “Anh – đi – W – C – còn – chậm – hơn – tôi – nữa.”
———.