Ngày hôm đó ánh nắng vàng ươm, người đàn ông với mái tóc vàng óng cùng đôi cánh trắng ruộm nắng chói đột nhiên từ trên trời rơi xuống tựa thiên thần giáng thế, suýt thì làm chói mù mắt chó Phương Mãn.
Ấy nhưng khẩu súng mà thiên thần đang vác có thể nã cho gã và Khổng Khuyết thành cái rổ chỉ trong vòng 5 giây! Đồng tử Phương Mãn co rút lại, lập tức ôm lấy Khổng Khuyết lăn xuống dưới sofa.
“Ai đấy?” Tim Phương Mãn đập thình thịch, rất sợ giây tiếp theo thằng kia sẽ nã đạn: “Kẻ thù em à?”
Khổng Khuyết đẩy kính, đáp: “Chu Hướng Vãn.”
Phương Mãn: “Thằng gửi nuôi husky đấy á?! Vãi lều hình như ban nãy Lý Bí nói nó muốn ngoạm chuyện làm ăn của em phải không?”
Vừa dứt lời, Lý Bí đã mở cửa xông vào hô lên: “Hỏng rồi ngài Khổng ơi, Chu Hướng Vãn đánh đến rồi, ngài mau đi với tôi!”
Lý Bí chạy vọt nước vào, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Chu Hướng Vãn đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ.
Chu Hướng Vãn nháy mắt phải với Lý Bí, nâng súng chĩa vào cửa kính, đoàng một tiếng, cả mảng kính cửa sổ to là thế lập tức vỡ tan tành như băng vụn.
Hắn ta lấy đà nhảy vào, nhưng bị kẹt nửa người nên đành phải đập thêm ít kính nữa rồi mới vững vàng hạ chân xuống sàn nhà.
“Lý Bí!” Chu Hướng Vãn vui vẻ nhảy cẫng lên.
Lý Bí sợ đến suýt đăng xuất khỏi trái đất, túm chặt khăn tay nhỏ rồi chúi vào dưới ghế sofa, ôm chặt đùi Phương Mãn: “Aaaaa!”
Phương Mãn: “…”
Khoảnh khắc Chu Hướng Vãn bắn vỡ cửa kính, Phương Mãn đã ngửi thấy một mùi rượu rất mạnh và và sống động, giống như vodka ngâm trong đá lạnh, bỏng rát mà gay mũi.
Chu Hướng Vãn chĩa họng súng lên trần nhà nã một phát: “Anh đến cứu cưng đây, K!” (tiếng Nga)
Hiện tại Khổng Khuyết chỉ nhớ mỗi tiếng Trung nên không hiểu Chu Hướng Vãn nói mô tê gì, theo bản năng đánh giá hắn là một thành phần rất nguy hiểm, bèn bảo Phương Mãn: “Anh đi trước đi.”
Nói rồi, Khổng Khuyết nhảy phắt lên sofa, đồng thời quăng ba-toong về phía Chu Hướng Vãn.
Chu Hướng Vãn bất ngờ bị tấn công, khó khăn giơ họng súng lên đỡ, mặt kiểu hoang mang style: “Cậu đánh anh? Khổng Khuyết! Đã bơ anh rồi còn đánh anh nữa!” (tiếng Nga)
Lý Bí run rẩy giơ tay lên, chĩa súng về phía Chu Hướng Vãn, run cầm cập nói bằng tiếng Nga: “Mr.Angel, dù hôm nay ngài có giết chúng tôi thì cũng không thể chạy khỏi trang viên này được đâu.
Xin ngài hãy bình tĩnh.”
Đầu Chu Hướng Vãn đầy dấu chấm hỏi: “Sao anh phải giết các chú…”
Chưa kịp dứt lời thì lại có tiếng bước chân dồn dập vọng đến, chục người mặc quần da lao vào, giương súng chĩa vào Khổng Khuyết: “Thả Angel ra!”
Khổng Khuyết trở tay cướp lấy súng của Lý Bí, họng súng đổi hướng một cách mượt mà trong tay hắn.
Dường hư nổ súng đã thành bản năng, dù có mất trí nhớ vẫn làm rất thành thạo, từ mở chốt an toàn đến bóp cò làm liền một mạch.
Họng súng chĩa thẳng vào đầu Chu Hướng Vãn, một tiếng nổ lớn vang lên.
“Angel!!!”
“Khổng Khuyết!” Phương Mãn túm lấy cổ tay Khổng Khuyết.
Gã không ngửi thấy mùi ác ý trên người Chu Hướng Vãn và cũng không muốn Khổng Khuyết lại giết người.
Sau khi tiếng súng qua đi, Chu Hướng Vãn vẫn đứng đực ở đó, từ từ giơ tay lên, ngơ ngác sờ đôi cánh của mình.
Cánh của hắn ta đã bị nổ thành cái lỗ to tướng.
Nếu vừa rồi không phải có người đẩy cổ tay Khổng Khuyết khiến viên đạn chệch hướng, thì cái bị thủng thành cái hang đã không phải là cánh, mà là đầu rồi.
Chu Hướng Vãn nghiến răng nghiến lợi, vừa tức vừa bực vừa tủi thân ré lên: “Khổng Khuyết, cậu muốn chết cùng anh phải không? Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là cái bẫy cậu cố ý dụ anh vào tròng! Cậu lợi dụng tình hữu nghị của hai ta!” (vẫn là tiếng Nga)
Phương Mãn đành giải thích bằng tiếng Anh: “Bình tĩnh, đừng nóng, em ấy không nhớ cậu đâu.”
Bấy giờ Chu Hướng Vãn mới để ý tới Phương Mãn.
Hắn ta quan sát gã từ trên xuống dưới, cứ thấy gã có vẻ quen quen, lại nhìn thấy mái tóc dày mới sực nhớ ra, vội trúc trắc nói bằng tiếng Trung: “Anh… anh … người yêu Khổng Khuyết… tóc dày… Anh, tôi từng thấy rồi.”
Phương Mãn: “Ồ…”
Chu Hướng Vãn nhướn mày đầy vẻ tò mò, vung tay nói bằng cả ngôn ngữ cơ thể: “Anh nhỏ lại… à không phải… thu hẹp… không phải, ngược lại của béo trong tiếng Trung là gì?”
Phương Mãn kiêu ngạo ưỡn ngực: “Tôi gầy.”
Chu Hướng Vãn vỗ tay: “Đúng rồi, anh gầy!”
Bầu không khí đang căng thẳng là thế, thành ra cuộc đối thoại giữa Chu Hướng Vãn và Phương Mãn đúng là quái dị.
Lý Bí và tập đoàn quần da của Chu Hướng Vãn nhìn nhau không biết nói gì, mỗi Khổng Khuyết phản ứng rút súng về, bước sang đứng chặn trước mặt Phương Mãn, mỉm cười hỏi: “Anh đến làm gì?”
Chu Hướng Vãn hừ tiếng, tức giận nói: “Anh đến đón Ha Ha, tiện xem cậu có bị giam thật không.”
Khổng Khuyết: “Mang súng đến thăm, đập kính đi vào?”
“Ủa cứu người là phải từ trên trời rơi xuống, lên sàn một cách đẹp trai lai láng còn gì? Nếu anh vào từ cửa chính thì cái khí chất thiên thần cao quý của anh mày sao mà show?” Chu Hướng Vãn chỉ vào Phương Mãn: “Anh thấy anh ta tét đít cậu, tưởng cậu bị lạm dụng tình dục!”
Khổng Khuyết điềm nhiên nói: “Không phải lạm dụng, tôi thích được đánh mông.”
Phương Mãn: “…”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Phương Mãn, tuy Phương Mãn mặt dày nhưng cũng chưa đủ dày để hứng được quả danh tiếng này, vội bụm tay che mặt.
Chu Hướng Vãn hỏi: “Anh ta bảo cậu không nhớ anh hả? Cậu mất trí nhớ à?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Chu Hướng Vãn cảnh giác nói: “Anh không tin.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Tin hay không không liên quan đến tôi.
Anh đến đón husky phải không?”
“Cậu nợ anh 200 triệu đô đấy, nhớ chứ?”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Là anh nợ tôi 200 triệu.”
Chu Hướng Vãn tức á: “Thế mà kêu mất trí nhớ, nhớ kỹ thế còn gì!”
Khổng Khuyết nở một nụ cười vô tình của nhà tư bản: “Vừa xem sổ sách hồi sáng.”
Chu Hướng Vãn: “…”
Ban nãy Khổng Khuyết giơ súng định bắn tung đầu mình quả thực đã khiến trái tim Chu Hướng Vãn tổn thương.
Hắn ta hợp tác với Khổng Khuyết phần vì lợi ích, phần vì cả hai có một sự tin tưởng khá diệu kỳ với nhau.
Nếu Khổng Khuyết vẫn ở trong tình trạng này, khả năng Chu Hướng Vãn sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng về việc hợp tác tiếp theo.
“Cậu lừa anh thì có, mất trí nhớ? Xưa rồi diễm, giờ phim Hàn xẻng cũng chả quay mô típ ấy nữa đâu.” Chu Hướng Vãn chỉ vào cái lỗ thủng to tướng trên cánh, căm hờn nói: “Đền cánh trả anh, mất bao nhiêu lâu mới may được nó đấy.”
Khổng Khuyết ngẫm nghĩ giây lát, sau đó cởi áo khoác của mình đưa cho Chu Hướng Vãn.
Chu Hướng Vãn không nhận, vì đang mải sợ đến ngẫn người.
Hắn ta nhìn thấy dưới bộ vest lụa là lịch sự của Khổng Khuyết, là một chiếc áo cộc trắng.
Quần tây phối với áo phông cộc tay, xấu mù mắt.
“Ôi mắt tôi…” Chu Hướng Vãn trợn to đôi mắt xanh xám: “Sao cậu lại ăn mặc như này? Giờ anh tin cậu bị mất trí nhớ thật rồi!”
Phương Mãn lên tiếng: “Hế, áo cộc đẹp mà.”
Chu Hướng Vãn liếc Phương Mãn bằng ánh mắt chê bai: “Anh làm nó thành xấu!”
Phương Mãn: “Ít ra tôi không có lắp hai cái cánh sau lưng em ấy!”
Chu Hướng Vãn đốp lại ngay: “Cánh thì sao? Anh đếch dám mọc cánh, bởi có mọc cánh anh cũng chả bay lên được.”
Phương Mãn sa mạc lời: “… Ok bạn là thiên thần, bạn là nhất, nhất bạn rồi.”
Chu Hướng Vãn: “Hừ!”
Sau một hồi gà bay chó sủa, cuối cùng Chu Hướng Vãn và Khổng Khuyết cũng ngồi xuống cùng một cái bàn, cố gắng bình tĩnh trao đổi với nhau về lần hợp tác tiếp theo.
Khổng Khuyết: “Khi nào trả tôi tiền?”
Độ này Chu Hướng Vãn nghèo thật, vì vậy ậm ừ đáp: “Nhắc đến tiền nong làm gì, hỏng hết tình cảm đôi bên.”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Tôi không có tình cảm với anh.”
Chu Hướng Vãn nói: “Hay là thế này, anh có một cái kho hàng ở Luân Đôn, quần áo cả đất trong đấy thế chấp cho cậu hết nhé.”
Khổng Khuyết: “…”
Chu Hướng Vãn càng nói càng phấn khích: “Anh đưa cậu đi shopping nhớ, nghe bảo cậu sắp kết hôn còn gì, mặc như này sao được.”
Khổng Khuyết: “Tôi sắp kết hôn? Với ai?”
Chu Hướng Vãn nói vẻ kỳ dị: “Phương Mãn chứ ai, cậu gửi cả thiệp cưới đi rồi còn gì?”
Khổng Khuyết đoán đây là chuyện hắn làm lúc trước khi mất trí nhớ, nên rất thản nhiên đón nhận chuyện này, gật đầu tỏ ý hài lòng.
Hắn thấy Chu Hướng Vãn nói cũng có lý, mãi mà hắn vẫn chưa được Phương Mãn chịch đến khóc, khả năng là do hắn mặc quá xấu.
Và thế là sau khi bắn súng bùm bùm suýt tiễn nhau lên thiên đàng, Chu Hướng Vãn và Khổng Khuyết đã cùng nhau đi shopping.
Phương Mãn thấy thật khó tin trước tình hữu nghị diệu kỳ của Chu Hướng Vãn và Khổng Khuyết, nên lo lắng đòi đi cùng.
Gã tưởng là đi mua sắm bình thường thôi, ai dè Chu Hướng Vãn có cả một biệt thự ba tầng ở Luân Đôn để trưng bày quần áo.
Hắn ta và Khổng Khuyết chui vào đại dương quần áo và cứ thế mất hút.
Phương Mãn chán quá, bèn gọi video cho mẹ.
Mẹ gã đang lái xe điện đưa Lươn Văn Chó đi chơi, diễn cảnh mệt nhọc rất tự nhiên bằng kỹ năng diễn xuất thượng thừa của ảnh hậu.
“A Mãn.” Chu Văn Nhã cười tao nhã.
“Mẹ, dắt chó đi chơi ạ?”
Chu Văn Nhã lại lau mồ hôi, đáp: “Chó dắt chứ dắt gì chó.”
Phương Mãn: “Mấy nữa con về đón Lươn Văn Chó lên.
Vui hông mẹ?!”
Chu Văn Nhã đã bị Lươn Văn Chó hành đủ lắm rồi, nghe vậy thì mừng hết sảy, song vẻ mặt vẫn cứ là vờ bình tĩnh: “Nghe bảo con sắp đính hôn à? Đưa con dâu về cùng đi.”
Phương Mãn: “???”
Chu Văn Nhã hỏi vẻ kỳ lạ: “Sao thế?”
“Đính hôn gì cơ ạ?”
“Sáng mẹ vừa nhận được thiệp mời xong.” Chu Văn Nhã xoa đầu Lươn Văn Chó, nói: “Mời đến Vương quốc Anh dự lễ đính hôn vào tháng 8.
Người yêu con tên Khổng Khuyết phải không? Mẹ xem show hai đứa quay rồi, thằng bé đẹp trai ra phết.”
Phương Mãn: “…” Ủa, sao tôi lại không biết tôi với Khổng Khuyết chuẩn bị đính hôn dzạ?
Chu Văn Nhã hiền hậu bảo: “A Mãn à, mẹ không có ý kiến gì với chuyện con tìm bạn trai, nhất định mẹ sẽ đến.
Tuy đính hôn chưa bằng kết hôn nhưng cũng là lễ lớn, con phải giảm cân rồi đấy.”
Phương Mãn nhéo mỡ bụng, rơi vào trầm tư.
Về chuyện đính hôn, Phương Mãn cảm thấy còn phải nói chuyện cho rõ với Khổng Khuyết.
Gã nhấp ngụm trà cho bình tĩnh, chợt thấy Khổng Khuyết mặc một bộ váy dài lộng lẫy chạy ra.
“Phụt… khụ… khụ…” Phương Mãn sặc ngụm trà to, trợn mắt nhìn Khổng Khuyết.
Cảm hứng thiết kế của chiếc váy này có lẽ đến từ con công màu xanh.
Nhan sắc của Khổng Khuyết đã kiểm soát rất tốt màu sắc sặc sỡ của chiếc váy.
Hắn xốc váy rồi xoay một vòng trước mặt Phương Mãn.
Hình thêu đuôi chim ở vạt mở rộng ra, để lộ đôi chân thon thả và thẳng tắp dưới chân váy.
“Em… vãi đạn…”
Khổng Khuyết ngồi lên đùi Phương Mãn, váy xõa trên ghế sô pha, ghé vào tai Phương Mãn thầm thì: “Chu Hướng Vãn bảo em mặc váy sẽ dễ xe chấn hơn.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết hạ thấp giọng thầm thì: “Phương Mãn ơi, khi nào anh mới thưởng em xe chấn?”
Phương Mãn: “…”.