Không khí trong xe nóng dần, Khổng Khuyết quỳ trên ghế, chống hai tay lên kính chắn gió.
Chiếc váy lộng lẫy được kéo xuống, vòng eo mảnh khảnh uốn lượn được siết lỏng lẻo bởi một chiếc thắt lưng màu nâu, tựa rằng cởi bỏ lớp quần áo sẽ càng khiến vòng eo nhỏ hơn.
“Cởi thắt lưng.”
“Chỉ là đồ trang trí thôi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Khổng Khuyết vẫn cúi đầu cởi thắt lưng.
Phương Mãn chậm rãi kéo thắt lưng ra, chiếc thắt lưng trườn qua eo Khổng Khuyết như con rắn nhỏ và rơi vào tay Phương Mãn.
Phương Mãn nói hờ hững: “Bắt hai tay ra sau, anh muốn trói em.”
Khổng Khuyết nghĩ, nếu làm tay trầy da thì lại bị Phương Mãn phạt không được ăn nữa, song cũng chỉ đành miễn cường đưa tay ra sau.
Phương Mãn quấn chiếc thắt lưng mỏng manh quanh cổ tay Khổng Khuyết mấy vòng.
Khổng Khuyết cúi đầu động cổ tay, vừa mới cử động đã khiến dây lưng tuột ra.
Khổng Khuyết nghiêng đầu sang, nói: “Anh trói lỏng thế.”
Khổng Khuyết bắt hai tay sau lưng rồi nghiêng đầu, khiến cái cổ cao trắng ngần và vòng eo tạo thành một đường cong hết sức quyến rũ.
Yếu hầu Phương Mãn động đậy, gã cúi xuống hôn gáy Khổng Khuyết.
Gáy Khổng Khuyết như một công tắc diệu kỳ, bởi mỗi lần chạm vào nó, sẽ lập tức biến Khổng Khuyết thành chai rượu vang thơm lừng.
“Ha…”
Môi khô cọ xát vào da, rất ngứa.
Khổng Khuyết rụt cổ, sốt ruột nói: “Em không muốn hôn, anh cắn đi.”
“Giờ không phải em thích, mà là anh thích.” Cạ cằm vào gáy khiến làn da trắng nõn hằn lên vệt đỏ, Phương Mãn bèn thè lưỡi liếm, Khổng Khuyết ngửa cổ rên hừ hừ.
“Anh không muốn trói chặt em, em cầm thắt lưng vờ như đang bị trói được không?”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết nghĩ ngợi giây lát, bèn đáp được.
Nếu không trói thì sẽ không bị mài trầy da, vậy thì Phương Mãn sẽ chẳng có cớ phạt hắn.
Thế là hắn tự lấy thắt lưng quấn cổ tay mình, dùng lý trí tự trói bản thân.
Ba phút sau, Khổng Khuyết nhận ra thà bị trói còn hơn.
Vì rõ rành hắn không hề bị trói, có thể dễ như bỡn quay người đẩy Phương Mãn và vùi mặt vào lồng ngực mềm mại mà hắn thích nhất.
Ấy nhưng hai tay trái và tay phải của hắn lại đang bị buộc vào nhau.
Thực ra thắt lưng chỉ để làm cảnh, thứ thực chất trói buộc hắn chính là mệnh lệnh của Phương Mãn.
Gã ra lệnh cho hắn quay lưng về phía mình, cho nên hắn không thể dán mặt lên người Phương Mãn, chỉ có thể dán lên mặt kính cứng rắn lạnh lẽo.
Hơi thở hỗn loạn của hắn làm mờ đi lớp kính.
Khổng Khuyết muốn Phương Mãn vào luôn.
Nhưng Phương Mãn lại ra lệnh cho hắn khép chân lại.
Điều này không giống với xe chấn trong tưởng tượng của Khổng Khuyết.
Vốn phải là trong buồng xe chật hẹp, hắn và Phương Mãn sẽ thân mật dính lấy nhau, Phương Mãn sẽ hôn hắn ôm hắn, nói không chừng còn sẽ bảo yêu hắn.
Ngờ đâu là “làm” bằng đùi hắn.
“Sao đột nhiên lại tăng tốc?” Phương Mãn túm tóc Khổng Khuyết, “Anh biết em sẽ đạp phanh, nhưng nếu có xe khác ở khúc cua đó thì bọn mình chết chắc.”
Khổng Khuyết không đáp lời, má đùi trong nóng hừng hực làm hắn hết sức khó chịu.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, Phương Mãn lại đang trừng phạt hắn.
Lần trước là nhìn mà không ăn được, còn lần này là “làm” rồi đấy, sướng chưa.
Khoảng vài giây sau khi Phương Mãn kết thúc, Khổng Khuyết chợt nâng người duỗi tay, mỉm cười nện mạnh một cú vào kính chắn gió, tạo thành một vết nứt to.
Phương Mãn: “…”
“Haizz, Khuyết er à…”
Hai mắt Khổng Khuyết đỏ quạch, cười mỉm liếc Phương Mãn, nhảy chân trần xuống xe theo mui rồi ra ghế sau, co chân dài ngồi phát khắm.
Phương Mãn kéo khóa quần, xác nhận tay Khổng Khuyết không bị thương xong mới sờ đầu mình, nghĩ lúc đó khả năng Khổng Khuyết là muốn đánh vỡ đầu gã chứ không phải kính.
Phương Mãn ngồi vào ghế lái và lái xe về nhà.
Khổng Khuyết mỉm cười nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nếu gạt mùi máu nồng nặc trên người hắn sang một bên thì nom tâm trạng có vẻ vui ra phết ấy chứ.
Phương Mãn chịu đựng mùi máu gay mũi, vững vàng lái xe vào trang viên của Khổng Khuyết.
Vừa dừng xe đã lao xuống ngồi cạnh Khổng Khuyết.
“Khuyết er này, mình nói chuyện đi.”
Khổng Khuyết ngoảnh sang liếc Phương Mãn, rụt chân vào váy, ôm lấy đầu gối co lại thành một cục bất thường.
Phương Mãn nhấc Khổng Khuyết ngồi lên đùi mình, hôn gáy hắn, bảo: “Nói anh nghe, sao lại giận nữa rồi.”
Khổng Khuyết bực bội: “Em không giận.”
“Thôi đi, xông anh sắp tắc thở rồi đây này.” Phương Mãn thở dài, “Anh đã bảo, bất cứ hành động gì làm mình bị thương đều sẽ bị phạt.
Hôm nay không đơn giản như dao cứa vào mình, mà em dám lấy tính mạng ra uy hiếp anh.
Em nói xem, có đáng phạt chưa?”
Khổng Khuyết: “… Anh thích em không?”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết ngẩng mặt lên, nhìn hàng mi đang run rẩy của Phương Mãn, hỏi lại: “Anh thích em không?”
“Tuy khó mà tin cho nổi,” Phương Mãn cụp mi, vuốt ve gò má Khổng Khuyết, nghiêm túc nói, “Nhưng quả thực, anh thích em.”
Khổng Khuyết: “… Trong sách ghi là nếu thích một người thì lúc nào cũng muốn nắm tay người ta, hôn người ta còn làm tình nữa.
Nếu anh thích em, sao anh không hôn em, ôm em, chịch em?”
Phương Mãn im lặng hồi lâu, kiềm chế nói với giọng điệu bình tĩnh: “Trước khi mất trí nhớ, mỗi khi ăn cái gì ngon, anh đều muốn hôn em để em cũng được nếm thử.
Tối đi ngủ, anh sẽ ôm em vì mong em sẽ có một giấc ngủ an lành, tinh thần thoải mái hơn, có lẽ em sẽ không điên như vậy nữa.
Anh tưởng rằng mình có thể cứu được em, nhưng không ngờ là hoàn thành mấy tâm nguyện của em… Sau khi cầu hôn anh, em lại đột nhiên tự sát.”
“Khổng Khuyết, anh sợ.
Nếu anh thỏa mãn mọi thứ cho em thì khi em có đủ rồi, một ngày nào đó đá anh đi thì anh sẽ đau khổ biết mấy.”
“Anh không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến em bỏ anh đi một lần nữa.”
“Khổng Khuyết, anh hỏi em, em có thích anh không?”
Một tầng nước mắt mỏng ầng ậng trên tròng mắt màu mật ong, rồi trôi tuột khỏi khóe mắt.
Khổng Khuyết thè lưỡi cuốn đi nước mắt của Phương Mãn.
Khoảnh khắc ấy, vô số hình ảnh kỳ quái tràn vào tâm trí hắn.
Hắn nhớ lần đầu tiên gặp Phương Mãn là vào một ngày tuyết rơi, Phương Mãn dắt một con chó to, tuyết phủ trắng người.
Thuở ấy Phương Mãn vẫn là một anh chàng chân dài vai rộng dáng cao.
Sau đó hắn nhốt Phương Mãn trong khách sạn.
Phương Mãn hôn hắn, nụ hôn đầu của hai người có mùi cá trích đóng hộp, Phương Mãn hôn xong lập tức nôn hết mật xanh mật vàng.
Sau khi Phương Mãn bỏ trốn, họ gặp lại nhau vào một ngày mưa nặng hạt mang theo vị bạc hà.
Phương Mãn cầm kính của hắn, còn hắn lấy đi khẩu trang của anh.
Và sau đó, Phương Mãn tăng cân, trở nên mập mạp.
Hắn thích gối đầu lên ngực anh ngủ, thích ở bên anh, thích quay show cùng anh, thích đi chơi với anh,…
Hắn thích Phương Mãn ư?
Đầu óc bùng lên một cơn đau dữ dội, Khổng Khuyết thở hổn hển, lập tức đập trán vào vai Phương Mãn.
“Em…” Khổng Khuyết bối rối lắc đầu: “Em muốn chết chung với anh.”
Phương Mãn bật cười, chậm rãi nói: “Chết cùng nhau dễ lắm em, em cho anh một phát súng rồi tự bắn mình, thế là xong.”
“Nhưng đấy không phải là thích.”
“Nếu em thích anh, em sẽ sống vì anh.
Em phải làm một con quái vật nhỏ sống vì anh.
Cho đến khi anh chết, em mới được đi theo.”
Khổng Khuyết siết chặt áo Phương Mãn.
Trái tim hắn đập nhanh liên tọi, đầu óc ong ong, chỉ lặp đi lặp lại một câu, “Đến khi anh chết, em mới được đi theo…”
“Haizz, thôi đừng nghĩ nữa.” Phương Mãn xoa đầu Khổng Khuyết.
Vừa rồi gã đã suy tư rất sâu, nghĩ Khổng Khuyết cuối cùng giẫm phanh, không tạo thành cảnh đồng quy vu tận đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Gã phạt thế có hơi quá đáng thật, phải thưởng lại để bù mới được.
Tuy Khổng Khuyết không cửng được, nhưng trong lần bồn tắm play hôm nọ, Phương Mãn phát hiện rằng nếu phục vụ tốt thì Khổng Khuyết vẫn có thể căng một tí.
“Lần đầu tiên anh làm bằng miệng, kỹ thuật không tốt lắm, em… ngồi dịch vào, tựa vào cửa xe.”
Khổng Khuyết đột nhiên ngây thơ vì chưa học được dùng miệng là tư thế gì, bèn ngoan ngoãn dựa vào cửa sổ.
Phương Mãn vén váy: Chui vào.
“Ưm…” Khổng Khuyết bất ngờ, vô thức cắn môi, nhưng sợ cắn ra máu Phương Mãn lại tức, đành dựa đầu vào cửa sổ há miệng rên rỉ.
Bỗng đối diện với ánh mắt từ bi phổ độ chúng sinh của Nam thần Ánh Trăng ngoài cửa sổ.
Khổng Khuyết lập tức che miệng, người đỏ ửng như tôm luộc, xấu hổ quay đi.
Hắn cảm thấy không thể làm như vậy trước mặt “anh” được.
Phương Mãn ngẩng lên, rút khăn giấy lau miệng, ho khan một tiếng, “… Em… nay hơi nhanh, lần trước gần tiếng cơ mà.”
Khổng Khuyết vén váy lên che mặt, nói nhỏ: “Bị anh nhìn thấy rồi.”
Phương Mãn vui sướng đi lên lái xe, nói: “Gọi anh em đến nghe đi Khuyết er.”
“Không.”
“Sao mà quen được anh em đó?”
“Không biết.” Khổng Khuyết xoa xoa lỗ tai, “Đợi nhớ ra rồi em kể.”
Phương Mãn nói với giọng chua lòm: “Còn chưa nhớ ra gì đã kêu anh?”
Khổng Khuyết khựng lại: “Anh giận à Phương Mãn?”
Phương Mãn: “Bon mồm thôi.
Là Hoàng hậu thì vẫn nên rộng lượng.”
Tới cửa biệt thự, Phương Mãn bế “Hoàng thượng” chân trần xuống xe.
Chả hiểu xui rủi thế nào đụng trúng Chu Hướng Vãn đang cầm chai rượu trượt ván đến, theo sau là một con husky và hàng tá vệ sĩ.
“Hu-ra!” Chu Hướng Vãn giơ chai rượu lên với Phương Mãn và Khổng Khuyết.
Vốn là định chúc mừng hai người xe chấn thành công, ngờ đâu cúi xuống thấy xe chấn đến móp cả đầu xe, Khổng Khuyết lại trông yếu ớt không đi được thế kia, hắn ta không khỏi giơ ngón tay cái với Phương Mãn.
Phương Mãn: … Khổng phải như cậu nghĩ đâu!
(Hu-ra là tiếng kêu chiến đấu của Lực lượng vũ trang Nga – Liên Xô giúp nâng cao tinh thần chiến đấu của binh sĩ, cũng như tiếng hô “xung phong” trong chiến trận của người Việt Nam chúng ta vậy đó:vv).