Phương Mãn xoay lòng vòng tại chỗ, cuối cùng chóng mặt hít sâu một hơi, mong có thể bình tĩnh lại, ai dè bị sặc bụi, hắt xì hơi thành tiếng.
Bụi này chắc phải cỡ hơn chục năm rồi.
Ánh sáng quét qua lớp bụi dày đặc trên sàn nhà, vẫn có thể nhìn thấy dấu chân của gã và Khổng Khuyết.
Phương Mãn nhìn chòng chọc mấy giây, đầu chợt nảy số, cảm giác được có gì đó không đúng.
Trên tấm thảm dày bụi này chỉ có dấu chân của gã và Khổng Khuyết, tức có hai khả năng.
Thứ nhất, Khổng Khuyết đã không đến đây phải hàng chục năm rồi, hai là có thể có con đường thứ hai dẫn đến tầng hầm.
Theo địa hình thì trên tầng hầm một tầng là phòng ngủ của Khổng Khuyết.
Bất kể suy đoán có đúng hay không, thì đó ít nhất cũng là một ý tưởng.
Loẹt quẹt lạch bà lạch bạch!
Phương Mãn cuốn một thân bụi bặm sải bước quay về, ập vào phòng ngủ của Khổng Khuyết, mở tủ quần áo của hắn, thò đầu len người chui vào thiên đường âu phục của Khổng Khuyết.
Sở dĩ vào tủ quần áo là vì hôm đi escape room ở Úc, cả đám đã đi thang máy trong tủ quần áo của mẹ Khổng Khuyết để xuống tầng hầm.
Hình như vào tủ xong đứng một lúc là thang máy tự động đi xuống.
Phương Mãn đóng cửa tủ quần áo, nín thở chờ một hồi.
Song tủ quần áo vẫn im lìm, trông chả khác gì một tủ quần áo bình thường.
Phương Mãn sốt hết cả ruột, vươn tay gạt mạnh đống âu phục sang hai bên rồi ngồi phịch xuống, khoanh tay bực bội.
“Mẹ kiếp thằng Khuyết! Làm anh mày tức điên mất thôi!!!”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng lạch cạch nho nhỏ.
Kế tiếp, người mất đi trọng lượng trong giây lát.
Phương Mãn phản ứng lại mới nhận ra chiếc tủ đã chuyển động.
Oắt đờ hợi! Phương Mãn không thể tin được, mừng vãi chó mèo, song không dám cử động mà căng cứng thành một cục, vì sợ nếu mình cử động ngăn tủ sẽ bị trục trặc.
Sau vài tiếng hít thở, tủ quần áo lặng lẽ đáp đất.
Phương Mãn nóng lòng mở cửa, vừa nhấc chân ra ngoài đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào óc.
Đó là mùi máu tươi tanh tưởi, không phải mùi máu tựa gỉ sắt trên người Khổng Khuyết.
“Khổng Khuyết… ọe…” Phương Mãn buồn nôn, bóp mũi bước ra, chiếu đèn pin đi về trước, đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Khi ánh sáng vụt qua, con ngươi của Khổng Khuyết co rút lại, nhưng hắn không quay mặt đi mà nhìn thẳng Phương Mãn.
“Khuyết er…”
Vòng sáng hạ xuống, Phương Mãn trông thấy Khổng Khuyết đang ngồi trên một chiếc ghế điện khổng lồ, chân trái máu chảy đầm đìa.
“Khổng Khuyết!” Phương Mãn nín thở, tiến đến nắm lấy bàn tay lạnh giá của Khổng Khuyết.
“Á đù…” Phương Mãn rút phắt tay về rồi lắc mạnh.
Định mệnh nó tay Khổng Khuyết có điện!
Phương Mãn vừa phun được câu thì khí lưu trong phổi tiêu tán, hít phải một hơi đầy mùi máu, cúi xuống lại thấy cái đùi đẫm máu của Khổng Khuyết.
Gã đầu choáng hoa mắt lùi lại vài bước rồi ngã uỳnh xuống đất.
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết khép lòng bàn tay lại, lòng bàn tay vẫn hãy vương hơi ấm của Phương Mãn.
Hắn siết thật chặt, nhưng dù có giữ chặt thế nào, hơi ấm của Phương Mãn vẫn tan biến cùng không khí.
Sau khi tia ấm cuối cùng biến mất, Khổng Khuyết vô thức hoảng sợ.
Hắn cởi trói, lao đến cạnh Phương Mãn, liên tục đẩy gã.
“Phương Mãn Phương Mãn Phương Mãn Phương Mãn Phương Mãn…”
Phương Mãn vẫn không tỉnh.
Đầu Khổng Khuyết đột nhiên nảy lên một suy nghĩ: Phương Mãn choáng máu, Phương Mãn ghét máu.
Chân của Khổng Khuyết đã không còn nhỏ máu nữa, nhưng vết máu trên đó vẫn chưa khô, chả trách Phương Mãn lại ngất.
Khổng Khuyết trầm ngâm, kế đó đứng dậy, bật đèn, xé áo, cởi quần và đi chân trần vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, những giọt nước trong suốt xối thẳng xuống da, rửa sạch vết máu đỏ tươi nhơ nhuốc, để lộ làn da tái nhợt.
Chỉ là ba vết dao cứa trên đùi đã lại bắt đầu rỉ máu khi dính nước.
Khổng Khuyết tắt vòi, xé khăn tắm buộc chặt vết thương.
Khổng Khuyết cẩn thận kiểm tra toàn thân, xác nhận đã rửa sạch vết máu, kế đó lại rút thêm cái khăn tắm nữa rồi đến bên cạnh Phương Mãn lau vết máu trên gạch lát nền.
Phương Mãn ho khan một tiếng, vừa mở mắt đã thấy Khổng Khuyết đang quỳ lau sàn.
Giọt nước chảy dọc theo làn da nhợt nhạt của hắn, nhỏ tỏng xuống sàn nhà.
Phương Mãn đơ ra mất giây, cảm giác tê dại bị điện giật trên người khiến gã nhớ chuyện gì vừa xảy ra.
Gã vội vùng dậy, vỗ bẹp phát vào mông Khổng Khuyết.
“Tự dưng lên cơn gì đấy Khổng Khuyết?!”
Khổng Khuyết ngoảnh lại, ngơ ngác hỏi: “… Gì cơ?”
Phương Mãn gằn từng chữ: “Sao lại làm mình bị thương?”
Khổng Khuyết: “…”
“Đệch mẹ anh hỏi mày đấy, tại sao? Điện giật, dao cứa, mày còn làm gì nữa?!”
Khổng Khuyết chớp mắt, ngơ ngác trả lời: “Đây là… hình phạt.”
Phương Mãn nhất thời không thở được, nghiêm giọng hỏi: “Ai phạt?”
Khổng Khuyết nhìn qua bả vai Phương Mãn, chỉ vào khoảng trống trong góc, “Cha.”
Phương Mãn ngoảnh lại, trông thấy trong góc chẳng hề có ai cả.
“Gã chết từ tám hoánh rồi!” Phương Mãn hết nhịn nổi nữa, bật dậy lao vào góc tường đạp vào không trung mấy cái rồi tức giận nói: “Nhìn cho kỹ đi, gã là ảo giác của mày! Là ảo giác! Ảo giác!”
Khổng Khuyết lắc đầu, bướng bỉnh nói: “… Sau khi bị tôi nhìn thấy, ông ta đi mất rồi.”
Phương Mãn như bị nhấn nút tắt nguồn đột ngột, không nói được gì nữa.
Hắn nói Y Sinh đi mất.
Khổng Khuyết không thể phân biệt được giữa ảo giác và thực tế, và hắn cũng đang dần khôi phục trí nhớ.
Đến lúc khôi phục hoàn toàn, sợ rằng vẫn sẽ tự tử.
Xúc tu của cái chết quá nặng nề, gã phải làm gì mới có thể chống chọi với ảo giác của Khổng Khuyết bằng xương bằng thịt của mình đây? Cảm giác vô lực sâu đậm tràn ngập trong lòng Phương Mãn dần hóa thành nỗi phẫn nộ bất lực.
Gã bước tới chỗ Khổng Khuyết, chạm vào khuôn mặt hãy còn vương hạt nước của hắn, khàn giọng thì thầm: “Khuyết er, mày ép anh phát điên mất thôi.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn ngước mắt lên, khuôn mặt đầy mồ hôi, bụi và máu, trông bẩn thỉu hết sức.
Tia máu đã choán lấy gần hết lòng trắng, chỉ có con ngươi màu mật ong là sáng đến không ngờ.
“Khổng Khuyết, em biết không?” Giọng Phương Mãn quá đỗi trầm khàn, “Hồi nhỏ anh là một thằng đần, suốt ngày ảo tưởng mình có siêu năng lực, thừa sức làm đấng cứu thế, nói chi đến siêu anh hùng.
Nhưng sau này mới ngộ, đến bản thân mình anh còn chả cứu được.
Mạng của mình chỉ có thể tự gánh vác.
Gánh thêm mạng của người khác nữa, liệu sẽ đi được bao xa?”
Phương Mãn tự giễu cười, “Anh đã sống 30 năm, chuyện xui xẻo nhất chính là gặp phải em.”
“Giờ anh lại thành thằng đần rồi.
Em thật là, giỏi thật đấy, thành công khiến anh phát điên rồi.” Phương Mãn nói xong, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
Khổng Khuyết không nghe rõ Phương Mãn nói gì, hắn nghiêng đầu, chìa tay hứng lấy nước mắt của Phương Mãn.
Nó rơi vào lòng bàn tay, lành lạnh.
Khổng Khuyết thè lưỡi định liếm, Phương Mãn đã nắm tay hắn lại, ánh mắt tối sầm: “Không được liếm, anh cho phép liếm chưa?”
Khổng Khuyết: “… Chưa.”
Phương Mãn xoa mái tóc đen ướt rượt của Khổng Khuyết.
“Em là của anh, tóc của em…”
“Máu thịt của em…” Đầu ngón tay lướt qua những đường nét trên khuôn mặt cân đối hoàn hảo của Khổng Khuyết, cuối cùng năm ngón tay khép lại, nhẹ nhàng bóp cần cổ thanh tú của Khổng Khuyết: “Mọi thứ của em đều là của anh.
Em là quái vật của anh.”
Yết hầu Khổng Khuyết trượt lên xuống trong lòng bàn tay gã.
Hắn phấn khích nhìn chằm chằm Phương Mãn, thở gấp muốn vồ tới.
Phương Mãn nghiến răng, bóp cổ ghìm hắn lại.
“Nếu anh không cho động, em không được phép động.” Phương Mãn hít sâu một hơi, “Em tự làm mình bị thương khiến anh rất giận, nên phải phạt em.
Em đồng ý chứ?”
Hai mắt Khổng Khuyết đỏ lựng, đôi mắt đen tuyền khóa chặt vào Phương Mãn.
Tuy ánh mắt đầy vẻ xâm lược song thân thể lại rất ngoan, không nhúc nhích tí gì.
“Em đồng ý.”
Phương Mãn nhìn chiếc ghế điện giật, nói: “Ngồi lên đi.”
Đây là hình phạt mà Khổng Khuyết quen thuộc nhất, hắn ngồi lên chiếc ghế da màu đen và đưa điều khiển từ xa cho Phương Mãn.
Phương Mãn cầm lấy điều khiển từ xa và nói, “Em tự mở khóa được à?”
“Còn có một chế độ không thể tự mở được.” Sợi xích sắt màu đen vòng qua làn da trắng như tuyết.
Khổng Khuyết thành thạo trói chặt mình, nhìn Phương Mãn đầy chờ mong, “Nút đỏ là công tắc.”
Phương Mãn giật mạnh sợi dây xích, sau khi chắc rằng nó rất chắc và Khổng Khuyết sẽ không thể giật đứt được nó, mới bảo: “Phạt xong, anh mà thấy em giãy giụa làm da trầy xước thì sẽ phạt gấp đôi.”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn hỏi: “Sợ đau không?”
Khổng Khuyết đáp ngay: “Không sợ.”
“Anh biết em không sợ,” Phương Mãn kéo ghế ngồi xuống cạnh Khổng Khuyết, đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn, cười khẽ nhặt lấy lưỡi dao trên sàn.
Gã ấn lưỡi dao vào đùi mình.
“Phương Mãn!” Khổng Khuyết giãy giụa trên ghế, nhưng lại bị xích sắt kéo lại, phát ra tiếng leng keng: “Không được, không được!”
Phương Mãn nghiến răng rạch một đường nông trên đùi, chưa kịp tứa máu thì đã nghe Khổng Khuyết gào thét như dã thú, như kiểu lưỡi dao này không phải cắt trên đùi Phương Mãn mà là cắt ngang đường sinh mệnh của hắn.
Phương Mãn trông thấy máu rỉ ra trên miệng vết thương, choáng váng.
Vốn định cho Khổng Khuyết trải qua cảm giác của gã khi nhìn thấy hắn tự hủy hoại mình, song nếu cứa như Khổng Khuyết thì quá đau, gã không làm được.
Phương Mãn không cứa tiếp nữa, mà duỗi ngón tay ra không trung rồi gập một cái, nói với Khổng Khuyết: “Nhớ kỹ lời anh, không được để xích mài rách da.”
“Em là của anh, chỉ có anh mới được thương tổn em, chính em cũng không có tư cách.”
“Phương Mãn…” Mắt Khổng Khuyết đỏ quạch, liếm môi mình: “Đừng cứa mình, cứa em đi.
Anh muốn làm gì cũng được.”
“Đây là hình phạt của em chứ không phải là thưởng.” Phương Mãn chật vật chống lại sự cộng cảm ngược của Khổng Khuyết dành cho mình, kiềm lại mong muốn đến gần Khổng Khuyết, đột nhiên phát hiện Khổng Khuyết tự cắn môi đến bật máu.
Khổng Khuyết nhận ra ánh mắt của Phương Mãn, bèn liếm môi, tựa hồ bấy giờ mới nhớ đến quy định mà Phương Mãn đặt ra cho mình, hoảng sợ nhìn Phương Mãn.
Rất hiệu quả, hắn đã biết rằng việc tự làm hại bản thân là sẽ bị phạt.
Phương Mãn thầm hài lòng, song ngoài mặt càng lạnh lùng hơn: “Em lại làm quái vật nhỏ của anh bị thương.”
Khổng Khuyết lắc đầu lia lịa, “Không đau, sẽ lành sớm thôi.”
“Thì sao, dù có xước một tí, anh cũng không thích.” Phương Mãn nhặt ống tay áo ngắn bị Khổng Khuyết xé ra, nhét vào miệng Khổng Khuyết, tuyên bố: “Phạt gấp đôi.”
Phương Mãn nghĩ, làm gì không đau mà có thể phạt Khổng Khuyết được đây?
Phương Mãn cúi xuống, chợt có ý tưởng: Gì mà một giọt t*ng trùng hơn mười giọt máu ấy.
Đỉnh của chóp, gã đúng là thiên tài.
Thế là Phương Mãn đứng ngay trước mặt Khổng Khuyết, cho hắn xem “sục că.c” trực tiếp.
Khổng Khuyết phát điên rồi, hắn cắn xé vải, toàn thân đổ mồ hôi, da thịt đỏ bừng tựa một mảnh hồng ngọc.
Hắn ghét như thế, hắn muốn được chui vào lòng Phương Mãn chứ không phải bị Phương Mãn gạt sang một bên và không thể chạm vào gã thế này.
Hắn ghét, hắn ghét, hắn ghét hình phạt này.
Nhưng phạt gấp đôi vẫn chưa dừng lại ở đó.
Phương Mãn giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn rồi quơ quơ.
Trên tay gã có “sữa chua” mà hắn thích ăn nhất.
Nó đang nhỏ dần xuống dọc theo ngón giữa của gã.
Khổng Khuyết ngửa mặt lên.
Ngay lúc “sữa chua” sắp rơi xuống, Phương Mãn lập tức thu tay về rồi vẩy tay, khiến “sữa chua” văng hết ra đất.
Khổng Khuyết nhìn chằm chằm xuống sàn, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Phương Mãn thà vứt nó đi còn hơn cho hắn chỉ vì hắn cắn cắn môi làm nó rách một tí ti.
Phương Mãn thấy vết thương trên đùi Khổng Khuyết lại bắt đầu rỉ máu thì xót, rút quả cầu vải nhét trong miệng Khổng Khuyết ra.
Và chính lúc này, gã đã nhìn thấy nước mắt của Khổng Khuyết.
Tuy chỉ có một chút, sáng lấp lánh nơi khóe mắt như một viên pha lê nhỏ.
Hắn nhìn Phương Mãn trân trân, trông đến là tủi thân biết mấy: “Thưởng ban nãy anh nói, em còn được không?”
Phương Mãn: “Em muốn gì?”
Khổng Khuyết: “Hôn em, ôm em, chịch em.”
Phương Mãn: “Mơ ngon nhỉ.”
Giọt lệ nơi khóe mắt Khổng Khuyết trở lên lớn hơn, hắn nhắm mắt quay mặt đi, ứ thèm nói chuyện với Phương Mãn nữa.
“Yo, còn biết dỗi cơ đấy.” Phương Mãn bật cười: “Còn một bài kiểm tra cuối cùng.
Nếu em vượt qua, anh sẽ thưởng cho em một cách chơi mới.”
Khổng Khuyết quay phắt đầu lại.
Phương Mãn đưa điều khiển từ xa cho Khổng Khuyết và nói: “Giờ anh đi tắm, anh sẽ đưa cho em điều khiển từ xa này, bật hay không là câu hỏi trắc nghiệm anh cho em.
Nếu em chọn đúng thì sẽ được thưởng.
Sai thì tối nay ngủ một mình ở đây, anh đi ngủ với Meowo.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn trông thì có vẻ ung dung, song kỳ thực là cảnh giác đi tắm.
Gã cho Khổng Khuyết giới hạn thời gian, “Thời gian kiểm tra là năm phút.”
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, Khổng Khuyết đặt ngón tay cái lên nút đỏ.
Câu trả lời đúng là gì?
Hắn thích kiểu đau đớn này, đây là là cách tương tác quen thuộc nhất của hắn với thế giới bên ngoài, và hắn cần sự đau đớn như vậy lúc này để giúp mình bình tĩnh lại.
Đây là thương tổn ư? Khổng Khuyết nghĩ nó là hưởng thụ.
Đương chuẩn bị ấn xuống, chợt nghe thấy Phương Mãn ho lên một tiếng từ xa.
Khổng Khuyết sực nhớ đến Phương Mãn đã từng nói: ““Em là của anh, chỉ có anh mới có thể thương tổn em, chính em cũng không có tư cách.”
Khổng Khuyết bắt đầu phân tích theo tâm lý của Phương Mãn.
Phương Mãn cho rằng việc này là thương tổn, nếu hắn nhấn nút thì Phương Mãn sẽ lại phạt hắn lần nữa.
Khổng Khuyết gom hết sức lực cuối cùng ném điều khiển từ xa xuống sàn.
Điều khiển từ xa rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, dù có thế nào đi nữa cũng không thể lấy lại được.
Khổng Khuyết bỗng nhiên lại sợ, liệu hắn đã chọn đúng chưa?
Nếu sai thì phải làm sao bây giờ?
Khổng Khuyết di chuyển chân, muốn kẹp chiếc điều khiển từ xa lại.
Leng keng leng keng…
Phương Mãn thấy chuyện đã thành, bèn ra khỏi phòng tắm, xoa đầu Khổng Khuyết: “Em chọn đúng rồi, chúc mừng em đã nhận được thưởng.”
Khổng Khuyết: Biến thơm!
“Là gì?”
Phương Mãn cởi xích cho Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết nóng lòng nhào vào ngực Phương Mãn.
Song Phương Mãn lại đẩy hắn ra: “Anh đã cho em ôm anh chưa?”
Khổng Khuyết: “… Chưa.”
“Em muốn anh ôm em hay là một phần thưởng bí mật?”
Khổng Khuyết do dự, Phương Mãn mặc bộ đồ ngủ cho Khổng Khuyết, kiên nhẫn chờ hắn trả lời.
Một lúc sau, Khổng Khuyết nói: “Phần thưởng bí mật.”
Phương Mãn nhoẻn cười: “Khuyết er, em thích đau phải không?”
Khổng Khuyết ngập ngừng gật đầu.
Phương Mãn nói: “Chỉ anh mới được làm em đau, nhớ chưa?”
Khổng Khuyết nhắc lại: “Chỉ anh mới được làm em đau.”
“Quay người lại.”
Khổng Khuyết nhớ tới video pỏn mình xem hồi chiều, bèn ngoan ngoãn quay người.
Phương Mãn tức giận vung tay vỗ bốp phát vào mông Khổng Khuyết.
“Đệt mẹ quá đà vl!”
“Ưm…” Khổng Khuyết vịn lưng ghế, bị đánh cho thơm phức mùi vang.
Ngờ đâu Phương Mãn đánh mỗi cái kia xong mất hút.
Khổng Khuyết ngoảnh lại, mặt đỏ lựng, gọi: “Phương Mãn…”
Phương Mãn thu tay về: “Hết rồi.”
Khổng Khuyết: “Đây là phần thưởng bí mật? Mỗi thế này?”
Phương Mãn: “Hôm nay thế thôi vì anh mệt quá.
Em phải đi ngủ sớm, nếu ngủ sớm anh sẽ thưởng cho cái nữa.”
Khổng Khuyết: … Biến khắm!.