Chu Văn Nhã ăn sủi cảo xong vẫn chưa thấy Khổng Khuyết về.
Sợ Khổng Khuyết sẽ đưa Lươn Văn Chó đi dọa hết chó trong bán kính mười kilomet, Phương Mãn bèn ra cửa ngó cái, thấy Khổng Khuyết dắt Lươn Văn Chó về đến cửa nhà.
Nhác thấy Phương Mãn, Lươn Văn Chó lập tức lè lưỡi xồ lên, mới nâng cái móng định ịn lên người Phương Mãn, đã bị Khổng Khuyết kéo về một cách phũ phàng.
“Khuyết er!” Phương Mãn chạy đến vỗ bộp phát vào vai Khổng Khuyết.
“Nói nhỏ thôi.” Khổng Khuyết sợ Phương Mãn nói to quá làm Chu Văn Nhã chú ý, đưa xích chó cho Phương Mãn, nói nhỏ: “Mình đi thôi.”
Chu Văn Nhã cầm balo đi ra, cười bảo: “Tiểu Khuyết với Lươn Văn Chó về rồi à?”
Sống lưng Khổng Khuyết bỗng thẳng tắp, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, đáp lời Chu Văn Nhã: “Vâng.”
Phương Mãn khoác vai Khổng Khuyết, hớn hở nói: “Cưng xuất hiện trong vòng bạn bè mẹ anh đấy, biết chưa?”
Chu Văn Nhã khen ngợi: “Tiểu Khuyết giỏi quá, không phải ai cũng dắt được Lươn Văn Chó đâu.”
Khổng Khuyết chỉ cười không nói gì, nhưng vành tai trắng nõn đã biến thành màu hồng phấn, thơm phưng phức đứng sau lưng Phương Mãn.
Chu Văn Nhã đưa balo cho Phương Mãn: “Trong có nước, khăn giấy, căn cước công dân với quà vặt các thứ.”
“… Bọn con có đi picnic đâu.” Phương Mãn nói, nhưng vẫn nhận lấy balo khoác lên lưng: “Bọn con đi đây mẹ.”
Chu Văn Nhã cười nói đầy ẩn ý: “Đi qua đêm cũng được.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn và Khổng Khuyết ăn sáng tại KFC.
Khổng Khuyết lấy thìa khuấy cốc tào phớ, nhận xét: “Trông hơi giống óc.”
Phương Mãn đang ăn tào phớ ngon lành tức khắc thấy lợn cợn, gã bảo: “Có chỗ gọi là óc đậu thật.
À, lát mình đi đâu chơi đây?”
Khổng Khuyết suy nghĩ chốc lát: “Không biết.”
Phương Mãn lôi di động ra nghiên cứu, Khổng Khuyết gợi ý: “Hay đi Dubai dạo phố.”
“Xa quá.
Với đi sọp ping cũng mệt.” Phương Mãn ngước mắt nhìn Khổng Khuyết, phấn khích nói: “Hay đi công viên nước Thành Tây, vừa sửa mới, mua hai vé được giảm 50 tệ đấy!”
Dubai với công viên nước Thành Tây khác biệt quá lớn, song Khổng Khuyết nghĩ cứ ở bên Phương Mãn thì làm gì cũng thú vị nên gật đầu đồng ý.
Phương Mãn không quen ăn cơm mà không xàm xí, bèn tìm đề tài gợi chuyện: “Lươn Văn Chó thích em đấy.”
Khổng Khuyết: “Nó sợ em.”
“Chó nào không sợ em…” Phương Mãn nghĩ một lát, rồi ngạc nhiên hô: “Hình như con Husky của Chu Hướng Vãn không sợ em!”
Khổng Khuyết: “…”
Nhắc đến Chu Hướng Vãn, Phương Mãn không khỏi nhớ lại cái đêm nổ banh tượng Nam Thần Ánh Trăng, chột dạ bảo: “Dạo Chu Hướng Vãn có liên lạc gì em không?”
Khổng Khuyết cười nói: “Anh ta mới trả nợ em, chắc sợ em tính sổ.”
“Em đừng tính sổ cậu ta.
Nam thần của em là do anh nổ, muốn tính cứ tính anh.”
Khổng Khuyết nhìn Phương Mãn, với nụ cười nửa miệng, nói: “Anh thích Chu Hướng Vãn?”
“Ấy không nhá, ai làm thì nhận thôi mà.” Phương Mãn rụt cổ, lảng sang chuyện khác: “Em thân với Chu Hướng Vãn nhỉ, sao nó gọi em là K? Tên tiếng Anh của em à?”
Khổng Khuyết nghĩ ngợi, đáp: “Theo em nhớ thì khi không muốn cho người khác biết tên mình, em sẽ bảo gọi là K.”
“Ừa…” Phương Mãn phì cười: “Anh nhớ có ông đạo diễn cũng tên K như em, làm quả phim làm anh sang chấn tâm lý gặp ác mộng hai ngày liền.
Hình ảnh kỳ dị bệnh hoạn đẫm máu, ghê lắm.
Cơ mà phải công nhận là dở như hạch.”
Khổng Khuyết lục tìm trong ký ức, mỉm cười: “… K là em.”
“Vãi lờ…”
Phương Mãn sửng sốt, nhưng ngẫm thấy cũng có lý, cảm thán: “Rốt cuộc vì kiếm tiền em đã đổ bao nhiêu vào ngành nghệ thuật vợi…” Lại sực nhớ hồi nãy vừa nói xấu Khổng Khuyết xong, giờ mất bò mới lo làm chuồng, chữa cháy kiểu: “Tuy phim em dở cơ mà là hàng hot trong vòng bạn bè anh đấy.
Bán đắt lắm, khan hàng liên tục!”
Khổng Khuyết: “… Một tệ mà đắt à?”
Phương Mãn: “…???”
Khổng Khuyết: “….”
Khổng Khuyết sực nhớ ra hồi mua phim của Phương Mãn hắn vẫn lấy thân phận của Lý Bí, đúng lý là hắn không thể biết được Phương Mãn bán phim trong vòng bạn bè, càng không biết phim gã bán chỉ có giá một tệ.
Phương Mãn: “…” Sao cứ thấy sai sai ở đâu ý nhể!.