Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Edit: Tiểu Màn Thầu

“Tốt lắm.”

Kiều Tịnh mím môi, đôi mắt đen nhánh mang theo sự kiên định. Nếu Thẩm Luân muốn trả thù thì cứ việc làm đi, tránh được thì tránh, không tránh được thì đành phải cam chịu, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, còn so đo với anh làm gì.

Cho dù anh muốn báo thù quá đáng như thế nào cũng không sao, cùng lắm là bị phong sát trong giới giải trí thôi.

Nếu được như vậy, cho dù có nằm mơ cũng sẽ cười thành tiếng.

Trong lúc Kiều Tịnh hát, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía đạo diễn, một cái liếc mắt cũng lười cho nam chính.

Khi hát đến đoạn điệp khúc, cô còn cố ý bắn tim về phía đạo diễn.

Thẩm Luân liên tục cười lạnh, thiếu chút nữa tức giận đến phát điên.

Đạo diễn cảm nhận được tâm trạng Thẩm tổng không tốt, tay ông ta run rẩy, trán cũng đổ mồ hôi lạnh, lên tiếng hỏi: “Thẩm tổng, như vậy đã được chưa.”

Nếu còn hát nữa, ông ta sẽ sợ hãi đến chết mất. Cái này nào phải ca hát, đây chính là muốn mạng người nha.

Thẩm Luân rũ mắt, thu liễm lại sự phẫn nộ trong đáy mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Kiều Tịnh xuống sân khấu, không tìm thấy Thời Trần, dường như vừa rồi Khương Hinh rời đi, Thời Trần cũng đã không thấy tăm hơi. Trên đường quay về phòng hoá trang, Thẩm Luân đuổi theo Kiều Tịnh, còn lôi kéo cô vào phòng đạo cụ còn đóng cửa lại, dùng tay chắn lên cánh cửa.

Kiều Tịnh giãy giụa cũng không thể thoát khỏi, đành tuỳ ý để nam chính ấn mình lên vách cửa, hàng lông mi dài khẽ động, giận dữ liếc xéo anh một cái.

Một cái liếc mắt cũng thật phong tình, thiếu chút nữa đã câu mất linh hồn nhỏ bé của Thẩm Luân.

Anh chế trụ cô, giọng nói trầm khàn: “Tuyệt tình như vậy sao? Ngay cả một tin nhắn chúc tết cũng không muốn nhắn à?”

Kiều Tịnh nhấp môi: “Chúng ta đã chia tay rồi, tốt nhất không nên liên lạc gì với nhau nữa.”

Dựa theo cốt truyện, sau khi nam chính diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ hoà hợp lại với nữ chính, cô có thể vinh quang hạ màn, không liên quan gì đến bọn họ nữa.

Ít nhất là nửa tiếng trước, cô còn đơn thuần cho rằng nam chính sẽ đại phát từ bi buông tha cho người bạn gái cũ dư thừa này.


Nhưng xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Thẩm Luân hỏi: “Em cho anh vào danh sách đen?”

Kiều Tịnh nghe thấy câu hỏi này, ngây người một lúc.

Nếu có thể biết được việc cô cho anh vào danh sách đen, nhất định anh đã từng liên lạc với cô.

Thẩm Luân là loại người cao ngạo sau khi bảo cô cút đi, lại cư nhiên chủ động liên lạc với cô làm gì.

Cái tình huống này có chút không ổn, ít nhất chứng minh rằng, anh bắt đầu có hứng thú với cô.

Đây chính là điều cô không mong muốn nhất, cô chỉ mong anh có thể giữ vững lập trường với nữ chính, mau chóng phong sát cô.

Thấy Kiều Tịnh không trả lời chính là ngầm thừa nhận.

“Em cũng to gan quá nhỉ.” Thẩm Luân vuốt nhẹ vành tai cô.

Kiều Tịnh thừa lúc anh không đề phòng, lần đầu tiên cô lấy hết can đảm đẩy anh ra.

Cô trực tiếp mở cửa ra, đứng ở khoảng cách an toàn, cô quay đầu lại nghiêm túc nói: “Thẩm Luân, hiện giờ anh đã là bạn trai cũ của tôi, cũ có nghĩa đã là quá khứ rồi đấy, nếu anh còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi, tôi sẽ báo cánh sát đấy!”

Kiều Tịnh cố ý hất cằm lên, nghênh ngang đối mặt với anh, nói xong lời uy hiếp, cô lập tức xoay người bỏ chạy.

Nếu nam chính phẫn nộ, tốt nhất hãy phong sát cô đi.

Kiều Tịnh chạy nhanh đến phòng hoá trang. Mở cửa bước vào, đưa tay vuốt phần ngực để nhuận khí. Nếu nói không sợ nam chính khẳng định là giả, nhưng cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, sớm muộn gì cũng phải trải qua, so với việc bị cuốn vào mối quan hệ tình cảm rắc rối của nam chính, cô tình nguyện bị nam chính trả thù và phong sát mình.

Hai người phân rõ ranh giới, sau này cô ra đi cũng gọn gàng dứt khoát.

Thẩm Luân nhìn hành lang trống rỗng, nhân viên đài truyền hình đi ngang qua nơm nớp lo sợ bước chân càng nhanh hơn, anh lạnh mặt, trong lòng giống như bị ướp nước đá, lạnh băng. Anh cảm thấy bản thân mình thật mất mặt, sống hơn hai mươi mấy năm, đây là lần tiên bản thân anh chật vật như vậy.

Buổi tối, đám bạn của Thẩm thiếu ai cũng biết việc, Thẩm thiếu vì cô tiểu mình tinh kia, còn cố ý trong mùng bốn tết từ Đế Đô chạy về đây, còn tạo cơ hội để người ta tham gia chương trình này, kết quả người ta không cảm kích, làm hại Thẩm thiếu phải chạy đến quán bar uống rượu giải sầu.

Bốn năm trước, nếu Thẩm Luân ra nước ngoài tìm Ôn Thư, có lẽ anh và Ôn Thư đã sớm quay về bên nhau, thì mọi chuyện đâu đến nông nổi như bây giờ.


Chỉ là không ai dám đề cập đến chuyện này, mọi người đều biết Ôn Thư đã là quá khứ, hiện tại trong mắt Thẩm thiếu chỉ có duy nhất cô tiểu minh tinh kia mà thôi. Không nhìn đến một ai khác.

Hàn Tử Triết nghe Ôn Thư khóc lóc kể lể, trong lòng anh ta cũng đau đớn.

Thẩm Luân chính là một tên khốn nạn!

Lừa gạt tình cảm của con gái người ta còn chưa đủ, bây giờ lại mập mờ dây dưa không rõ với Ôn Thư!

“Đây chính là báo ứng.” Ngồi trong góc, Hàn Tử Triết lắc nhẹ ly rượu, lạnh lùng nói.

Báo ứng sao?

Thẩm Luân trầm mặc. Quả thực, lúc trước anh tìm đến Kiều Tịnh với mục đích không đơn thuần, anh vẫn luôn cho rằng bản thân mình sẽ không có hứng thú với cô, cho dù có hứng thú, cũng vì cô có khuôn mặt giống với Ôn Thư.

Bởi vì áy náy, anh luôn cố gắng bù đắp cho Kiều Tịnh, vốn tưởng rằng Ôn Thư trở về, anh có thể nhẹ nhàng buông tay để Kiều Tịnh rời đi.

Nhưng qua một thời gian, ai mà không có lúc cảm thấy hối hận. Anh cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa với Ôn Thư, nếu nói là báo ứng, có lẽ cũng chỉ có Kiều Tịnh. Chuyện của anh không đến phiên Hàn Tử Triết và Ôn Thư can dự vào.

Đôi mắt Thẩm Luân tối sầm, vẻ mặt lãnh khốc đi đến trước bàn của Hàn Tử Triết.

“Mày….”

Hàn Tử Triết vừa muốn lên tiếng trào phúng, đôi mắt chợt ngẩn ra.

Giây tiếp theo, bàn tay thon dài của Thẩm Luân cầm lấy chai rượu trên bàn, bang một tiếng!

“A —— giết người!”

“Trời ơi!”

Xung quanh hỗn loạn, không ngừng vang lên tiếng thét chói tai.

Thẩm Luân vứt chai rượu vỡ xuống đất, mảnh thủy tinh cắt vào mu bàn tay, anh lạnh mặt, ung dung dùng khăn tay lau đi vết máu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mày không xứng nói hai từ báo ứng với tao, đây chính là hậu quả.”


Anh vứt bỏ cái khăn dính máu, không hề lưu luyến liền rời khỏi quán bar.

Ngay cả mười mấy năm tình bạn với Hàn Tử Triết, cũng chấm dứt tại đây.

Hàn Tử Triết thích người nào không liên quan đến anh, nếu Hàn Tử Triết còn dám khiêu khích anh thêm lần nữa, kết cục sẽ không tốt như ngày hôm nay đâu.

Đám người trong quán bar rối loạn, Chu Xuyên đi tìm quản lý quán bar nói chuyện, những người khác không muốn dính vào phiền phức, Tiền Lập có quan hệ tốt với Hàn Tử Triết, anh ta lập tức gọi 120, kêu xe cứu thương đến.

Trên TV đang phát sóng chương trình mừng tết nguyên tiêu, khó có dịp Thẩm Luân có tâm trạng ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Trên màn hình chiếu tiết mục song ca của Kiều Tịnh và Khương Hinh, anh càng nghe càng cảm thấy bực bội.

Trong TV, cô tươi cười xán lạn, mặc váy dài xinh đẹp, bên dưới sân khấu còn có fans gọi tên cô. Cô đối với fans còn nhiệt tình hơn đối với anh.

Nụ cười trước kia của cô, đều là giả tạo. Trong mắt Thẩm Luân đầy tơ máu, yết hầu khẽ động, uể oải xoa tóc, ngẩng cao đầu, cười lạnh một tiếng.

Làm sao có thể không quên được cô, trên đời nhiều người như vậy, anh đâu chỉ có một sự lựa chọn.

*

Hơn hai tháng qua, Kiều Tịnh bị mất mấy bản hợp đồng quảng cáo và phát ngôn, trong công ty sôi nổi bàn tán, đại khái ý chỉ Vương tiên sinh đã chơi chán cô, bị ghét bỏ, công ty không còn dốc sức nâng đỡ cô nữa.

Tuy rằng mất hợp đồng quảng cáo, nhưng cô có thể ký hợp đồng với đạo diễn Triệu, năm trước cô đã ký tên.

Về việc này, Kiều Tịnh vẫn âm thầm quan sát. Mắt thấy bộ phim của đạo diễn Triệu sắp bắt đầu khởi quay, nhưng cô vẫn không nghe thấy tin tức đoàn phim muốn thay đổi diễn viên.

Từ ngày chia tay không mấy vui vẻ ở đài truyền hình, Thẩm Luân không đến tìm cô nữa, tính toán thời gian, hẳn đã hơn một tháng.

Kiều Tịnh hiểu rõ việc mất đi mấy bản hợp đồng quảng cáo không thể không có liên quan đến Thẩm Luân, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên không cảm thấy thất vọng, xem ra, tiền tiết kiệm của cô lại mất đi một khoản.

Chỉ cần Thẩm Luân không đến làm phiền cô, mỗi ngày trôi qua thật tốt biết bao.

Kiều Tịnh đợi lâu như vậy, cũng chờ được đến ngày liễu ám hoa minh*.

(* Liễu ám hoa minh: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn. Nguồn google.)

Thời Trần đem kịch bản phim [Thích Khách] đưa đến trước mặt Kiều Tịnh, lúc ấy cô còn cảm thấy có chút không chân thật.

Trời ạ, Thẩm Luân thế mà vẫn để cô diễn vai nữ chính. Cô nhấp môi, vẻ mặt khó tin.

Thời Trần nói: “Trong chương trình mừng tết nguyên tiêu em đã bộc lộ được kỹ năng của mình, mức độ nổi tiếng trên W tăng lên không ít, hiện giờ về phần tác phẩm và lưu lượng của em đã có thể sánh bằng với diễn viên tuyến hai, chỉ cần hoàn thành bộ phim này, nó sẽ giúp em bước lên một tầm cao mới.”


“Nửa năm tới, tuy rằng có mấy bộ phim truyền hình mời em tham gia, anh đã từ chối thay em, em chỉ cần chuyên tâm đóng tốt bộ phim điện ảnh của đạo diễn Triệu, tin anh đi, sau khi bộ phim này ra mắt, em sẽ càng nổi tiếng, trở thành minh tinh lưu lượng.”

Kiều Tịnh gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”

Trong truyện, nguyên thân đã đi cầu xin Thẩm Luân, cuối cùng cũng được tham gia vào bộ phim [Thích Khách] của đạo diễn Triệu, nhưng lại diễn không tốt, sau khi phim công chiếu nhận được rất nhiều lời bình luận không hay.

Nhưng việc này cũng không gây trở ngại với nguyên thân, từ xưa đến nay việc đánh giá giá trị của một minh tinh không chỉ dựa vào mức độ khen ngợi của cư dân mạng, còn dựa vào năng lực diễn xuất thu hút người xem.

Nguyên thân nổi tiếng quá nhanh, khó tránh khỏi việc người khác nghi ngờ được lăng xê. Nhưng việc lăng xê này là con dao hai lưỡi, không thể hoàn toàn phủ nhận, Kiều Tịnh thành công, công lớn nhất là nhờ Thời Trần ở trên mạng không ngừng tạo các mối quan hệ xã hội, nhưng với thủ đoạn này, mấu chốt cô phải có tác phẩm và lưu lượng, mới có thể thu hút người hâm mộ, khi đạt được mức độ nhất định, cô sẽ trở thành đại minh tinh vạn người biết đến.

“Đúng rồi, bộ phim điện ảnh [Thơ Ngây] đã bắt đầu bấm máy, nữ chính do Ôn Thư của Hạ Hoa đảm nhận, người này em cũng biết đấy, lần trước nhờ chuyện tạp chí để lăng xê. Chỉ là sau khi bài viết bị xoá đi, bên phía Hạ Họa không có động tĩnh gì nữa. Anh nghĩ bọn họ muốn yên lặng quay xong bộ phim này sẽ tiếp tục hành động, Tiểu Kiều, em phải cố lên nhé.” Thời Trần thầm nghĩ, vẫn không nói ra những đả kích.

Thời Trần đã từng gặp qua Ôn Thư, quả thực là một diễn viên tiềm năng, về các phương diện khác cũng không tồi.

Đây không phải là Thời Trần đánh giá thấp Kiều Tịnh, anh ta do một tay Kiều Tịnh đề bạt, cho dù có nói gì hay làm gì đều chỉ muốn tốt cho cô. Có đôi khi anh ta từng nghĩ, muốn làm người đại diện của cô suốt đời, không bao giờ thay đổi.

Bởi vì Kiều Tịnh không ghét bỏ Thời Trần là người mới, trong nửa năm qua anh ta không ngừng cố gắng đi lên, về phần năng lực và khả năng không thua kém gì những người đại diện lâu năm.

Kiều Tịnh nhận lấy kịch bản, lên tiếng cổ vũ: “Em sẽ cố gắng. Anh cũng phải cố gắng trở thành một người đại diện ưu tú nhé.”

Như vậy, sau khi cô rời đi, Thời Trần vẫn có thể đảm nhận nghệ sĩ ưu tú khác.

Mấy ngày qua Thời Trần ở bên cô, cũng xem như là đang rèn luyện bản thân, về sau cánh cứng rồi, có thể bay xa hơn.

Thời Trần không biết cô đang có ý định này, chỉ nghĩ đơn giản cô đang khích lệ mình, anh ta tươi cười nói: “Em trước tiên nên đọc kịch bản đi, ngày mai phải đi đến đoàn phim, để anh đi mua cho em một ly cà phê. Tối nay về nhà em phải thu xếp hành lý đấy nhé.”

“Vâng.” Kiều Tịnh ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên ghế cúi đầu, an tĩnh đọc kịch bản.

Thỉnh thoảng, tầm mắt sẽ nhìn đến tơ hồng trên cánh tay mình, hai tháng trôi qua, chiều dài của đoạn tơ hồng này đã ngắn đi một đốt tay, việc này giống như những gì cô suy đoán, đây chính là đường sinh mệnh.

Kiều Tịnh thả tay áo sơ mi xuống, che khuất nó.

Ở đại sảnh công ty giải trí Hoa Hạ, đám lãnh đạo vây quanh Vương tiên sinh và Thẩm Luân cùng đi vào thang máy chuyên dụng. Nhân viên cùng các nghệ sĩ sôi nổi bàn tán người đàn ông đi bên cạnh Vương tiên sinh là ai.

“Anh ta đẹp trai quá.”

“Cô không chú ý à, thái độ của tổng giám đốc đối với anh ta rất cung kính, không biết lai lịch anh ta lớn thế nào?”

Thang máy một đường đi lên, trong lúc vô tình ánh mắt Thẩm Luân nhìn đến căn phòng hội nghị đang mở cửa trên tầng năm, Kiều Tịnh ngồi đối diện cửa phòng, cô cúi đầu, nghiêm túc lật tài liệu, cánh tay mảnh khảnh chống cằm, bộ dạng ngoan ngoãn xinh đẹp.

Trong lòng Thẩm Luân chợt ngứa ngáy, anh nghĩ đến điều gì đó, liền nhàn nhạt dời tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận